Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 145-2: Bộ lạc Vu tộc , người nhà đoàn tụ (2)




Ở nơi bị bịt kín trong một thời gian dài mà vẫn có thể trưởng thành như vậy, mấy thứ này khẳng định không đơn giản, cũng may hiện tại là thời kỳ chúng nó đẻ trứng, tạm thời đối bọn họ cũng không tạo được uy hiếp.

Đông Phương Lăng giống như bị những thứ kỳ quái này đó dọa, đưa tay vẽ loạn thuốc bột tránh rắn côn trùng lên trên mặt trên người. Ôn Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, vụng trộm hỏi hắn còn thừa lại nửa bình, mặt không biểu cảm nhét vào   trong tay Diệp Tùy Phong.

Từ lúc phát hiện những thứ kỳ quái này, Cơ Mộc Ly cũng có chút lo lắng nắm chặt tay Thủy Y Họa, làm Thủy Y Họa cười thầm trong lòng. Nàng sớm đã nhìn quen những thứ kỳ quái, sẽ không giống Đông Phương Lăng và Diệp Tùy Phong cảm thấy buồn nôn như vậy  .

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đi đến chỗ cuối cùng của đường hầm, chỗ cuối của đường hầm cũng là một cửa đá khổng lồ. Trên cửa có vẽ hình, giống như linh thú trừ tà trấn giữ cửa, bộ dáng nhe răng trợn mắt làm cho người ta sinh lòng sợ hãi.

Vừa rồi tiếng địch đứt quãng, lúc này lại từ cửa đá truyền ra, làm cho Đông Phương Lăng nổi lên một thân da gà.

Rất quỷ dị  , không có người sống thì tiếng địch là ai thổi? Nói là quỷ, Thủy Y Họa cũng không tin.

"Nơi này phải là cổ mộ, một cánh cửa khác có lẽ liền ở bên trong."

Cơ Mộc Ly dứt lời, Đoan Mộc Trầm Uyên đã khẩn cấp tiến lên sờ soạng chốt mở.

Sờ một vòng trên đầu linh thú trừ tà, cửa đá từ từ mở sang hai bên, tro bụi trên mặt rớt đầy xuống trên đất.

Lúc cửa đá mở ra tiếng địch quỷ dị ngừng lại, không có mùi hư thối bốc ra, ngược lại tràn ra một luồng hương khí nữ tử nhạt nhẽo.

Có lẽ nơi này táng một mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Thủy Y Họa nghĩ như vậy.

Mấy người theo thứ tự tiến vào. Nương theo vầng sáng của hỏa chiết tử, phát hiện đây là một ngôi mộ hết sức rộng rãi, một bộ hài cốt mặc quần áo màu cầu vồng yên tĩnh nằm trên giường đá. Mà ở bên cạnh hài cốt còn một bộ quan tài bằng đá, như là cố ý vì chuẩn bị cho người trong phòng này vậy.

Thủy Y Họa nhìn bộ hài cốt, bỗng nhiên sinh ra một loại thương cảm.

Nữ nhân ngây ngốc đợi người yêu, đến chết cũng không có thấy người yêu  đến, đợi đến chỉ là sự tịch mịch vĩnh cửu.

" Y Họa, đừng nhìn  , mục đích của chúng ta chính là tìm được đường ra khỏi cổ mộ." Cơ Mộc Ly đưa tay che ánh mắt nàng, thừa dịp ánh sáng ảm đạm, hôn một cái trên cổ nàng, giống như đang trấn an.

Thủy Y Họa có thế này mới dời ánh mắt, cũng sờ soạng trên vách đá giống những người khác.

Trên bốn góc giường đá được khảm một viên dạ minh châu, ánh sáng màu xanh mỏng manh giống như màu mắt của Thượng Quan Điệt Nhị. Tại trong bóng tối tản mát ra vầng sát nhàn nhạt ngocthuybachdang. làm cho bộ hài cốt mặc quần áo hình cầu vồng bao phủ  một tầng thần bí mà quỷ dị. Tên vách tường trừ bỏ một ít vật tùy táng, có bốn hình nộm cao lớn mặc đồ kỳ quái. Bọn họ đứng ở bốn phía cổ mộ, hai tay hoặc khép lại hoặc nhẹ vê, như là đang kết ấn, giống như là có pháp chú từ trong miệng bọn họ tràn ra.

Bốn hình nộm đối mặt với giường đá, mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bộ hài cốt, trong tròng mắt tản mát ra tia sáng lạnh lẽo, giống như độc xà xác thực mà nói, là nhìn chằm chằm tới những người tới gần giường đá. Giống như gần giường đá thêm một bước, bọn họ có thể để cho ngươi thân trúng tà thuật, thống khổ.

Thủy Y Họa không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt xẹt qua viên dạ minh châu kia, sau đó rời khỏi giường đá.

Thôi, vốn còn đang nghĩ muốn lấy trộm một viên, nhưng người chết lớn nhất, nàng sẽ không làm kẻ trộm rồi.

Mấy người đang sờ soạng bốn phía trên tường cổ mộ, thời gian dần dần trôi đi. Lại tiếp tục như vậy căn bản không phải biện pháp, nơi này dù sao cũng là  cổ mộ khép kín. Hiện tại lại đột nhiên có bảy tám người, bên trong không khí lưu lại không đủ để mọi người duy trì thời gian dài.

Cũng may mấy người đều là cao thủ, nín thở ngưng thần, đem tần suất hô hấp hạ xuống mức thấp nhất. Nhưng là, liền tính như vậy, cũng chỉ có thể duy trì khoảng nửa canh giờ.

Thủy Y Họa sờ soạng hồi lâu, không thu hoạch được gì, không khỏi nổi giận ngừng lại, ngược lại nhìn chằm chằm bộ hài cốt trên giường đá. Bốn viên dạ minh châu, bốn hình nộm kỳ quái, tiếng địch u oán kỳ lạ, nữ tử nằm trên giường đá... Mấy thứ này có phải có lien quan tới nhau hay không?

Nhẹ khép mắt, lúc mở ra, ánh mắt Thủy Y Họa cực kỳ sáng.

"Ly Ly, có biện pháp có thể thử một lần!"

Một nén nhang sau, bên cạnh bốn hình nộm đứng bốn người lần lượt là  Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Bọn họ làm động tác giống hệt hình nộm, nhìn nữ tử trên giường đá, trên tay nắm bụi đất.

Thủy Y Họa đem bụi đất rắc vào bốn phía giường đá, lấy hỏa chiết tử đốt, trong miệng mặc niệm, " Người chủ nhân đợi đã về, chúng ta sẽ quy ẩn, vọng chủ nhân thành toàn. Người chủ nhân đợi đã về, chúng ta sẽ quy ẩn, vọng chủ nhân thành toàn..."

Cứ như vậy đọc đi đọc lại nhiều lần, bộ hài cốt nằm trên giường đá bỗng nhiên có động tĩnh, trên bốn góc để dạ minh châu hiện ra bốn cái nút hình vuông.

Thủy Y Họa nhìn bốn người liếc mắt ra hiệu, mấy người cơ hồ là cùng một thời gian chạy vội tiến lên, ấn xuống bốn cái nút.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang, trên tường đá bỗng xuất hiện một cánh cửa chỉ đủ một người đi qua.

"Đi mau!" Cơ Mộc Ly hét lớn một tiếng, túm Thủy Y Họa liền đẩy nàng ra khỏi cửa đá, cửa đá mở không lâu sau lại lập tức bắt đầu khép kín. Cơ Mộc Ly hai tay chống ở cửa cửa, trên cánh tay lộ ra gân xanh.

Liền ngay cả võ công cao cường như Cơ Mộc Ly đều như vậy cố hết sức, đừng nói là những người khác rồi.

Mấy người không nói nhiều, một người tiếp một người, bay nhanh ra cửa đá, mà lúc cửa đá chuẩn bị đóng lại Cơ Mộc Ly lăn một vòng, thuận lợi ra khỏi cổ mộ.

Thủy Y Họa nhìn xem sợ chết khiếp, lập tức ôm lấy Cơ Mộc Ly, cắn một cái trên cánh tay hắn, "Lần sau lại đẩy ta ra, ta nhất định cắn chết huynh!"

Cơ Mộc Ly cười cười, ở trên miệng nàng hôn một cái, "Yên tâm, chỉ cần Y Họa còn sống, ta sẽ không nỡ chết."

Mấy người khác đã thức thời đem bản thân biến thành không khí.

Ra khỏi cánh cửa đá, lại đến một đường hầm thật dài, đường hầm vừa tối lại lạnh, so với đường lúc đầu lại hẹp hơn rất nhiều, chỉ đủ một người đi qua.

Càng đi xuống, địa thế càng thấp, đi đến phía sau thế nhưng còn có bậc thềm, chỉ tiếc bên trong rất tối, bậc thềm tác dụng cũng không lớn, luôn đạp hẫng. Nếu không phải người mang võ nghệ thật khả năng bỗng chốc rơi  xuống rồi ngã chết.

Thủy Y Họa bị Cơ Mộc Ly ôm eo đi, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, giống như đạp đến một cục thịt, ngay sau đó truyền ra một tiếng kêu vô cùng thê lương.

Con chuột!

Thủy Y Họa trong lòng vui vẻ, nhìn mọi người nói: "Nơi này có con chuột, xem ra cách mặt đất không xa rồi."

Lại đi thời gian khoảng một nén nhang, lúc mấy người nhìn đến ánh sáng, trong lòng đồng thời buông lỏng.

"Rốt cục đi ra rồi!" Đông Phương Lăng kích động mau khóc. Cuối cùng là rời khỏi nơi quỷ quái kia.

Ra khỏi cửa động, mấy người nhìn đến tình hình trước mắt, đồng loạt ngẩn ra.

Tình huống gì? Trước cửa động thế nhưng có một đài tế cực kỳ lớn, trên đài bày một cái bồn sắt, hai bên đặt mấy con heo đã nấu chín, mà chính giữa bồn sắt có một nam nhân đã bị nấu chín!

"Nôn..." Diệp Tùy Phong một tay ôm Ôn Hạo Nhiên, đã một ngụm phun ra.

Đông Phương Lăng cũng không khá hơn chút nào, hắn gặp qua người chết  các kiểu, chính là chưa thấy qua người bị nấu chín thành tế phẩm. Thật sự quá ác tâm rồi!

"Xem ra, xung quanh có người ở." Thủy Y Họa nhíu mày nói.

Từ trong cổ mộ ra sau mới phát hiện sắc trời đã dần tối, đêm tối rất nhanh ập xuống.

"Rời đi trước lại nói." Cơ Mộc Ly thần sắc có chút ngưng trọng.

Trước mắt có một con đường nhỏ ngoằn ngèo, còn lại là cây cối um tùm. Mấy người dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, sắc trời càng ngày càng mờ, đi rồi hơn một canh giờ, mấy người không thể không dừng lại nghỉ tạm, thuận tiện bổ sung lương thực.

Mấy người ngồi ở bên cạnh đống lửa, thường thường tán gẫu mấy câu.

"Xem ra bảo tàng thật sự không dễ tìm, chỉ là một khu rừng sương mù và cổ mộ liền lãng phí của chúng ta nhiều thời gian và tinh lực như vậy." Đoan Mộc Trầm Uyên nói.

"Nếu là dễ tìm sẽ không kêu bảo tàng trăm năm rồi." Kiếm Thập Nhất mắt lạnh quét hắn.

Đông Phương Lăng từ lúc biết được thân phận của Hạc Thần Uyên xong đối hắn liền không có hảo cảm. Hắn cũng biết mục đích thật sự của Đoan Mộc Trầm Uyên, nhưng gia là chuẩn bị hủy bảo tàng, mọi người theo tới đều là người của gia, Đoan Mộc Trầm Uyên chỉ là một người ngoài, có thể tạo lên sóng gió hay sao?

Vài nam nhân nướng món ăn thôn quê, Thủy Y Họa lặng lẽ đi theo Diệp Tùy Phong, mãi cho đến một nơi có thể ẩn nấp.

Diệp Tùy Phong không khỏi đỏ mặt, ho hai tiếng, nói: "Thủy cô nương luôn luôn đi theo ta làm cái gì? Đại nam nhân muốn phương tiện một chút, ngươi tại đây xem, ta thế nào đi?"

Thủy Y Họa nhịn không được phun cười ra tiếng, "Diệp cô nương, cô cũng không phải giả vờ nữa, ta đã sớm biết cô là nữ tử rồi."

Diệp Tùy Phong rõ ràng sửng sốt, "Việc này ta chưa bao giờ nói với ai, cô làm sao mà biết được?!"

Thủy Y Họa nhìn nàng chau chau mày, cười nói: "Bởi vì ta có Hỏa Nhãn Kim Tình, cô cải trang giỏi, nhưng không dấu diếm quá được người thường xuyên đóng giả nam nhân."

"Vậy... Vậy cô có đem việc ta nữ giả nam nói cho người khác biết?" Diệp Tùy Phong có chút chờ mong lại có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Thủy Y Họa.

Thủy Y Họa để sát vào bên tai nàng, trêu tức nói: "Diệp cô nương chẳng lẽ không phát hiện thái độ của Bạch Hổ đối với cô khác trước sao?"

"Cô thế nhưng nói cho Bạch Hổ?!" Diệp Tùy Phong kinh hô một tiếng, lập tức lập tức che miệng lại, hung tợn trừng mắt Thủy Y Họa, "Ai cho cô xen vào việc của người khác!"

" Ha ha, ta nếu như không nói cho hắn, cô với hắn khi nào thì mới tu thành chính quả, hả?" Thủy Y Họa khóe miệng ý cười không ngừng.

Diệp Tùy Phong náo loạn đỏ thẫm mặt, nàng từ nhỏ bị coi như nam tử nuôi lớn, lần đầu tiên giống như nữ hài tử động tâm là trong lúc vô tình gặp được Bạch Hổ. Khi đó Bạch Hổ vẫn là Ôn gia kiệt xuất tiểu bối Ôn Hạo Nhiên, sau này biết được hắn chết ở lễ tế kiếm, trong lòng một cực kỳ bi ai.

Lại sau này, nàng trong lúc vô ý phát hiện Bạch Hổ mang theo mặt nạ màu trắng, nam tử kia khí chất cùng vóc người làm cho nàng nghĩ tới hắn. Cho nên nàng chủ động vào Tiêu Dao cung, hiệu trung với Quỷ Sát Huyết Tôn, càng là vì đến gần người nọ. Sau này chuyện thực chứng minh, nàng không có cảm giác sai, Bạch Hổ chính là Ôn Hạo Nhiên, người làm nàng động tâm đến nay.

Nhưng là, vì sao nữ nhân này biết tâm tư của bản thân? Tâm tư của bản thân thế nhưng rõ ràng đến mức này rồi hả?!

Thủy Y Họa đã biết trong lòng nàng cố kị cái gì, liền nhỏ giọng nói: "Diệp cô nương, cô với ta đều là nữ nhân, ta cũng  thích người tùy tính giống Diệp cô nương. Cho nên nhịn không được khuyên một câu, có đôi khi thích gì đó phải lớn tiếng nói ra, cô đừng hy vọng khối băng Bạch Hổ có thể chủ động phát hiện tâm tư của cô."

Diệp Tùy Phong trầm mặc một lát, ấp úng nói: "Cảm ơn."

Nghe được xa xa có người kêu bản thân, hai người liếc nhau, ăn ý khẽ cười một tiếng.

"Đi, trở về đi, tôn thượng nhưng là một chốc đều không thể rời cô." Diệp Tùy Phong đã thấy, không khỏi chọc ghẹo Thủy Y Họa.

Thủy Y Họa lắc đầu, đi sau lưng nàng, mới đi ra vài bước, bỗng nhiên nhận thấy được có một nguồn lực kỳ quái hút lấy nàng, Thủy Y Họa cả kinh, lui về sau một bước, lại làm cho nàng vấp ngã lăn xuống sườn núi.

Kỳ quái, nội lực vì sao thi triển không ra!

"Thủy cô nương - -" Diệp Tùy Phong kinh hô một tiếng, lập tức xông đến, túm chặt cánh tay của nàng. Ai đoán nàng cũng bị túm vào trong lực hút kỳ quái này, không thể sử dụng nội lực.

"Bạch Hổ, Bạch Hổ!" Diệp Tùy Phong quay đầu kêu to.

Cơ Mộc Ly trước một bước bay tới, xem đến tình cảnh trước mắt, nổi giận phi đi xuống, chuẩn bị đem người âu yếm kéo tới, ai đoán được không kéo được lên, ngược lại tăng sức nặng cho Diệp Tùy Phong, vài người cùng nhau lăn xuống   dốc.

"Cơ Mộc Ly, nhìn huynh làm chuyện tốt! Nếu nội lực không dùng được, lão nương há có thể bị ngã xuống đây?" Trước khi ngã xuống, Thủy Y Họa nhịn không được chửi ầm lên.

"Y Họa, ta sai lầm rồi." Cơ Mộc Ly ôm Thủy Y Họa ở trong ngực, dở khóc dở cười.

Mấy người Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng không chút nghĩ ngợi cũng liền đi theo nhảy xuống.

Nội lực không sử dụng được, lúc lăn xuống chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi người lại đi một lúc, đột nhiên phát hiện bốn phía bỗng chốc yên tĩnh trở lại  , cũng không biết khi nào thì, bốn phía lại nổi lên sương mù trắng xóa, chẳng qua nhạt hơn so với rừng sương mù lúc trước thôi.

Cảm giác thật kỳ quái, như là bỗng nhiên đi vào thế giới khác, chỗ này ngăn cách, mấy người xâm nhập có vẻ không hợp lắm.

Thủy Y Họa bị Cơ Mộc Ly hộ ở trong ngực, biểu cảm ngưng trọng đánh giá bốn phía, quay lại nhìn đã không thấy sườn dốc làm cho bọn họ lăn xuống nữa.

Hiển nhiên, mấy người khác cũng phát hiện chỗ quỷ dị.

"Này... Nơi này đến cùng là chỗ nào?" Đông Phương Lăng hú lên quái dị.

" Cộc, cộc..." Như là tiếng gậy trúc va chạm vào nhau, từ nơi không xa rõ ràng truyền tới.

"Nơi này... Có lẽ chính là Phong Hồi cốc." Cơ Mộc Ly nghiêm mặt nói.

"Tôn thượng, phía trước giống như có người!" Ôn Hạo Nhiên thanh âm hơi trầm xuống.

"Nín thở, cùng đi qua."

Mấy người đi về phía trước, tiếng đương đương cũng càng ngày càng gần.

Đá vụn trải thành đường mòn, hai bên cạnh có rất nhiều cột gỗ cao lớn đứng sừng sững, luôn luôn kéo dài đến tận cuối con đường.

Mấy người tránh ở sau cột gỗ, nhìn đến cách đó không xa có một nữ tử mặc quần áo trắng chậm rì rì đi về phía xa, nữ tử biểu cảm cực kì thành kính. Bên cạnh nàng có mấy người hai tay ôm đèn, hương khí lượn lờ bay xa, một vài người khác lại cầm hai đoạn gậy trúc gõ vào nhau, phát ra tiếng cộc cộc.

Sương mù gắn vào trên người nữ tử, làm cho người ta cảm thấy này đó là tiên nữ mới giáng trần.

Mọi người liễm khí, im lặng theo ở phía sau, đi đến nửa đường, thế nhưng gặp được một thôn xóm nhỏ, nhà cửa trong thôn xóm không tính là đơn sơ. Không ngừng có nữ tử mặc áo trắng từ trong nhà đi ra, không có ngoại lệ gia nhập vào trong đội ngũ.

Đến cuối cùng, thôn xóm lại trở nên không có một bóng người.

Những người này đến cùng muốn đi chỗ nào? Thủy Y Họa nghiêng đầu xem Cơ Mộc Ly, dùng ánh mắt hỏi.

Cơ Mộc Ly nhân cơ hội hôn nàng một cái, cười tủm tỉm xem nàng: Nhìn xem đi chẳng phải sẽ biết rồi hả?

Thủy Y Họa lườm hắn một cái, rồi sau tuần tra bốn phía.

Nơi này nhà nhà ngoài mái hiên đều treo một cái chuông gió làm bằng trúc, có gió thổi đến, chuông gió va chạm phát ra tiếng vang đinh đương đinh đương, cực kỳ thanh thúy.

Nhưng là, Thủy Y Họa lại cảm thấy có chỗ nào rất kỳ quái.

Lại nhìn chằm chằm chuông gió trước cửa mỗi căn nhà hồi lâu, nàng mới bỗng nhiên phát hiện chỗ không thích hợp đến cùng là cái gì rồi.

Mấy người bọn họ đi thời gian dài như vậy, nhưng không khí trong thôn lại như đọng lại, một chút gió đều không có.

Đã không có gió, vậy vì sao những chuông gió này còn có thể lay động ra tiếng, hơn nữa tất cả tiếng vang đều nhất trí, thật giống như là bị làm pháp chú, làm mãi không ngừng nghỉ, chuẩn xác không có lầm động tác.

Chẳng lẽ là có người thao túng chỗ chuông gió này?

Thật quỷ dị, quỷ dị làm Thủy Y Họa cũng nhịn không được sinh lòng sợ hãi.

Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Cơ Mộc Ly vươn tay ôm eo nàng, tự dưng làm cho người ta tin cậy.

Thủy Y Họa nhịn không được đi tới gần hôn lên khóe miệng của hắn, không tiếng động cười cười.

"Không... Không thấy nữa!" Đông Phương Lăng bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.

Nguyên bản một hàng dài nữ tử xếp hàng như là bỗng nhiên đi vào một màng cách trở, thân hình một người tiếp một người ẩn vào trong sương mù, cho đến một người cuối cùng cũng hoàn toàn nhập đi vào.

Mấy người vội vàng đi theo, nhìn xung quanh rốt cuộc nhìn không tới một người, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

"Nhìn lâu như vậy cũng không thấy một người nam nhân, trong thôn này hay là đều là nữ nhân?" Diệp Tùy Phong nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người.

"Gia, chỗ này cũng quá tà môn, nhiều người như vậy ta nói không liền không, chẳng lẽ các nàng giống như thần tiên yêu quái sẽ phi thiên độn địa ( bay lên trời chui xuống đất)?" Đông Phương Lăng nhịn không được chà xát cánh tay, trong lòng giống như thổi qua một cơn gió lạnh, kích hắn run rẩy.

Cơ Mộc Ly ngạo nghễ cười lạnh, "Chẳng qua là một ít tà thuật chướng mắt, như thật sự là yêu ma quỷ quái, ta liền gặp quỷ giết quỷ gặp yêu giết yêu!"

Lời nói này làm cho Đông Phương Lăng xấu hổ không thôi, trong lòng dũng khí tỏa ra, lúc trước cảm giác sợ hãi cũng giảm rất nhiều