Một tháng chớp mắt trôi qua. Thánh Viện đa số đều là con cái quan lại quý tộc, đều được cho nghỉ phép để tham dự thọ lễ của đương kim thái hậu. Mọi người ai về nhà nấy, chờ tới ngày tham gia cung yến.
"Phù\-\-\- Cuối cùng cũng tới nơi rồi." Tiểu Mạch nhảy ra khỏi xe ngựa, vươn vai nói một câu, sau đó quay người đỡ Dung Mị bước xuống xe. Dung Mị nhìn tấm biển ghi ba chữ "Dung Hầu phủ", thong thả bước vào.
"Đứng lại." Sau lưng bỗng vang lên tiếng quát.
Dung Mị không kiên nhẫn nhíu mày: "Chuyện gì?"
Dung Cầm vén màn bước ra từ một chiếc xe ngựa khác, động tác ưu nhã, khi nói chuyện ngẩng cao đầu giống như một con khổng tước. Dung Mị thật không hiểu, nàng rốt cuộc lấy đâu ra tự tin để kiêu ngạo, quả nhiên là da mặt dày, thiên hạ vô địch.
"Ngươi đi đâu? Mới về thì phải đến đại sảnh bái kiến trưởng bối, quy củ đơn giản như vậy mà cũng không biết sao?" Dung Cầm lạnh giọng chất vấn.
Dung Mị buông tay: "Được rồi, đi thì đi~"
Đại sảnh.
Dung Tề nghe tin bọn họ trở về nên từ sớm đã ngồi chờ. Bên cạnh hắn còn có một phụ nhân, nhưng ngoài dự kiến chính là đó không phải đại phu nhân mà là di nương Lâm Thanh Thanh, mẹ ruột Dung Cầm.
Dung Cầm, Dung Mị hành lễ.
Dung Tề nâng tay: "Đứng lên đi. Sao chỉ có hai người, Kỳ Nhi đâu?"
Dung Cầm: "Nhị đệ không đi cùng chúng ta. Hắn vẫn luôn thích tự mình quyết định."
Dung Tề gật đầu, lúc này mới quay sang Dung Mị. Ánh mắt đầu tiên đã bị nàng làm cho kinh sợ. Thật giống! Trong đầu Dung Tề hiện lên bóng dáng cao lãnh như tuyết kia, nhưng đôi mắt không có chút tưởng niệm hay mềm lòng, mà là căm hận khó chịu. Hắn cứ như vậy trừng Dung Mị:
"Dung Mị, ngươi đắc ý lắm phải không? Đều là tiểu thư Dung gia, thú triều do ai giết còn không phải như nhau? Vì sao một hai phải đi vạch trần đại tỷ của ngươi chứ!"
"Thật là không biết mất mặt xấu hổ, thể diện hầu phủ chúng ta đều bị ngươi hủy hết!"
Dung Mị vừa bước vào chính là nghe một phen răng dạy, nếu nàng không phải nhân vật chính thì chắc chắn đã cho hắn một tràng pháo tay rồi. Dung Tề quả nhiên không làm nàng thất vọng, xứng đáng nhận giải cha kế của năm a! Bảo sao Dung Cầm mặt dày như vậy, thì ra là do di truyền.
Dung Mị cười lạnh: "Hầu gia nói lời này không thấy ngượng sao? Công của ta, ta không được lấy, Dung Cầm thì được?"
Dung Tề âm trầm, sắc mặt đỏ lên, coi bộ sắp bạo phát. Dung Cầm thấy tình huống không ổn vội vàng ra hiệu cho mẫu thân nàng. Dung Tề có thể tự nhiên ngang ngược bênh vực nàng, nhưng mà bản thân nàng... nhục a... Này cứ như trát muối lên miệng vết thương của nàng!
Lâm Thanh Thanh tiếp thu tín hiệu, mỉm cười trấn an: "Được rồi, lão gia đừng tức giận. Cầm Nhi và tứ cô nương lâu ngày không về, cả nhà nên vui vẻ hòa thuận mới đúng."
"Hừ!"
Lâm Thanh Thanh nheo mắt nhìn kĩ Dung Mị: "Nhiều ngày không gặp, tứ cô nương ngày càng xinh đẹp kinh tâm động phách, xem như xứng với cái tên, ngay cả ta cũng bị ngươi câu hồn mất~"
"Di nương nói đùa, câu nhân hồn là bản lĩnh của ta, còn quỷ phách... vẫn là thôi đi~" Dung Mị nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Lâm Thanh Thanh: "!!!" Đôi tay giấu dưới bàn nắm chặt, tiện nhân này là đang nói bóng nói gió, chê nàng xấu như quỷ sao!?
Ở Hầu phủ này, Lâm Thanh Thanh mặc dù là di nương nhưng luôn được sủng ái, thậm chí có thể ngồi ăn cùng đại phu nhân. Chỉ duy có một thứ nàng xem không vừa mắt đó chính là khuôn mặt động lòng người của Lam Vọng Nguyệt! Cứ như một con hồ ly tinh!
Lam Vọng Nguyệt năm đó điên điên dại dại, cho nên cái tên Dung Mị này chính là do Lâm Thanh Thanh nàng đặt! Bổn ý là châm biếm đôi tiện mẫu nữ này, không ngờ hiện tại Dung Mị thế nhưng thật sự lớn lên tuyệt sắc như thế, hoàn toàn đúng với cái tên!
Đáng giận!!!
Dung Mị nghi hoặc hỏi: "À đúng rồi, đại phu nhân đâu? Sao hôm nay Lâm di nương lại ngồi ở chủ vị thế kia?"
Lâm di nương dịu dàng che miệng, làm bộ khó xử: "Cái này a... Tứ cô nương xa nhà lâu nên không biết, đại phu nhân, không đúng, là Chu thị quản sự nhà cửa không tốt, bị phát hiện tham nhũng ngân khố cho nên đã bị lão gia biếm làm thiếp, hiện tại tứ cô nương nên gọi ta một tiếng chủ mẫu mới phải."
Dung Mị nhướng mày, tham nhũng ngân khố, chắc là vì muốn chữa khỏi cho Dung Thi nhỉ? Ở thời khắc này mà để hai mẹ con Dung Cầm nắm thóp như vậy, chết là đúng rồi. Sau bao nhiêu năm, Dung Cầm rốt cuộc đã trở thành đích nữ, nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng ta kiêu ngạo.
"Ta mệt rồi, cáo từ trước. Chúc mừng đại tỷ và 'di nương' đắc thế nha, sau này phải chiếu cố ta nhiều hơn đấy~ " Dung Mị cười ha hả ra khỏi phòng.
Dung Cầm trong mắt xẹt qua một tia ác độc, Dung Mị, ngươi cứ tận hưởng thêm vài ngày đi, đợi đến lúc tỷ thí ta sẽ làm ngươi mất hết tất cả! Ta có thể mượn tay Dung Thi hủy dung ngươi một lần, thì tất nhiên có thể hủy lần nữa, đến lúc đó xem ngươi còn dùng cái gì để câu dẫn Minh Vương điện hạ!
Trên đường về Tây viện, Dung Mị đi ngang qua Thi Ngữ viện. Nơi viện tử xinh đẹp xa hoa chỉ mới mấy tháng đã vắng vẻ tiêu điều, đây không phải là vật chất thay đổi, mà là lòng người thay đổi, thời thế luân chuyển... Ác giả ác báo, từ đầu đến cuối, nàng chẳng làm cái gì hết~
Ban đêm. Tây viện.
Rục rịch\-\-
Góc tường tây viện đột nhiên xuất hiện một đôi đồng tử lục sắc.
"Là chỗ này? Không lầm chứ, dám cho Mị Nhi ở nơi rách nát như vậy, Dung gia quả nhiên không có ai tốt!"
Trong phòng, Dung Mị bóng người cắm cúi, loay hoay làm việc, bỗng dưng cửa sổ vang lên động tĩnh rất nhỏ.
"Mị Nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Cửa sổ bị mở ra, Mục Thiếu Trì hai tay chống cằm ghé vào khung cửa, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của hắn, đặc biệt là cặp mắt lục quang hút hồn cực kỳ.
Dung Mị hốt hoảng cất giấu đồ vật trên tay, "Không có gì! Sao ngươi lại ở đây?"
Mục Thiếu Trì tò mò nghiêng đầu nhìn, "Kim chỉ? Mị Nhi biết thêu thùa sao?"
"Khụ khụ!" Dung Mị sắc mặt không được tự nhiên nói: "Ta... Ta chỉ là thử may quần áo! Dù sao sắp phải dự yến tiệc, chuẩn bị một chút cũng tốt."
Mục Thiếu Trì nghi ngờ nhìn nàng: "Ngươi may? Được không vậy?" Từ sau khi nếm thử tay nghề nấu nướng của Dung Mị, Mục thiếu niên đã hoài nghi sâu sắc khả năng nữ công gia chánh của nàng.
Dung Mị trừng mắt: "Tất nhiên là được! Bổn cô nương thông minh như vậy, dăm ba cái may vá làm sao làm khó được ta?"
Mục Thiếu Trì lắc đầu: "Bỏ đi, mai ta dẫn ngươi đi mua quần áo, đừng làm nữa, đi chơi cùng ta đi."
Dung Mị đang muốn từ chối: "Ta..."
"Không thể được!" Lại một thân ảnh trèo tường bay vào.
Nữ tử áo vàng bá đạo đẩy Mục Thiếu Trì ra, nhảy vào trong phòng, hơn nữa lập tức muốn đóng cửa sổ lại!
Mục Thiếu Trì: "Ê này!! Ngươi là ai, làm cái gì!?"