Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng, Dung Thi nâng tầm mắt thì thấy cổ tay của Dung Cầm đã bị một bàn tay trắng nõn khác bắt lấy.
"Các ngươi đủ chưa? Tới nơi rồi, đừng cản đường."
Dung Mị hất tay Dung Cầm ra, cúi người bước xuống. Dung Cầm hung ác liếc Dung Thi một chút, sau đó cũng ra khỏi xe ngựa. Bọn họ phát hiện xung quanh có rất nhiều người, xe ngựa đều bỏ lại bên ngoài, thực mau liền có cung nữ dẫn đường đến đại điện.
Hoàng thượng, thái hậu, mấy đại nhân vật vẫn chưa đến, các công tử tiểu thư đều được dẫn đến vị trí của mình, chỉ riêng Dung Mị bị dẫn đến vị trí gần nhất, nơi này hẳn là dành cho quan viên nhất phẩm mới đúng. Nàng nghi hoặc hỏi cung nữ:
"Có phải nhầm lẫn gì hay không? Vị trí này có chút không thích hợp."
"Bẩm tiểu thư, không nhầm đâu, này đích xác là chỗ của ngươi, ngươi cứ yên tâm ngồi đi." Nói rồi nàng ta nhún người lui xuống.
Dung Mị cũng không truy hỏi nhiều, nàng tùy tiện ngồi xuống, vừa ngồi chưa được bao lâu thì nơi xa đã có tiếng xì xầm náo nhiệt.
"Công chúa Tây Hoa Quốc và công chúa Nam Tuyết Quốc đến---"
Ngoài điện, hai nữ tử sóng vai bước tới.
Nữ tử bên phải ăn mặc một thân váy áo hoa mỹ, khuôn mặt tinh xảo, mắt nhìn thẳng, tư thái cao ngạo, bộ dáng công chúa vạn người cúng bái.
Người còn lại bên cạnh nàng cũng là dung nhan tuyệt mỹ, đôi tay đoan chính đặt trước người, bước đi chầm chậm ưu nhã, mặc dù đã cố tình che dấu mũi nhọn nhưng vẫn mang theo sự cao quý trời sinh.
Hai nữ tử mỗi người một vẻ, đều có thể khiến người khác vừa gặp khó quên. Các tiểu thư công tử ghé tai nhau thì thầm:
"Người bên phải hình như là công chúa Tây Hoa, bên trái là công chúa Nam Tuyết, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Hai vị công chúa này rất thân với nhau, là tỷ muội tốt, hâm mộ quá!"
"Các ngươi nói, hai nước kia bỗng dưng đưa công chúa của bọn họ qua đây là để làm gì?"
"Tất nhiên là để chúc thọ thái hậu!"
"Nhưng ta lại nghe nói, bọn họ muốn nhân cơ hội này liên hôn!"
"Tê----" Mọi người kinh ngạc hít sâu, kia chẳng phải nam thần của các nàng sắp bị cướp mất!?
"Trong các vị hoàng tử vương gia, chỉ có ba người chưa lập chính phi là Thành vương, Thập Nhất hoàng tử, còn có..."
"Còn có Minh Vương điện hạ!"
Các thiếu nữ dường như nghe thấy tiếng tim vỡ đầy đất, Minh Vương điện hạ ưu tú như vậy, hai người kia tất nhiên sẽ gả cho hắn! Cuộc sống không còn gì luyến tiếc hu hu hu uu~~
Bọn họ nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Dung Mị nghe được rành mạch, nàng nhíu nhíu mày, khó chịu bưng một chén nước đưa lên miệng, phát hiện không phải nước mà là rượu, Dung Mị cũng không quan tâm cạn sạch.
Mà giờ phút này, hai nhân vật trung tâm được bàn tán cũng thấp giọng nói chuyện.
"Liên Vận, ngươi thấy thế nào? Minh Vương của Đông Nguyệt Quốc thật sự xuất sắc thế sao? Phụ hoàng vẫn luôn sủng ái ta, thế mà nỡ để ta đi liên hôn! Đám người ở Tây Hoa cũng khoa trương vô cùng, khen hắn cứ như thần trên bầu trời vậy!" Thượng Quan Lạc ngữ khí có chút bất mãn dò hỏi.
Đế Liên Vận nghe vậy ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Ta cũng là nghe đồn mà thôi, lúc nhỏ từng gặp thoáng qua một lần, xác thật ưu tú."
Thượng Quan Lạc có chút không tin, người nọ thực sự lợi hại như vậy, có thể xứng đôi với nàng? Nghĩ thế, nàng lại có chút chờ mong.
Đúng lúc này, tiếng chói tai của thái giám vang lên:
"Minh Vương điện hạ đến---"
"Hoàng thượng, thái hậu đến----"
Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ, Thượng Quan Lạc cũng không ngoại lệ, nàng nâng mắt trộm ngó chính điện, vừa bắt gặp thân ảnh nam tử, hô hấp nàng như cứng lại.
Thượng Quan Lạc nguyên bản cho rằng đột nhiên bị bắt đi liên hôn thì dù đối tượng có ưu tú cỡ nào nàng cũng sẽ có oán khí, tức giận. Huống chi nàng còn hoài nghi Dạ Mặc Thần có đúng như trong lời đồn hay không. Nhưng mà sau khi nhìn đến gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của nam tử, khí tràng cường đại phát ra từ trong xương cốt, mọi hoả khí đều tan mất, chỉ còn lại lồng ngực nhảy lên kịch liệt.
Thịch thịch thịch---
Nàng muốn gả cho hắn! Thượng Quan Lạc nghĩ.
"Tất cả bình thân."
"Tạ hoàng thượng."
Dung Mị âm thầm đánh giá, hoàng thượng thì nàng đã gặp qua, còn thái hậu... Vân thái hậu mặc phượng bào, mặc dù khuôn mặt trẻ hơn so với tuổi tác, nhưng cũng là bộ dáng bốn mươi tuổi, nàng không phải Thái Hậu kia...
Dung Mị vẫn luôn ôm hoài nghi, nhưng vừa nhìn thấy Vân thái hậu chân chính, nàng liền thất vọng rồi. Xem ra thật là do chính mình nghĩ nhiều.
Dung Mị thất thần nhìn thái hậu, cũng không chú ý đến người ở phía đối diện nhìn nàng.
Dạ Mặc Thần nhìn Dung Mị, ánh mắt không hề bỏ sót bất kỳ chỗ nào, từ chân váy đến eo thon, hướng lên trước ngực hơi phập phồng, cổ tuyết trắng duyên dáng, thẳng đến đối diện đôi mắt phong tình mị chủng của nàng mới ngừng lại.
Tiểu yêu tinh ngày càng xinh đẹp, đẹp đến câu dẫn nhân tâm, đẹp đến mức làm hắn chỉ muốn đem nàng ôm vào lòng ngực trân quý, không cho bất kỳ kẻ nào phát hiện...
Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, yến tiệc cứ thế khai màn.
"Hôm nay đa tạ các vị đã đến chúc thọ ai gia, đặc biệt là hai vị công chúa quý quốc, vất vả rồi." Vân thái hậu thân là nhân vật chính, mọi việc tất nhiên do nàng chủ trì.
Thượng Quan Lạc đứng dậy: "Thái Hậu quá lời, đây là lễ vật của Tây Hoa Quốc, mong người nhận lấy."
Đế Liên Vận: "Nam Tuyết Quốc cũng dâng lên một phần lễ, chúc Vân thái hậu thọ tỷ Nam Sơn."
Vân thái hậu tươi cười: "Được, được. Thay ta gửi lời cảm ơn đến quốc chủ của các ngươi."
"Vâng."
Thấy Thượng Quan Lạc vẫn chưa ngồi lại vị trí, Vân thái hậu bèn hỏi: "Công chúa vẫn còn chuyện gì muốn nói sao?"
Thượng Quan Lạc kéo tay Đế Liên Vận lại: "Không giấu gì thái hậu, Liên Vận lúc nhỏ từng có duyên gặp mặt Minh Vương điện hạ, coi như quen biết. Liệu có thể cho nàng ấy và ta ngồi gần Minh Vương để ôn chuyện được không?"
"Cái đó..." Vân thái hậu hơi nhíu mày, Thượng Quan Lạc này...
Đế Liên Vận vẻ mặt mê mang, "A... Không, không cần đâu, ta..."
"Ai da, Liên Vận đừng ngại, chỉ là đổi chỗ ngồi thôi mà, hôm nay là ngày vui, Vân thái hậu nhất định sẽ đáp ứng chúng ta." Thượng Quan Lạc cười như không cười nhìn Đế Liên Vận, cuối cùng Đế Liên Vận cũng tùy theo nàng.
Thượng Quan Lạc thầm đắc ý, nàng chẳng qua chỉ là muốn mượn một lý do để tiếp cận Minh Vương thôi, cũng may lúc nãy để ý thấy Đế Liên Vận nói nàng từng gặp Minh Vương, cơ hội hoàn hảo!
"Tất nhiên là được rồi, hai vị công chúa có thể làm bạn với Cửu ca của ta, hoàng tổ mẫu vui còn không kịp đâu." Tươi cười khúc khích vang lên.
"Thập Tam!" Vân thái hậu không hài lòng nhìn qua, người nói đúng là Dạ Lưu Vân.
Dạ Lưu Vân mím môi, trong lòng lại hả hê liếc Dung Mị một cái. Lần trước là vì Dạ Mặc Thần ra mặt nên nàng mới bị phạt, lúc đó nàng liền biết cửu ca với Dung Mị quan hệ không tầm thường. Nhưng hiện giờ có hai vị công chúa xuất chúng ở đây, Dung Mị chỉ có xếp sau đi thôi!
Nàng chỉ sợ mỗi cửu ca, nếu như hắn vứt bỏ Dung Mị, vậy nàng liền có thể báo thù mà không kiêng kỵ gì rồi!