Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 166: Mùi thuốc súng nồng nặc




Các thiếu nữ nhìn thấy Dạ Mặc Thần không khỏi một trận mặt đỏ tim đập.

"Minh Vương điện hạ aaa~"

"Đẹp trai quá đi mất~~"

Các nam tử khác thấy vậy không khỏi xùy cuời:

"Ồn ào cái gì, điện hạ không cao hứng liền đem các ngươi ném bay tin không?"

"Bớt mơ mộng hảo huyền lại đi, Minh Vương là ai? Các ngươi có thể với tới sao? Mặt khác ta lại cảm thấy hắn và vị công chúa này trai tài gái sắc, khá là xứng đôi."

Các cô nương không cam lòng cắn môi: "Nhưng..."

"Nhưng nhị gì? Người ta là công chúa một nước đấy, các ngươi có thể sánh với nàng sao?"

"Ngươi cảm thấy Dạ Mặc Thần và Đế Liên Vận xứng đôi?" Bỗng một giọng nữ vang lên bên tai.

Nam tử hừ nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Còn có, sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của.... A!"

Hắn vừa nói vừa quay mặt qua, không ngờ lại nhìn tới một thiếu nữ tuyệt thế dung nhan, nhất thời ngây ngốc.

Dung Mị chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc tự hỏi: "Nghe ngươi nói vậy ta cũng cảm thấy..."

"Nàng cảm thấy thế nào? Hửm?"

Dung Mị cả người cứng đờ, không quay đầu nói: "Ha hả~ Ta cảm thấy Minh Vương điện hạ không thích nàng, không xứng, không xứng~"

Dạ Mặc Thần bật cười, tiểu nữ nhân này, thật không biết nàng thức thời hay là lật mặt nhanh nữa.

Lúc này Thượng Quan Lạc không nhanh không chậm bước lên: "Minh Vương điện hạ, hiện tại phải xử lý hai tên này thế nào?"

Dung Mị liếc nàng một cái: "Tất nhiên là giải lên quan rồi. Đừng nói công chúa ngay cả việc đơn giản vậy cũng không biết?"

"Ta...!"

"Lạc Lạc." Đế Liên Vận khẽ giật tay áo nàng, lắc đầu, sau đó lại nói với hai người: "Chúng ta từ nơi khác tới, không quen luật lệ, mong điện hạ và cô nương thông cảm. Chuyện này đành nhờ hai vị rồi."

Dung Mị cười như không cười nhìn Đế Liên Vận. So với Thượng Quan Lạc, nàng lại cảm thấy Đế Liên Vận càng sâu một bậc, tới giờ nàng vẫn chưa xác định được nàng ta tới đây là vì Dạ Mặc Thần, hay là vì ý đồ gì khác. Rõ ràng nàng ta không có một chút sơ hở, luôn luôn dịu dàng thánh khiết, thiện lương thanh thuần, nhưng Dung Mị lại vô cớ cảm thấy khó chịu, trực giác bài xích nữ nhân này.

"Mị Nhi?"

"A?" Dung Mị nghe tiếng gọi mới hoàn hồn.

"Nàng đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn?"

"Được!"

Cửu Vân Lâu.

Nhìn một bàn thức ăn đầy màu sắc, Dung Mị vô ngữ nói: "Nhiều như vậy chúng ta ăn hết không?"

Dạ Mặc Thần thâm ý nhìn nàng: "Ăn nhiều chóng lớn."

"Phụt!! Khụ khụ khụ\-\-\-!!!" Dung Mị run rẩy, hắn nhất định là cố ý! Dạ Mặc Thần chẳng lẽ xem nàng như là heo sao? Nuôi xong lại thịt?? Mị cô nương âm thầm rớt nước mắt, Tiểu Cửu quả nhiên học hư, rốt cuộc là ai bày hắn biến thành thế này a?

"Ách chù~" Cùng lúc đó, mỗ vị trong cung đánh cái hắt xì, ai nhắc nàng?

Dạ Mặc Thần khoé miệng hơi giương lên: "Đừng khụ nữa, ăn cơm."

Thượng Quan Lạc nắm bắt cơ hội nói: "Đa tạ điện hạ khoản đãi, thức ăn mặc dù không giống ở nước ta nhưng lại có một hương vị độc đáo khác. Đặc biệt là món này, rất thơm."

Nàng dùng đũa gắp một miếng thịt đưa tới chén của Dạ Mặc Thần, "Điện hạ là chủ, nếm thử một miếng trước đi."

"Ấy, từ từ\-\-" Dung Mị chặn ngang nàng.

Thượng Quan Lạc tay nâng lên bất động ở không trung, cực kỳ xấu hổ. Nàng trong lòng thầm mắng Dung Mị, cắn răng nói: "Ngươi có ý gì?"

Dung Mị cười tủm tỉm: "Công chúa có lẽ không biết, Tiểu Cửu nhà ta không ăn thịt~"

Thượng Quan Lạc sửng sốt, không ăn thịt? Chẳng lẽ hắn ăn chay???

Dạ Mặc Thần bất đắc dĩ, rất phối hợp giữ im lặng, hoàng tổ mẫu nói: cuộc chiến của nữ nhân, nam nhân chớ có xen vào.

Thượng Quan Lạc không tin, nàng biết Dung Mị cố ý làm xấu mặt mình, nhưng Dạ Mặc Thần yên tĩnh không nói lời nào, giống như chấp nhận, làm nàng tức giận lại không có cách nào phản bác.

Nhưng còn chưa hết! Ngay khi nàng rụt tay về, Dung Mị liền dùng đũa gắp món thịt đó đưa lại trước miệng Dạ Mặc Thần, nam tử không nói hai lời liền mở miệng ăn vào. Nhai, nuốt!!

"!!!" Thượng Quan Lạc đôi mắt đều biến thành đỏ!

Dung Mị cười cười: "Chưa nói hết câu, thật ra Tiểu Cửu không phải không ăn thịt, mà là không ăn thịt do người khác gắp, cho nên... không nhọc công chúa động đũa~"

"!!!"

Không khí lúc này, nhìn cũng có thể nhìn thấy được mùi thuốc súng nồng nặc.

Đế Liên Vận vẫn luôn an tĩnh ngồi một bên, thấy vậy liền ngượng ngùng: "Cái đó... Dung cô nương và Minh Vương tình cảm thật tốt."

Dung Mị tỏ vẻ ngạc nhiên: "A? Chẳng lẽ đến bây giờ hai người mới phát hiện sao? Tiểu Cửu, xem ra chúng ta biểu hiện còn chưa đủ đâu~"

"....Ta sẽ nỗ lực."

Phốc!

Thượng Quan Lạc dường như nghe thấy âm thanh tức hộc máu, ngọn lửa ghen ghét hừng hực cơ hồ muốn thiêu đốt lồng ngực nàng!

Thượng Quan Lạc nàng chính là thiên kiêu chi nữ! Từ nhỏ đã là siêu cấp thiên tài, hơn nữa thân phận tôn quý vô song, Thượng Quan Lạc luôn coi mình là đệ nhất thiên tài mỹ nữ, không ai sánh nổi! Nhưng mà hiện tại... hiện tại... Nàng có cảm giác như bị Dung Mị cho một cái tát!

Tức giận, ghen ghét, phẫn hận... Giống như liệt hoả thiêu đốt! Lúc nàng dường như không nhịn được tại chỗ nổ mạnh, Đế Liên Vận kêu một tiếng, đem nàng chọc tỉnh hoàn hồn.

Nhận thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, ngay cả Dạ Mặc Thần cũng hờ hững liếc mắt,Thượng Quan Lạc tức khắc lấy lại lý trí. Đúng vậy, nàng chính là công chúa chí cao vô thượng, đứng trên mây nhìn xuống! Vì sao lại đi ghen ghét một nữ nhân thấp kém như Dung Mị?

Ha ha ha\-\-\- Buồn cười!

Thượng Quan Lạc thoắt một cái đã khôi phục dáng vẻ muôn vàn, giống như lần đầu tiên gặp mặt. Chỉ khác là lần này nàng đối với Dạ Mặc Thần bất đồng, quyết tâm nhất định phải đạt được!

Thượng Quan Lạc bình tĩnh lại, bữa ăn cứ thế yên bình trôi qua\-\-\-

Sau khi ăn xong, dạo phố xem như kết thúc, lúc bọn họ vừa bước ra khỏi cửa Cửu Vân Lâu, một phía trên bầu trời có khói đen bốc lên. Dung Mị và Dạ Mặc Thần hai mặt nhìn nhau, phương hướng này là... dịch quán?

"Cháy!"

"Cháy rồi! Mau cứu hỏa!"

Dịch quán nơi hai vị công chúa ở bỗng dưng bốc cháy, hoàng thượng cho người nhanh chóng dập lửa, bốn người Dung Mị cũng chạy tới vào lúc này.

"Trời ạ, cháy rồi? Đồ vật của ta vẫn còn ở trong." Đế Liên Vận tiếc nuối nói.

Thượng Quan Lạc ánh mắt loé sáng, câu môi, cháy hay lắm! Ngay cả ông trời cũng giúp nàng!