Vân thái hậu âm thầm may mắn hôm nay mình đến đây, nếu không nàng dâu tương lai nhất định sẽ bị tiểu tử thúi này lừa đi mất. Nhìn xem thiếu chủ nhà người ta, mới trở về ngày đầu tiên liền đến rủ Mị Nhi đi chơi, ngược lại Mặc Thần... Aizz, không biết cố gắng gì cả, lão nhân gia nàng cũng là hận sắt không thể biến thành thép a!
Mục Thiếu Trì: "Ngươi là ai?"
Vân thái hậu: "Ta là ai liên quan gì đến ngươi? Sắc trời đã tối còn muốn đơn độc cùng cô nương gia ra ngoài, ngươi có ý gì?"
"Tất nhiên là vì ta thích Mị Nhi, muốn cưới nàng a. Ta cũng phải làm nàng thích ta! Đây là hôn nhân đại sự, ngươi tránh ra đừng cản đường." Mục Thiếu Trì muốn đẩy ra nàng, nhưng Vân thái hậu thực lực thế nào, há là hắn có thể chống lại. Hai người trừng mắt lẫn nhau, đối chọi gay gắt.
Dung Mị xoa xoa mày, "...."
Đúng lúc này, ngoài tường vây lại có động tĩnh.
Dung Mị: "Ai?"
"Mị Nhi, là ta. Hửm, có chuyện gì mà đông vui thế?" Thiếu niên tươi cười như xuân phong, ngoài Dạ Mặc Phong thì còn ai.
Sau một thời gian dài bị ném ở Luyện Khí Tháp và dưỡng thương, hắn cuối cùng cũng được tự do tung tăng bay nhảy. Trở về kinh thành không có gì chơi nên hắn trước hết đi tìm Dung Mị.
"Hoàng t...!!??" Bước vào phòng, Dạ Mặc Phong trừng lớn mắt.
Vân thái hậu thầm hô không xong, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Dạ Mặc Phong, nhưng thiếu niên này chậm tiêu, lúc nàng chớp mắt đến sắp rút gân hắn mới phản ứng lại đây.
"A... Ha ha... Đã, đã lâu không gặp, Mị Nhi." Dạ Mặc Phong bị kinh hách vô cùng, hoàng tổ mẫu sao lại ở đây, còn che dấu thân phận, dọa chết ta. Đôi mắt hắn hơi mất tự nhiên loạn ngó, bỗng dưng dừng lại trên người Mục Thiếu Trì.
"!!!?"
Mục Thiếu Trì nhướng mày: "Dạ Tiểu Phong, cuối cùng cũng bình phục rồi đấy à. Vào Thánh Viện tìm ngươi, không ngờ lại thấy bộ dáng thê thảm như vậy, chậc chậc."
Dạ Mặc Phong: "Ta... Đó là do tu vi lúc đó không đủ! Hiện giờ ta cũng là Kim Đan tu sĩ, có giỏi thì đến chiến một trận!"
Mục Thiếu Trì: "Được thôi, có gì không dám!"
Nói, hai lập tức phải ra ngoài sân đánh nhau.
Vân thái hậu: "Mị Nhi, đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi ra ngoài, ta còn chưa ăn tối đâu."
Hai thiếu niên: "Hả? Từ từ, chờ bọn ta!"
.....
"... M\-Mị Nhi, lại đến đây nữa sao?" Dạ Mặc Phong núp giữa ba người, cảnh giác nhìn các cô nương xung quanh.
"Ai da, tiểu công tử thật tuấn tú~~" Các cô nương ở Di Hoa viện cứ như sói đói nhào lên, Phong thiếu niên giật bắn người, theo bản năng chụp người bên cạnh đẩy qua chắn đạn, vừa hay, bên cạnh hắn chính là Mục Thiếu Trì.
Mục đại thiếu chủ: "!!!???"
"Phụt, ha ha ha\-\-\-" Vân thái hậu nhìn hai người sắc mặt xanh lét, ai cũng là thiếu niên thiên tài, ngày thường một bộ tiểu tổ tông, không ngờ ngay cả thanh lâu cũng chưa từng đến, còn bị dọa thành như vậy.
Thật ra lúc trước Dạ Mặc Phong đã bị Dung Mị lôi kéo đến đây một lần rồi, nhưng mà vẫn không quen, cũng may sau đó bọn họ đã được dẫn đến phòng riêng.
Dạ Mặc Phong nằm trên bàn: "Phù, Mị Nhi, chúng ta đổi địa điểm được không, hay là đến Cửu Vân Lâu, đồ ăn ở đó ngon hơn nhiều."
Dung Mị gần như là lập tức nói: "Không được!"
Đến Cửu Vân Lâu lỡ đâu gặp Dạ Mặc Thần thì sao, nàng bây giờ còn chưa muốn đối diện với hắn. Huống chi hôm nay đến đây là có hẹn. Nửa tháng trước nàng nhận được thư của Liên Tuyền, chỉ là lúc đó đang ở Thánh Viện không thể đi được cho nên hôm nay mới tới. Hơn nữa nàng biết tâm tư của Liên Tuyền đối với nàng vì vậy cố tình dẫn theo nhiều người, đỡ phải ngượng ngùng.
Vừa nghĩ như vậy, âm thanh nữ tử từ sau cất lên:
"Mị Nhi!" Giọng nói có chút gấp gáp, lại mang theo vui mừng khó có thể che giấu được. Rõ ràng đã biết là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà làm.
Vân thái hậu khẽ híp mắt nhìn Liên Tuyền, nữ tử này... Ánh mắt nàng nhìn Mị Nhi không phải là loại bạn bè tri kỷ, càng giống...
Liên Tuyền rùng mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, nhẹ nhàng hành lễ với mọi người khác. Vân thái hậu con ngươi càng thêm sâu thẳm, thế nhưng có thể dễ dàng hoá giải uy áp của nàng, nữ tử này thật không đơn giản.
Dung Mị: "A Tuyền, hôm nay ta đến phó ước, không biết ngươi muốn gặp ta để nói cái gì?"
Liên Tuyền cẩn thận nhìn Dung Mị, thấy sắc mặt nàng không có chút biến hoá, trong lòng không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên khổ sở nữa, nhưng nàng vẫn mỉm cười nói: "Đừng vội, dùng bữa trước."
"Được."
Lập tức có người dọn món ăn lên, một cô nương lúc đi ngang qua bên người Mục Thiếu Trì, hắn bỗng dưng duỗi chân.
"A!" Cô nương kia chỉ cảm thấy dưới chân vấp phải cái gì đó, thân người lập tức ngã nhào về hướng Dạ Mặc Phong!
Phong thiếu niên: "!!!"
Mục Thiếu Trì nhếch mép, lúc nãy ngươi dám lấy ta làm lá chắn, bổn thiếu chủ là người có thù tất báo nha!
Nữ tử thẳng tắp ngã vào người Dạ Mặc Phong, tư thế ái muội~
Đúng lúc này!
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra\-\-\-
Phượng Miên Miên vốn là đi đến Tây viện tìm Dung Mị, nhưng lúc nàng tới thì bọn họ đều đã đi, hỏi thăm Tiểu Mạch mới biết đám người Dung Mị đến đây, vì vậy nàng cũng đi theo tới rồi. Chính là vừa mở cửa đã nhìn thấy một màn ái muội trước mắt. Trùng hợp là vị trí Phong thiếu niên ngồi đúng là gần cửa nhất! Góc độ kia, quả thực...!
Phượng Miên Miên: "...."
Dạ Mặc Phong há hốc mồm: "...." Vì sao nàng lại xuất hiện ở đây? Ngay, lúc, này??
Hắn luống cuống đẩy cô nương kia ra, không hiểu sao thấy khẩn trương, bình thường trường hợp như vậy hắn cũng sẽ khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy Phượng Miên Miên thì lại có thêm một cảm giác chột dạ.
"Ta..."
"Mị Nhi." Phượng Miên Miên trực tiếp lướt qua hắn đi đến trước mặt Dung Mị.
"Ta đến để tạm biệt ngươi."
Dung Mị: "Ngươi không ở lại kinh thành chơi sao?"
Phượng Miên Miên lắc đầu: "Ta phải về nhà."
Dung Mị: "Vậy được rồi, đi đường cẩn thận."
"Ừm." Phượng Miên Miên quay người chấp tay với Mục Thiếu Trì: "Cáo từ!"
Mục Thiếu Trì vẫy tay.
Sau đó, nàng liền một mạch đi thẳng ra ngoài, khi bước ngang qua bên người Dạ Mặc Phong, nàng khẽ dừng, môi đỏ phun ra hai chữ:
"Lưu manh!"
Dạ Mặc Phong: "!!!?"
Phong thiếu niên trừng mắt Mục Thiếu Trì một cái rồi đuổi theo Phượng Miên Miên, hắn nói với mọi người: "Ta đi tiễn nàng."
Mục Thiếu Trì nhéo cằm: "Dạ Tiểu Phong bị gì vậy?"
Vân thái hậu sáng mắt, nha nha nha, có bát quái!
Thế là hai người đều tìm lý do ra ngoài đi theo Dạ Mặc Phong, trong phòng chỉ còn lại hai người Liên Tuyền và Dung Mị...