Đế Liên Vận và Thượng Quan Lạc lặng yên không tiếng động rời đi. Huyết y nhân cũng không để ý đến chuyện trên tường thành mà là coi thường nhìn chằm chằm Dung Mị, âm thanh khàn khàn: "Người đã hủy đi hàng vạn đại quân quỷ linh của ta chính là ngươi?"
Dung Mị thân thể căng chặt, tên này là ai? Vì sao đột nhiên xuất hiện? Còn nữa, quỷ linh là cái gì?
Huyết y nhân nheo mắt, như phát hiện gì đó trên người Dung Mị: "Thú vị. Ha ha, xem ra đám phế vật kia chết cũng không uổng."
"Tiểu gia hoả, đi với ta đi!"
Huyết y nhân hung tợn quát, vung tay thả ra vài đạo huyết ảnh, để lộ dưới ống tay áo là một cánh tay trắng bệch như xương khô.
Hắn không phải người!
Dung Kỳ đem Dung Mị hộ ở sau lưng, cùng lúc đó, một đạo kim sắc quang mang từ không trung vô tận phóng tới! Huyết sắc sương mù tựa hồ gặp được cái gì đáng sợ, sôi nổi giãy giụa biến mất.
Huyết y nhân kinh ngạc quay đầu: "Ngươi thế nhưng chưa chết?!"
Không những huyết y nhân, một màn này chấn động vô số người. Trên tường thành bộc ra tiếng kinh hô!
"Thiên a! Ta có phải bị ảo giác không! Người đó, người đó có phải là...!!"
"Minh Vương điện hạ! Hắn đơn thương độc mã giết qua tới!"
"Có điện hạ ở đây, vương phi nàng hẳn sẽ không sao đâu nhỉ?"
Mọi người thở phào một hơi, trong đó có vô số binh lính Nam Cảnh Thành. Cái mạng này của bọn họ là do Dung Mị liều mạng vớt lại, nhìn thấy nàng bị vây bên ngoài bọn họ cũng rất lo lắng. May mắn Minh Vương xuất hiện, trái tim cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Trên không trung, nam tử đĩnh bạt thân hình như sao băng xẹt qua, tốc độ cực nhanh.
"Đối thủ của ngươi là bổn vương!"
Dạ Mặc Thần lau vết máu bên môi, sống lưng thẳng thắn, không hề nhìn ra nửa điểm dấu vết bị thương. Nhưng mà Dung Mị nhận ra! Hắn bị thương, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng!
Nghĩ vậy, tim nàng thình lình thắt chặt.
"Tiểu Cửu!"
Theo một tiếng hô lớn của Dung Mị, nam tử cao lập giữa thiên địa trong một khắc khẽ nhúc nhích, hắn thấp giọng nói với bên dưới:
"Lập tức rời khỏi đây!"
Dung Mị sửng sốt, nàng đang muốn nói gì đó thì lại nghe âm thanh của Dạ Mặc Thần lần nữa vang lên: "Dung Kỳ, đưa nàng rời khỏi đây."
Đây là ý không muốn cho nàng tham chiến?!
"Mị Nhi..."
"Ca ca không cần nói, ta tự đi."
Phản phệ sau khi thiêu đốt linh hồn cũng không phải nói đùa, hiện giờ ngay cả thực lực bình thường nàng còn chưa phát huy được nói chi là đối mặt với huyết y nhân.
Dạ Mặc Phong lạc quan nói: "Ai, ngươi đừng lo, cửu ca nhất định sẽ chiến thắng!"
Hắn từ nhỏ đã ở cùng Dạ Mặc Thần, đối với vị cửu ca này luôn có một loại tin tưởng không có thứ gì mà Dạ Mặc Thần không làm được.
"Mong là vậy." Dung Mị nhìn tận trời sát ý, môi đỏ hơi nhấp.
Oành oành---
Trên không trung nở rộ vô số quang mang, kiếm sóng che trời lấp đất. Huyết y nhân bị linh quang khắc chế gắt gao, mà dư ba còn lại thế nhưng quét ngang U Sơn! Bốn phương tám hướng nơi nào có hơi thở của quỷ linh đều bị hôi phi yên diệt!
Dung Mị ngẩng đầu nhìn về phía xa, lẩm bẩm: "Quang nguyên tố..."
Thảo nào...
Mọi người đều biết Minh Vương lạnh nhạt lương bạc, ý chí sắt đá, thủ đoạn thiết huyết. Nhưng hắn cũng là thần chi cứu vớt thiên hạ thương sinh. Vì vậy mới có thể danh chấn đại lục, được muôn dân sùng bái.
Một Dạ Mặc Thần như vậy... Dung Mị chưa bao giờ thấy qua. Cảm giác choáng ngợp dâng lên trong lòng nàng. Nam tử gần ngay trước mắt sao đột nhiên lại xa xôi như vậy đâu?
"Mị Nhi."
"A?" Dung Mị bị giọng nói của Phượng Miên Miên lôi ra khỏi suy cảm.
"Có chuyện gì sao Miên Miên?"
Phượng Miên Miên nhìn nàng thật sâu, chân thành nói: "Mị Nhi, đừng mãi nhìn lên trước, quay ra phía sau đi."
"?" Dung Mị nghi hoặc quay đầu, nàng ngạc nhiên. Lôi và những người ở Ma Tinh thành không có nhìn bầu trời, bọn họ nhìn nàng.
"Các ngươi..."
Phượng Miên Miên nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: "Trong lòng chúng ta, ngươi cũng là cứu thế chi thần. Bởi vì người bất chấp nguy hiểm kề vai chiến đấu với chúng ta không phải Minh Vương mà là ngươi!"
"Ma tộc, không phải cũng là thiên hạ thương sinh sao? "
Dung Mị hơi sửng sốt, sau đó bỗng nở một nụ cười nhạt: "Cảm ơn ngươi, Miên Miên."
Nhờ một phen đối thoại, gợn sóng trong lòng Dung Mị cũng lắng xuống. Cho dù có thế nào, nàng cũng đâu thể từ bỏ, không phải sao? Xem như lại có thêm một động lực để biến cường đi!
Lúc này, huyết y nhân đã bộc phát trạng thái cuồng liệt!
"Tiểu tử, muốn bức tử ta? Vậy ngươi liền đi chết trước đi!" Huyết y nhân rống giận, cánh tay xương khô làm thành hình trảo vươn ra!
Dung Mị rõ ràng nhìn thấy Dạ Mặc Thần thân thể cứng đờ! Hắn bị định trụ!
Dung Mị và Dạ Mặc Phong gấp đến dậm chân!
Phốc!
Huyết y nhân trảo trúng đầu vai của Dạ Mặc Thần, móng tay đâm thủng bả vai, máu tươi như suối phụt ra!
Dung Mị nhìn thấy vai trái Dạ Mặc Thần không ngừng chảy máu, đồng tử co chặt một trận, nàng đều đau thế hắn.
Nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ thâm thúy của Dạ Mặc Thần, con ngươi thanh lãnh như nước, thần sắc đạm nhiên, thật giống như người bị thương không phải hắn mà là người khác.
Giả vờ! Ngươi cứ tiếp tục giả vờ!
Dung Mị cắn chặt môi dưới. Nàng hận chính mình vô năng! Nếu như nàng có thực lực kiếp trước thì cũng không đến nỗi phải ở đây đứng nhìn, cái gì cũng không làm được!
Huyết y nhân đắc ý nhìn máu chảy: "Không ngờ tới, Quang Minh chi tử lại chết trong tay ta! Lúc này đây không chừng có thể một bước thành quỷ vương, từ nay không còn phải cúi đầu trước hai ả đàn bà kia nữa! Ha ha ha--- Phốc!"
Huyết y nhân bỗng nhiên trừng lớn mắt!
Không ai thấy Dạ Mặc Thần ra tay thế nào, nhưng chỉ trong nháy mắt, Thiên Tử kiếm đã hoàn toàn đâm xuyên vào người huyết y nhân!
Huyết y nhân ngàn vạn lần không nghĩ tới nhân loại này giảo hoạt như thế. Hắn lấy chính mình làm mồi nhử, cố ý để lộ sơ hở khiến hắn lơ là cảnh giác mà ra tay!
"A!!! Ta không cam tâm! Không cam tâm!" Huyết y nhân điên cuồng gào thét.
"Quỷ tộc ta xuất thế, nhân loại tất diệt!"
"A ha haha---"
Dung Mị trong lòng khẽ động, quỷ tộc?
"Aaa! Ta nhớ ra!" Cổ Linh kiếm âm thanh bén nhọn hô: "Tiểu Mị Nhi ta nhớ ra rồi!"
"Là quỷ tộc! Thì ra là bọn chúng! Aaa!!" Cổ Linh kiếm kích động sắp điên rồi.
Dung Mị; "Dừng dừng dừng! Ngươi bình tĩnh lại trước đã, chờ lát nữa hẵng nói cho ta từ đầu đến cuối."
"Nha... Được rồi." Cổ Linh kiếm nghe lời trở về không gian.
Huyết y nhân tiêu tán, Dạ Mặc Thần lung lay thân thể ngã xuống, Dạ Nhất từ đâu xuất hiện tiếp được hắn.
Dung Mị nói với mọi người: "Các ngươi quay về Ma Tinh thành trước đi. Ta phải đến chỗ hắn xem sao."
"Được (Tuân lệnh!)"
...----------------...
Dạ Mặc Thần bị thương, Lưu thành chủ cực kỳ luống cuống, nghe theo Dung Mị sắp xếp một căn phòng trống trong phủ thành chủ. Dung Mị bảo Dạ Nhất đưa Dạ Mặc Thần vào phòng, sau đó dành hết nửa ngày trị liệu, xử lý vết thương cho hắn. Bận rộn xong rồi Dung Mị mới phát hiện đã qua lâu như vậy, vội vàng rời đi. Lúc đó mọi người bị thương cũng rất nghiêm trọng, không biết thế nào rồi.
Nàng mở cửa phòng bên cạnh, căn phòng này chính là sắp xếp dành cho nàng. Dung Mị để Tiểu Bạch và Cổ Linh kiếm ở lại: "Các ngươi ở đây canh chừng, hắn có chuyện gì nhất định phải thông qua cảm ứng nói cho ta biết."
"Không thành vấn đề!"
Cổ Linh kiếm âm thanh linh hoạt nói. Nhưng mà Dung Mị không biết, chân trước nàng vừa đi, chân sau hai khế ước giả của nàng đã giương cung bạt kiếm---