Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 85: 85: Gặp Lại Cố Nhân





Hiên Viên Vấn Thiên...
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thiếu niên trong bức họa, hắn dung mạo tuấn mĩ, thần thái ung dung, kiêu ngạo tự tin, giống như hào quang toàn thế gian đều vây quanh hắn.
Hắn đã từng cùng Linh Tôn ngao du thiên hạ, cường đại tiêu sái, mà lại chết sớm như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên phía trước, đốt một nén nhang, vái ba lạy với bài vị, rồi cắm nhang vào lư hương.
Trong lòng nặng nề.

Nếu ngươi còn sống Linh Tôn nhất định sẽ không bị hóa ma tới mức này.

Ta nhất định sẽ phá hủy Vạn Thú Vô Cương, cho dù nó có là ma tộc đi nữa, ta sẽ hủy bỏ lời nguyền rủa này!
Ngươi ở dưới đó,hẳn là gặp được Huệ Văn trưởng công chúa và Bắc Nguyệt quận chúa rồi đúng không? Gia đình ba người các ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhìn thấy hành động của nàng, hốc mắt tộc trưởng Hách Na Lạp liền đỏ lên, hai tay chắp lại mặc niệm một hồi, sau đó run rẩy vươn tay di chuyển bức họa đó ra, đệ lộ một cái lổ hổng hình vuông, ông từ trong đó lấy ra một tấm lệnh bài điêu khắc bằng gỗ màu đen đã ố vàng, đâng hai tay cho Hoàng Bắc Nguyệt
" Ngài là tân Già Dạ Chi Vương, xin nhận lệnh bài đi.


"
Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn lệnh bài
Vương lệnh của lính đánh thuê.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Kinh đô Huy Kinh của Bắc Diệu quốc
Đi bộ đến trấn nhỏ, hai ngày nay vô cùng náo nhiệt, khó khăn lắm mới tìm được một tửu quán ngồi xuống, Cát Khắc mang theo bốn năm người đi mua ngựa, để mấy người Hoàng Bắc Nguyệt chờ trong tửu quán.
Bởi vì đây là lần đầu tiên A Lệ Nhã ra ngoài, nên cái gì cũng cảm thấy mới lạ, mấy tên lính đánh thuê bàn bên thấy nàng, thi nhau ngả ngớn huýt sáo trêu ghẹo.
" Tiểu muội muội, từ đâu đến vậy? Lại đây bồi các ca ca uống đi.

"
A Lệ Nhã nghe vậy liền sợ hãi núp vào ngươi A Tát Lôi.
Hoàng Bắc Nguyệt đang ngồi đó thì quay người nhìn vào hắn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí.
Mấy tên đó thấy vậy không khỏi giật mình, người đeo mặt nạ quỷ này thật đáng sợ.
Cả tửu quán thấy nàng tỏa ra sát khí ai cũng không ngừng run rẩy, người này thật cường đại.
Lúc này từ trên tầng một tuấn tú bước xuống, khí thế cường giả uy nghiêm, khuôn mặt chính chắn không biểu cảm.
Vừa nhìn liền nhận ra, thiếu niên tuấn tú này chính là Lạc Lạc.
Lạc Lạc nhìn thoáng qua, chạm phải cặp mắt sáng rực rỡ của Hoàng Bắc Nguyệt, giật mình một cái, liền bước về hướng đó.
Nhìn thấy đối phương có cô bé đang khóc thút thít, lại thấy đám người của mình hoảng sợ không ngừng run rẩy.
Chắc chắn là người của hắn lại gây chuyện rồi.
" Các hạ, có lẽ người của ta đã đắc tội với ngươi, ta sẽ trừng trị bọn họ thật nghiêm khắc, xin các hạ thứ lỗi.

"
Lạc Lạc ôm quyền nói với nàng.
" Không sao, ngươi quản bọn họ cho thất tốt.


Nếu để ta còn nghe những lời không sạch sẽ từ trong mồm bọn họ nữa thì...!"
Lạc Lạc nghe giọng nàng thì hơi ngẩn ra, người mặc áo choàng đen này làm hắn có cảm giác giống hệt nàng ấy.
" Tuyệt đối sẽ không.

Không biết các hạ là...!"
" Nguyệt Dạ.

"
" Tại hạ là Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ.

"
Lạc Lạc cũng tự mình giới thiệu.
Từ phía cầu thang lại có một cô gái xinh đẹp đi xuống, mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ tươi, tư thế oai phong cầm một cái roi ngựa.
" Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, không phải nói sẽ khổ hành ngay sao? Ngươi còn đứng ra đó làm gì? "
Hoàng Bắc Nguyệt chăm chú nhìn bọn họ đấu võ mồm, trong lòng âm thầm cười, nếu nàng nhớ không lầm thì Anh Dạ sẽ phá tan đồ trong cái cửa tiệm này mất.
Quả là không sai, bị Lạc Lạc chọc giận Anh Dạ vung roi làm gãy hết đồ trong cửa tiệm, làm chủ quán rớt nước mắt không thôi.

Công chúa Anh Dạ quay đầu, cũng nhìn thấy nàng, không hề bị mặt nạ quỷ dọa cho sợ hãi,
chỉ hơi nhíu màu một chút, ánh mắt trở nên lạnh lùng
" Ghét nhất những tên suốt ngày đeo mặt nạ trên mặt, giả dối! "
Hoàng Bắc Nguyệt dở khóc dở cười, không phải năm năm trước ngươi đã tha lỗi cho ta rồi sao?
" Đôi khi đeo mặt nạ xuất phát từ bất đắc dĩ.

"
" Hả? "
Anh Dạ và Lạc Lạc đồng thời ngơ ngẩn, giọng nói này vô cùng quen thuộc...
Hoàng Bắc Nguyệt hơi gật đầu, Anh Dạ hốc mắt bỗng nhiên ửng hồng, muốn gọi nàng nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đã ra hiệu không được nói.
Lạc Lạc thấy hành động này liền chắc chắn mình suy nghĩ đúng, người trước mặt chính là sư phụ.
Sư phụ trở về rồi..