Ma Thần Binh xếp hàng ngay ngắn, cung kính hành lễ với Dung Mị đứng ở nơi cao.
Người trong Vạn Ác Thành lúc này mới sửng sốt nhìn qua thân ảnh màu đỏ khảnh mảnh của Dung Mị.
Ban đầu bọn họ hoang đường tưởng rằng nhóm ma binh này là do thượng đế phái xuống cứu trợ, nhưng lúc này xem ra không phải vậy.
Là do người này!
Xung quanh hắn tản ra khí tràng thịnh thế lăng nhân, đặc biệt là ma tộc trong thành, rõ ràng cảm nhận được linh lực sôi sục muốn xưng người trước mắt này là vương giả!
Hết Minh Vương lại tới một nhân vật có vẻ không tầm thường, mặc dù Vạn Ác Thành được cứu rồi nhưng bọn họ vẫn vô cùng căng thẳng.
"Quân thượng." Lôi tới trước mặt Dung Mị, cúi người tỏ vẻ nhiệm vụ hoàn thành.
Dung Mị gật đầu, ánh mắt sắc bén quét qua toàn thành 1 vạn người: "Bổn quân danh xưng Ma Quân, mặc dù Vạn Ác Thành không thuộc ma giới nhưng cũng không được đại lục chấp nhận.
Hiện tại bổn quân cứu các ngươi, từ nay về sau các ngươi tất nhiên phải nghe hiệu lệnh của ta, trở thành lực lượng của ta!"
Suốt 1 vạn người đều kinh ngạc với lời nàng nói, có người kinh diễm với khí thế của Dung Mị, có người lại không phục cho rằng nàng quá kiêu ngạo.
Dung Mị đương nhiên biết điều đó, ánh mắt ngưng tụ, vận khí nói: "Bổn quân có thể trong nháy mắt tiêu diệt 300 vạn quỷ quân thì cũng có thể giết chết toàn bộ các ngươi trong một cái trở tay! Đừng nên nghi ngờ bổn quân! Bổn quân không phải quá rảnh rỗi mới cứu các ngươi!"
Khí phách sát phạt từ trên người Dung Mị phát ra, 1 vạn người Vạn Ác Thành không ai không hô hấp khó khăn, tim như nổi trống.
Thậm chí có người không chịu nổi Thiên Ma chi khí trực tiếp ngất đi!
"Huống hồ, bản quân có ý muốn cứu các ngươi, cho nên chúng ta không phải địch nhân." Đánh một cái tát lại cho một viên đường, Dung Mị cười ngâm ngâm nói.
Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, người Vạn Ác Thành có thể ý kiến gì? Một đám không có chí khí trầm mặc xuống.
Hơn nữa, nàng cứu bọn họ là sự thật!
"Được rồi, tin tưởng các ngươi biết phải làm gì, đều đi trị liệu và nghỉ ngơi đi." Dung Mị phất tay, nháy mắt đã không thấy dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi, cười như tắm mình trong gió xuân.
….
"Ngươi không phải không muốn cứu Vạn Ác Thành sao?"
m thanh bất bình phẫn nộ vang lên, nhìn lại còn không phải tiểu thị vệ bên cạnh Dạ Mặc Thần đó sao?
"Bổn quân không nhớ có nói như vậy?" Nàng nhớ là chỉ nói là giả sử.
"Vậy tại sao không để binh lính của ngươi xuất hiện sớm một chút thì đã không có nhiều người bị thương như thế!"
"Liên quan gì đến ngươi? Quân thượng đều đã có tính toán, ngược lại Minh Vương từ đâu nhảy ra, đúng là thừa thãi! Cũng may không làm hỏng kế hoạch của quân thượng, nếu không…!"
Không chỉ một mình Dạ Tiểu Tứ có thành kiến với Dung Mị, Bạch Lăng cũng đồng dạng không thích Dạ Mặc Thần, thậm chí trong mắt nổi lên sát khí!
Dạ Tiểu Tứ: "Ngươi ngươi ngươi...!"
Bạch Lăng nhếch môi cười nhạo: "Không phục? Muốn đánh nhau sao?"
"Ách!" Đánh không lại….
"Dù sao quỷ thần cũng là do vương gia nhà ta giết! Ngươi biết quỷ thần là gì không? Thực lực tương đương Phi Tiên cảnh! Vạn Ác Thành có thu phục cũng phải là của hắn, dựa vào đâu ngươi một ngón tay cũng không động mà muốn chiếm làm của riêng chứ!"
Phi Tiên cảnh?
Sắc mặt Bạch Lăng lập tức trở nên không tốt!
Nói như vậy, Dạ Mặc Thần cũng là phi tiên cảnh rồi? Sao có thể!
Trên đại lục Nguyên Anh cảnh đỉnh phong đã là người thống trị, Phi Tiên cảnh cơ hồ là không tồn tại có được không!
Nhất định là dùng thủ đoạn gì đó, hoặc là quỷ thần kia căn bản không có mạnh đến cảnh giới đó!
Nhưng thực ra Dung Mị lại không quá ngạc nhiên.
"Ngươi hỏi bổn quân dựa vào đâu?"
"Dựa vào Ma Thần Binh tiêu diệt 300 vạn quỷ tộc là của bổn quân.
Đủ chưa?"
Dung Mị tiến lại gần sát Dạ Tứ, âm thanh không nhanh không chậm nói ra, bốn mắt đối nhau, đáy mắt Dung Mị thoắt hiện một tia nguy hiểm.
Dạ Tứ tâm thần run lên, hắn bỗng dưng ý thức được, so với Bạch Lăng, cái người trông có vẻ nhỏ yếu vô hại này mới là chân chính đáng sợ!
Thấy Dạ Mặc Thần đi đến, Dạ Tiểu Tứ lập tức như rùa rụt cổ trốn đến phía sau hắn.
Dung Mị nhướng mày, không ngờ tính tình đạm mạc như Dạ Mặc Thần có thể chịu đựng được một cái "máy nói hình người" Dạ Tiểu Tứ ở bên cạnh.
Phải biết lúc trước Dạ Nhất ở cạnh hắn luôn là đương người không khí, im như ve sầu mùa đông.
"Ma giới từ khi nào có một chi quân đội lợi hại như vậy?" Dạ Mặc Thần mở miệng, nói chuyện luôn là nhìn thẳng, ngữ khí nghiêm túc.
Ngược lại thì Dung Mị trả lời có vẻ tùy ý hơn nhiều, "Vẫn là câu đó, chuyện của ma giới, Minh Vương điện hạ không cần phải biết."
Dạ Mặc Thần nhíu mày, đối với hành vi năm lần bảy lượt không trả lời trọng điểm của nàng, hắn cảm thấy hơi tức giận.
"Bổn vương không hứng thú với Vạn Ác Thành, ngươi muốn thì cứ lấy." Nhàn nhạt bỏ lại một câu, Dạ Mặc Thần xoay người rời đi.
Bạch Lăng trong lòng bổ sung: Cho dù ngươi có hứng thú thì chúng ta vẫn lấy! Hừ!
Dung Mị nhìn Dạ Mặc Thần bước đi, không hiểu sao có chút mất mác.
Đây đúng là phong cách của Dạ Mặc Thần đối với những người xa lạ: lạnh nhạt, không gần người sống.
Lần này gặp gỡ là tình cờ, về sau nàng như cũ sẽ tận lực né xa hắn, có lẽ là không bao giờ gặp lại nữa.
Nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì?
Rõ ràng hy vọng hắn không nhận ra, nhưng hắn thật sự không nhận ra thì lại thất vọng.
Dung Mị thầm mắng chính mình điên rồi.
Nàng mới không phải tâm lý ngược đâu!
"Quân thượng, quân thượng!"
"Cái gì?" Dung Mị bị Bạch Lăng gọi hoàn hồn.
"Quân thượng, sao ngươi lại đột nhiên thất thần?"
"Không có gì."
"Ta có điều thắc mắc, ngươi làm sao biết quỷ tộc sẽ tấn công?"
Thành thật nàng đến Vạn Ác Thành trước ngoại trừ điều tra nam nhân mắt tím kia thì không hề phát hiện ra cái gì khác thường.
Mà hành động lần này của Dung Mị, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, lúc Lôi xuất hiện Bạch Lăng cũng không khỏi bất ngờ.
Chờ đến khi mọi chuyện xong xuôi, mọi người rời đi hết nàng mới hỏi ra.
Dung Mị rút ra một mảnh giấy đưa cho Bạch Lăng.
Bạch Lăng nghi hoặc tiếp nhận, "Thư của Phượng đầu gỗ?"
Phượng đầu gỗ…
Lôi trầm mặc, nếu để điện chủ nghe thấy khẳng định hai người này lại muốn đánh nhau.
Lôi thuộc về hắc điện, tự nhiên là thiên vị điện chủ nhà hắn hơn một chút.
Bạch Lăng không biết đọc gì trong thư mà khuôn mặt biến hoá đủ dạng, biểu tình có thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung.
Thì ra, nhiều ngày trước ở chỗ Phượng Miên Miên---
Bìa rừng.
"Phong ca ca, chúng ta đi hướng nào bây giờ? Nghe người trong thành nói trong rừng núi có sơn tặc, hay là đừng đi nữa được không?" Giọng nữ pha trộn chút nũng nịu vang lên.
"Cô nương, ngươi là quận chúa, đừng có xưng hô như vậy, chúng ta không thân!" Dạ Mặc Phong suốt nhiều ngày bị bám riết, bất đắc dĩ nói.
"Ngươi không nói cho ta biết họ của ngươi nên chỉ có thể gọi như vậy." Tây Môn Tình Nhi hoàn toàn không phát hiện chính mình bị ghét bỏ, chỉ tự cho là đúng nói.
Dạ Mặc Phong: "Nhưng ngươi cũng không thể luôn đi theo ta!"
"Vì sao chứ? Rừng núi hung hiểm, lỡ xuất hiện sơn tặc thì một mình ta phải làm sao?"
Không thể không nói, cái miệng của Tây Môn Tình Nhi thật là linh, vừa nói sơn tặc, một đám người đao to mặt sẹo đi ra bao quanh hai người:
"Đường này do ta mở! Cây này do ta trồng! Nếu như muốn đi qua..."
"Để lại tiền lộ phí!"
Người mặt sẹo nói chưa dứt câu, Dạ Mặc Phong liền nhanh nhảu bổ sung đoạn sau.
Dạ Mặc Phong hai mắt sáng ngời, biểu tình hứng thú, làm Tây Môn Tình Nhi nghi ngờ hắn có bình thường hay không.
"Sao ngươi biết câu sau hắn nói gì?"
Dạ Mặc Phong: "Cái này à, là chuyện xưa của một người quen kể cho ta, cũng xem như là tẩu tử của ta! Không ngờ thật sự có sơn tặc dùng cái lời thoại ấu trĩ này ha ha ha…!".