Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 220: Mắt!




Rắc rắc---

Một đợt ánh sáng mãnh liệt từ phía cây sinh mệnh phát ra. Hắc động bị Lam Vọng Nguyệt đóng băng nứt ra bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mọi người sắc mặt đại biến, kinh hoảng mà tháo chạy, nào còn quan tâm cái gì ma tộc không ma tộc, mạng nhỏ quan trọng! Cho dù là Nguyên Anh tu sĩ cũng không dám đối mặt với vô tận quỷ linh khát máu tàn bạo như vậy!

Dung Mị ở gần cây sinh mệnh nhất, vừa nhận ra dị động đã lập tức chạy, nhưng vẫn không kịp, móng vuốt đen xì của một quỷ linh đã sắp chụp đến sau lưng nàng.

"Cẩn thận!"

Cổ tay bị người nắm lấy kéo tránh ra, Dung Mị vừa thở ra một hơi, quay đầu nhìn thiếu nữ vừa cứu mình, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Ngươi... Tiểu Mạch, sao ngươi lại đến đây?"

Thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, tươi cười ngọt ngào, không phải Tiểu Mạch thì còn ai?

Ánh mắt Dung Mị bỗng run lên: "Không đúng, làm sao ngươi đến được đây!"

Rõ ràng lúc vào bí cảnh nàng sợ Tiểu Mạch không đủ thực lực nên để nàng ở lại doanh trại, hiện giờ nàng thế nhưng vô thanh vô tức đi đến bên cạnh mình!

Dung Mị khẽ nhúc nhích cánh tay nhưng không động đậy được nửa phần, Tiểu Mạch lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?!

"Thật là không cẩn thận, ta mà đến chậm một chút thì đồ vật đã bị hao tổn mất rồi, vậy mười lăm, à không, mười sáu năm qua chẳng phải đã uổng phí?" Tiểu Mạch sâu kín nói, nét mặt mang theo tà khí quỷ dị.

Sống trong giết chóc nhiều năm như vậy, bản năng sinh tồn là vẫn phải có. Mặc dù trước mặt là Tiểu Mạch đã theo nàng nhiều năm, biểu hiện giờ phút này lại làm nàng cảm thấy một cỗ nguy hiểm chí mạng!

Dung Mị cơ hồ là ngay lập tức phóng ra linh lực tránh thoát giam cầm. Tiểu Mạch cũng không ngoài ý muốn, thân hình biến mất, xuất hiện trước mặt Dung Mị.

Chỉ một lát công phu, trên người Dung Mị đã bị xé ra lớn lớn bé bé vết thương, Tiểu Mạch ra tay độc ác, căn bản không phải là tiểu nha đầu nhút nhát hiền lành mà nàng nhận thức.

Dung Mị một thân mồ hôi đầm đìa, lúc nãy đối mặt với Băng Phượng Vương đã làm nàng bị thương không sai biệt lắm, cũng may ý chí cầu sinh của nàng cực cường, dù cho liều mạng cũng phải chống đỡ.

Dung Mị từ tránh né chuyển sang công kích, Cổ Linh kiếm lạnh băng chém ngang.

Thấy vậy, Tiểu Mạch hừ một tiếng, "Con kiến vùng vẫy mà thôi."

Tiểu Mạch nhẹ nhàng vung tay, một làn khói đen hoá giải lực lượng của Cổ Linh kiếm, nhưng không ngờ tới khói đen kia bị cắn nuốt, mũi kiếm một đường bay vụt ra.

"Cái gì!" Tiểu Mạch sắc mặt khó coi, có thể đem quỷ khí của nàng cắn nuốt, ngoại trừ hắc ám nguyên tố thì chẳng còn gì khác!

Tiểu Mạch chật vật tránh đi mũi nhọn, thân thể lại bị mấy sợi dây leo không biết từ đâu ra quấn lấy, hành động của nàng bị hạn chế trong tức khắc, Dung Mị muốn chính là kết quả này!

Tiểu Mạch thầm nhíu mày, mắt thấy mũi kiếm chỉ đến giữa trán nàng, dục đâm xuyên qua!

Vù!

Kiếm phong cuồn cuộn ập vào mặt bị Dung Mị mạnh mẽ dừng lại, nàng cuối cùng cũng không có ra tay.

"Ngươi rốt cuộc là ai! Vì sao phải giả mạo Tiểu Mạch! Nàng ở đâu?" Dung Mị gằn giọng hỏi.

"Ha ha ha ha--- Nhân loại quả nhiên là nực cười hết sức!" Tiểu Mạch quỷ dị cười to, "Dung Mị, ngươi vừa bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết ta! Như vậy..."

Phựt phựt--- Dây leo quấn lấy Tiểu Mạch đứt ra, Dung Mị sửng sốt, Tiểu Mạch đã vươn tay về phía nàng, khoảng cách gần như vậy, Dung Mị không hề có đường chạy trốn!

Dung Mị cả kinh. Cho nên, Tiểu Mạch là cố ý giả vờ bị mình bắt được sao? Nàng biết chính mình sẽ không hạ thủ được! Nhưng hiện giờ nhận ra cũng đã chậm, năm ngón tay thon gầy đã phóng to gần kề trước mắt, một cỗ lạnh lẽo bao phủ đôi mắt nàng.

Dung Mị rùng mình kinh hô: "Mắt của ta!" Nàng cảm giác được có thứ gì đó từ hốc mắt tách rời ra!

Đau! Đau quá!

Tiểu Mạch kích động cầm hai viên hạt châu, này đó là sinh sôi lấy ra từ đôi mắt của Dung Mị!

"Ha ha ha--- Cuối cùng! Quỷ đan của ta cũng lấy lại được!"

Tiểu Mạch sang sảng cười to, "Ngươi không phải thắc mắc sao? Bổn tọa hiện tại có thể giải thích."

"Ta căn bản không phải cái gì Tiểu Mạch, tên của bổn toạ là Huyết Âm! Đường đường quỷ vương quỷ tộc, chẳng qua là vì quỷ đan hao tổn nên mới rơi xuống làm phàm nhân mà thôi. Thấy không, hiện tại ta rốt cuộc có thể khôi phục chân thân! Ha ha ha---"

Đám quỷ linh điên cuồng kích động giống như thủ lĩnh của chúng nó. Sinh mệnh rừng rậm nháy mắt biến thành địa ngục quỷ giới, thi thoảng có tiếng la hét kêu gào vang lên, trong nườm nượp quỷ linh, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của gần trăm tên tu sĩ kia đâu nữa.

Dung Mị cắn răng, đầu óc một mảnh ong ong, không có tâm tư để mà kinh ngạc sửng sốt. Nàng muốn mở mắt, nhưng chỉ thấy một trận bỏng rát, sau đó là bóng đêm vô tận.

Nàng không nhìn thấy!

"Ngươi đã làm gì! Vì sao mắt ta không nhìn thấy!"

Huyết Âm dùng chút kiên nhẫn cuối cùng giải thích: "Mười sáu năm trước, bổn toạ tự thân xuất mã truy giết Lam Vọng Nguyệt, không ngờ nữ nhân kia tự bạo thần thức cũng muốn hủy đi quỷ đan của ta. Kết quả nàng trở thành kẻ ngốc, bổn toạ thành phế quỷ, không thể trở lại quỷ giới chỉ có thể ở nhân gian du tẩu."

"Đều nói nợ của mẹ thì con phải trả. Lam Vọng Nguyệt hủy đi quỷ đan của ta, vậy bổn toạ đành phải đòi lại từ nữ nhi của nàng! Bổn toạ đem quỷ đan uẩn dưỡng trong cơ thể ngươi mười sáu năm, một mực canh chừng bên cạnh chính là vì lúc này đây."

"Còn về đôi mắt... Chỉ có thể trách ngươi xui xẻo! Có khả năng đã bị quỷ đan ăn mòn đi."

Huyết Âm vẫy tay: "Được rồi, nói cũng đủ nhiều, ngươi có thể an tâm xuống hoàng tuyền hội họp với mẫu thân của ngươi rồi."

Dung Mị giật mình, đè nén khủng hoảng trong lòng, quay đầu liền bỏ chạy! Lúc này trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm: Chạy! Chạy càng nhanh càng tốt!

Soạt soạt---

Dung Mị liều mạng mà chạy, nề hà đôi mắt không nhìn thấy, nàng té ngã rất nhiều lần, một thân thương tích bùn đất. Tử vong liền ở ngay phía sau lưng, nàng không màng đau đớn đỡ lấy gốc cây đứng dậy, không nghĩ đến phía trên có gai nhọn, đâm tay nàng chảy máu đầm đìa.

Nàng chưa bao giờ hoảng hốt như vậy, cho dù là chết, hay là xuyên không, nàng vẫn thản nhiên tiếp nhận sự thật. Nhưng mà! Mất đi ánh sáng, nàng thật sự tuyệt vọng!

"A!" Dung Mị lại một lần nữa vấp phải đá, nhưng ngoài ý muốn thân thể không có ngã xuống đất mà là rơi vào một cái ôm ấp to rộng.

Dung Mị sắc mặt đại biến, phản xạ nhanh hơn não, ra tay chí mạng về phía người kia.

"Mị Nhi, là ta!" Âm thanh quen thuộc truyền đến, tay nàng dừng lại giữa không trung.

Dạ Mặc Thần cơ hồ là lục tung cái bí cảnh lêm tìm Dung Mị, cuối cùng cũng tìm được nàng. Nhưng không nghĩ tới, gặp được nàng sẽ là dáng vẻ chật vật như vậy, không nhịn được một trận đau lòng.

"Tiểu Cửu..." Một khắc nghe được giọng nói của Dạ Mặc Thần, nước mắt nàng không nhịn được chảy xuống. Dung Mị bỗng dưng chui rút vào trong lòng hắn, giống như gà con yếu ớt cần che chở, lần đầu tiên cảm nhận được hắn ôm ấp lại an toàn như vậy.

"Mị Nhi, nàng làm sao vậy!" Hắn từ xa nhìn thấy nàng vấp ngã rất nhiều lần, liều mạng chạy trốn như có thứ gì đáng sợ đuổi theo.

Té ngã một lần là không cẩn thận, nhiều lần như vậy hắn liền biết có vấn đề, mắt nàng không nhìn thấy!

Dạ Mặc Thần trong lòng dâng lên áy náy, cứ tưởng là đến kịp, không ngờ vẫn là chậm, nàng chung quy vẫn chịu cực đại thương tổn. Nếu như hắn có thể đến sớm một chút...!

"Không, không liên quan đến chàng." Dung Mị nhìn ra tâm tư của Dạ Mặc Thần, bắt lấy tay áo hắn lắc đầu nói.

"Tiểu Cửu, mau rời khỏi đây, thứ ở phía sau tuyệt không phải là chúng ta có thể ngăn cản!"

Dung Mị hơi lấy lại bình tĩnh, nàng hiểu rõ, Tiểu Mạch, à không, là Huyết Âm, nếu như nàng thật là quỷ tộc chi vương vậy người mà nàng muốn giết đầu tiên chính là Dạ Mặc Thần Quang Minh chi tử!

Phải lập tức rời khỏi bí cảnh!

Bên ngoài tứ đại quốc gia đều có cao thủ, may ra mới có đường sống!