Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 7: Quyết Định






Trên đường đi, Hàn Băng có ghé vào một tiệm vải, lựa chọn cho chính mình vài ba bộ quần áo nhưng màu sắc thuần trắng không hoa văn không thêu thùa, nàng đang có dự định để tang cho Kiều ma ma, theo thời gian để tang ở đại lục này cũng không lâu giống như những bộ phim cổ mà Hàn Băng hay xem là ba năm, đại lục này chỉ yêu cầu một năm mà thôi.
Cũng bởi vì lúc nàng đến thế giới này, người nàng gặp đầu tiên là Kiều ma ma, vả lại ấn tượng với bà cũng không tệ, tình cảm, lòng trung thành và sự tận tâm này khiến Hàn Băng phải cúi đầu nể phục, sẵn sàng coi bà là một người mẹ thứ hai để tôn trọng, vì nàng mà tự nguyện để tang một năm.
Bước đi trên con đường lớn, Hàn Băng thầm lựa chọn.

Bây giờ trong cơ thể nàng có năm mươi năm công lực, hai mươi năm công lực bị phong ấn, một thân sát thủ của kiếp trước...!như vậy, nàng có thể đi Linh Pháp đảo được chưa?
Đại hội đấu kiếm bốn năm mới tổ chức một lần nhưng hiểu biết của nàng về đại lục này còn quá ít, nàng thật muốn khám phá hết đại lục này rồi mới đi Linh Pháp đảo.
Đứng trước cổng thành, Hàn Băng đưa ra một tấm thẻ bài thân phận, lập tức được hộ vệ canh gác cổng cho qua.
Dù sao cũng là con nhà quan nên mấy thứ liên quan đến thân phận cũng khá đầy đủ giúp nàng bớt không ít việc!
Bước ra khỏi cổng thành, Hàn Băng liền định hướng được đường đi của mình! Nàng sẽ đi thăm một lượt tứ quốc quanh nơi này rồi sẽ đi Linh Pháp đảo sau, cũng không phải chỉ có một cách duy nhất để đi đến Linh Pháp đảo thôi đâu nhỉ?!

Theo nàng biết, nếu nàng đi theo hướng tây thì sẽ đến Thiên Linh quốc, hướng nam là Minh Thần quốc, hướng đông sẽ là Vân Tinh quốc và còn lại Dực Hoàng quốc ở hướng bắc.
Nếu Hàn Băng đi thẳng không đổi hướng sẽ đến Minh Thần quốc.

Nghe nói, Minh Thần quốc khí hậu quanh năm ấm áp, mưa thuận gió hòa, đồng đất phù sa màu mỡ hơn bốn quốc gia còn lại nên phong cảnh nơi này được xưng danh đệ nhất trong bốn quốc.
Thông tin về Minh Thần quốc nhanh chóng hiện ra trong đầu Hàn Băng khiến nàng thầm gật gù đồng ý.
Nếu đã quyết định được mục tiêu, Hàn Băng sẽ nhanh chóng tiếp cận nó nhưng vì đây không phải là nhiệm vụ nên Hàn Băng vừa đi vừa ngắm phong cảnh chung quanh.
Lộ trình đi đến Minh Thần quốc được dự tính mất hai tuần nhưng vì Hàn Băng vừa đi vừa ngắm cảnh nên đã bị kéo dài hơn mất vài ngày nữa.
Trên đường đi, Hàn Băng cũng hiểu hơn về thế giới này.

Nơi này có rất nhiều loại động vật khác với trái đất, tỉ như chim hai đầu, sư tử có cánh, ngựa lửa..v...v..

Chúng được gọi theo một cái tên chung là linh thú.
Những linh thú này tính tình vô cùng hung bạo và căm ghét loài người.

Khi thấy con người tiến vào địa bàn của chúng, chúng sẽ ngay lập tức tấn công mà không cần biết lý do nào khác.

Lông, da, máu và các bộ phận trên người linh thú đều có giá trị khá cao nên có nhiều người săn bắt linh thú khiến linh thú càng căm ghét con người hơn.
Còn một đặc điểm nữa đó là con người sẽ thường xuyên tìm cách để "khế ước" với đám linh thú này, một người có thể "khế ước" với một đàn linh thú nhưng điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải mạnh! Ai cũng đều có khả năng "khế ước" kể cả là một đứa bé năm tuổi miễn sao ngươi có khả năng khống chế linh thú của mình.


Vì linh thú coi việc bị "khế ước" là nhục nhã lên có rất nhiều hiện tượng bị phản hệ, khiến cho người cùng thú đều bị thương.
Khi biết đến điểm này, Hàn Băng vô cùng bất ngờ.

"Khế ước" này không giống với Hàn Băng nghĩ là phải có cái gì nguyên tố cái gì ma pháp như trong phim mà nơi này chỉ cần ngươi có thể khiến linh thú phục tùng liền có thể "khế ước" với nó.

Nàng cảm thấy có phần giống với bộ phim mà trẻ em thờ hiện đại hay xem tên là Pokemon!
Hàn Băng không có ý định "khế ước" với bất kì linh thú nào vì theo nàng thấy, "khế ước" nghe có vẻ hay nhưng thật ra nó chính là một cái lồng giam, giam giữ những linh thú lại, bắt ép chúng làm theo lời con người.
Nhưng vì trên Chiêu Ngọc đại lục này ai có nắm đấm mạnh thì người đó liền có quyền, Hàn Băng sẽ không đồng cảm cho kẻ yếu đuối nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nàng ủng hộ kẻ mạnh.

Chỉ cần không ai chọc đến nàng, nàng liền không làm gì người đó nhưng nếu chọc phải nàng, vậy liền chuẩn bị đi thôi.
Hiện tại Hàn Băng đang ở trong một khu rừng rậm gần với con sông Minh Hùng_ranh giới giữa Ngạo Hùng quốc cùng Minh Thần quốc.

Khu rừng này gọi là Ngạo Minh sâm lâm*.
*Ngạo Minh sâm lâm: khu rừng, rừng già Ngạo Minh.
Ngạo Minh sâm lâm vô cùng lớn, thời gian để đi qua nơi này cũng mất hai ngày, đó là chưa tính thời gian nghỉ ngơi hoặc gặp linh thú chặn đường!
Ngồi cạnh đống lửa, Hàn Băng cầm một cành cây dài khẽ đẩy mấy cây củi cháy sắp hết, bên trên còn nướng một con thỏ mập, da thịt vàng óng ánh mỡ khiến người khác nhìn vào chỉ muốn chảy nước miếng.
Hàn Băng vô tư nướng thịt không quan tâm mọi thứ xung quanh bởi vì quanh chỗ nàng ngồi được rắc một chút dược tễ đuổi côn trùng đã được nghiền nát.

Không có một linh thú nào dám đến gần vì sợ hãi, mùi dược tễ đó khiến chúng thấy vô cùng khó chịu!

Mấy tuần này phưu lưu giúp Hàn Băng nhận biết thêm một vài thứ trên thế giới mới này, thực vật ở đây có vài phần giống với trái đất, nhưng đa dạng và nhiều loại cây hơn trái đất.
Dựa vào kiến thức ở kiếp trước, Hàn Băng rất dễ dàng phối ra vô số loại dược cùng thuốc mang theo bên người.

Khi còn ở thế kỉ 21, Hàn Băng thường xuyên phải vào rừng làm nhiệm vụ nên những thứ dược tễ này đối với nàng dễ hơn ăn cháo, nhắm mắt cũng có thể làm được.
Điều khiến Hàn Băng kinh hỉ đó chính là hiệu quả của dược nàng chế! Lúc trước dược nàng phối có thể đuổi các loại côn trùng, rắn cùng các loại động vật nhỏ khác nhưng bây giờ ngay cả linh thú to lớn cũng không dám đến gần nàng!
Điều đó chứng tỏ cái gì?! Chứng tỏ công dụng của thảo dược nơi này vô cùng cao, tỉ lệ thành công phối ra thuốc vô cùng lớn!
Khi xác định được điều này, Hàn Băng vui vẻ cả một ngày, đi đường gặp ai cũng cảm thấy thuận mắt.
Trong không khí nhanh chóng truyền đến mùi thịt nướng chín, Hàn Băng cầm lại con thỏ nướng, nhìn quanh một lượt xem chỗ nào chưa chín.

Đặt con thỏ lại chỗ cũ, Hàn Băng cẩn thận nướng thêm năm phút liền bỏ xuống ăn.
Bẻ một cái đùi sau, Hàn Băng chậm rãi nhấm nháp hương vị thịt trong tay mình.

Vỏ ngoài giòn giòn thêm một lớp mỡ óng ánh, da thỏ chín đều không bị cháy khét chỗ nào hết.

Không những vậy, thịt thỏ còn có vị mặn cùng hơi cay khiến mùi tanh phai đi không ít!.