Dung Mị khó tin.
Từ khi thực lực của nàng càng ngày càng tăng trưởng, thứ mà Dung Mị tiếp xúc cũng ngày càng thâm sâu.
Nàng biết được rất nhiều thứ mà thường nhân không hiểu, ví dụ như vận khí.
Linh khí thiên địa tạo thành vận.
Vận khí phụ thuộc vào mệnh cách, công đức, thực lực...!
Lấy ví dụ như Dạ Mặc Phong và Vân thái hậu, vận khí của hai người xem như là rất tốt, đó là vì mệnh cách đế hậu của bọn họ.
Có long khí và phượng khí phụ trợ, vận may tất nhiên là không chạy đi đâu được!
Trái lại, Bạch Lăng giết người vô số, sát nghiệp quá nặng, công đức suy giảm dẫn đến vận xui quấn thân.
Cũng may, tu vi của Bạch Lăng rất cao đủ để bù lại, nếu là người bình thường thì đã bị vận xui cho đi chầu diêm vương rồi.
Quái lạ là, Tây Môn Tình Nhi không thuộc bất kỳ trường hợp nào ở trên, chẳng lẽ đơn giản là trời sinh may mắn? Nhưng mà nếu nàng thật sự là con cưng của ông trời thì sao lại không có thiên phú, không có đầu óc như vậy chứ??
Dung Mị híp mắt suy ngẫm, "Cổ Linh, có cách nào để con người tự thay đổi vận khí của chính mình được không?"
"Xin lỗi Tiểu Mị Nhi, ta nhớ không rõ nữa." Cổ Linh ảo não lắc đầu.
Nàng thật sự già rồi sao, một chút chuyện cũng không nhớ nổi, nàng thật là vô dụng, hức….
Lúc này, thiếu niên shota bỗng toát ra tìm cảm giác tồn tại, "Các ngươi đang nói cách thay đổi vận khí sao? Ta biết, ta biết!"
Hữu Ý nhiệt tình quơ tay múa chân: "Các ngươi biết đạo sĩ không? Cái người mà chuyên đoán phong thủy, trừ tà,...!lợi hại hơn một chút còn có thể hô mưa gọi gió?"
Dung Mị nhéo cằm, "Ý ngươi là huyền môn chi thuật?"
"Đúng là nó!" Hữu Ý gật đầu liên tục.
"Không thể nào? Huyền thuật chỉ là mấy trò lừa trong dân gian…." Dung Mị không quá tin tưởng.
"Sai rồi! Những kẻ lừa đảo đó không tính! Cao nhân đắc đạo chân chính thật sự có thể đoán vận, thay đổi vận khí, thậm chí là nhìn trộm thiên cơ!" Hữu Ý hứng thú bừng bừng giải thích.
Dung Mị chỉ là hơi tò mò về Tây Môn Tình Nhi, không có hứng thú đi sâu vấn đề này, trên hết là nàng không tin lời Hữu Ý nói.
Hắn chỉ là một thiếu niên thôi, chuyện mà cả Cổ Linh cũng không biết, hắn sẽ biết mới lạ?
…….
Phía bên kia.
Mặc dù Bạch Lăng bị Dạ Nhất và Phượng Miên Miên ngăn lại không có làm gì nàng, nhưng Tây Môn Tình Nhi vẫn khiếp sợ thật sâu.
Một quận chúa được nuông chiều từ bé như nàng có bao giờ tiếp xúc với ánh mắt huyết tinh như thế?
"Bổn quận chúa cảnh cáo ngươi, ta không phải người mà ngươi có thể đụng vào đâu, ta… ta còn có hậu trường đấy!" Tây Môn Tình Nhi sợ sệt nói, đồng thời nàng nhớ đến cái gì đó, bỗng dưng càng thêm tự tin.
Mọi người tức khắc cạn lời.
Cô quận chúa này thật sự là nghé con không sợ cọp a!
"Quận chúa, ta khuyên ngươi tốt hơn là nên im lặng." Dạ Mặc Phong quả thật xem không nổi nữa, hảo tâm nhắc nhở, tránh cho nàng ta đi tìm chết.
Nơi này là kinh thành Đông Nguyệt Quốc, Tây Môn Tình Nhi chết ở đây thì không phải gây thêm phiền toái cho hắn sao!
Tây Môn Tình Nhi không có chút tự giác rằng mình bị ghét bỏ, nàng còn tưởng Dạ Mặc Phong đang quan tâm mình đâu!
"A Phong, ta biết ngươi lo lắng cho ta, không cần đâu, ta còn có át chủ bài chưa dùng!" Tây Môn Tình Nhi thẹn thùng nói.
Dạ Mặc Phong sởn da gà, rốt cuộc con mắt nào của nàng nhìn thấy hắn lo lắng?
Phượng Miên Miên hơi thở biến lạnh, nghe thấy Tây Môn Tình Nhi nói đến "át chủ bài", trong lòng nàng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Đặc biệt là ánh mắt của Tây Môn Tình Nhi vừa tự tin đắc ý vừa mang theo một tia sùng bái.
Người hoặc vật mà có thể khiến tiểu quận chúa đanh đá lộ ra biểu tình này….
Không lẽ nào...!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tây Môn Tình Nhi lấy một tấm Phân Thân Phù ra.
Phượng Miên Miên cảm nhận được hơi thở trên tấm phù, biểu tình càng thêm ngưng trọng.
Bạch Lăng khịt mũi coi thường, "Còn tưởng thế nào, thua cuộc liền gọi thêm viện binh? Trừ khi ngươi gọi được thần tiên giáng trần, nếu không thì vô dụng thôi!"
Tây Môn Tình Nhi cười lạnh, "Cũng không sai biệt lắm!"
Tấm Phân Thân Phù này là của một nhân vật không kém gì thần tiên! Đợi nàng triệu hồi thành công, Bạch Lăng nhất định phải chết!
Tây Môn Tình Nhi âm độc nghĩ, sau đó nhắm mắt niệm một loạt chú ngữ.
Oang ——
Phân Thân Phù bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt, một tia hơi thở lưu trên tấm phù nháy mắt phóng đại thành khí thế bàng bạc, mang theo sức mạnh thần thánh thuần khiết.
Một thân ảnh như ẩn như hiện giữa bạch quang ——
Tóc đen tung bay, bạch y phiêu phiêu, tiên khí lượn lờ.
Da thịt trắng như sữa bò, cử chỉ ưu nhã, dung nhan khuynh thành.
Mới chỉ là một bóng dáng liền tạo cho người ta cảm giác siêu phàm thoát tục.
Nhưng không khí thần thánh này chưa duy trì được lâu đã bị phá vỡ!
Nữ tử bạch y bỗng dưng vung tay, một đạo linh lực cường đại tức khắc xé gió bay ra!
"Miên Miên cẩn thận!!" Dạ Mặc Phong hoảng hốt hô lên.
Phượng Miên Miên và Bạch Lăng nhanh chóng lắc người, tách ra hai phía né tránh.
Nhưng mà hai người đã bị phong ấn tu vi, căn bản không kịp tốc độ của linh lực bắn ra.
Oanh!
Phốc —
Phượng Miên Miên và Bạch Lăng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi! Đây mới là do các nàng đã né khỏi vị trí trung tâm, chỉ bị tàn dư lan đến mà thôi.
"Khốn khiếp!!" Bạch Lăng ánh mắt đỏ ngầu, quanh thân tràn ngập hơi thở huyết tinh.
"Giả vờ thanh cao! Cường giả tu tiên đạo hoá ra cũng chỉ là một lũ tiểu nhân hèn hạ thích giở trò đánh lén!"
Nữ tử kia vẫn giữ khí độ ung dung, không xấu hổ chút nào nói, "Bổn cung không biết, khi nào nữ ma đầu của ma giới cũng biết giảng đạo lý?"
Bạch Lăng: "......" Mẹ nó! Nói rất đúng, nàng thế nhưng không có cách nào phản bác!
"Lại nói, cái này không phải đánh lén, mà là tiên hạ thủ vi cường!" Nữ tử lạnh giọng nói, chuẩn bị ra tay một lần nữa.
Đúng lúc này, Dạ Mặc Phong đi đến chắn ở trước.
"Nhị công chúa, thỉnh dừng tay!"
"Dạ Mặc Phong?" Nữ tử nhíu mày, thu tay.
"Đã lâu không gặp, công chúa lên sân khấu phong cách thật là không giống người thường!" Dạ Mặc Phong ý cười không đạt đáy mắt nói.
"Đông Nguyệt hoàng, Vân thái hậu." Nữ tử có lễ chắp tay, nhưng không cúi người.
Dạ Mặc Phong lạnh lùng, một công chúa thấy hoàng đế nước khác lại không cúi người, thật là kiêu ngạo đến cực điểm!
Nhưng, ai bảo nàng là Đế Liên Vận - thiên nữ danh truyền vạn dặm chứ!.