Hai ngày thấm thoát trôi qua cũng đã đến ngày khai giảng học viện Linh ương, vừa hửng sáng, Đông Lăng đã giúp Hoàng Bắc Nguyệt chuẩn bị tốt các vật phẩm mang theo.
Hai người từ Lưu Vân Các đi tới tiền viện.
" Bắc Nguyệt, bên trong Quốc Tử giám đều là đệ tử hoàng thất ngươi cẩn thận đừng để đắc tội bọn họ a "
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc Tiêu Viễn Trình một cái, thoải mái để Đông Lăng dìu mình lên xe rồi mới vén rèm cửa ra nói
" Đây là Trưởng công chúa phủ, ta thân là quận chúa đơn nhiên biết nên làm gì để giữ mặt mũi cho phủ, phụ thân không cần lo lắng "
Nói xong nàng hạ rèm phân phó " Đi thôi "
Hoàng Bắc Nguyệt chính là muốn nói cho Tiêu Viễn Trình biết hắn chỉ là phò mã ở rể ở Trưởng công chúa phủ, cho dù trưởng công chúa đã qua đời đi chăng nữa thì quyền lợi trong phủ cũng không phải của hắn.
Mấy câu nói của nàng làm sắc mặt của Tiêu Viễn Trình tái mét, hắn không ngờ là Hoàng Bắc Nguyệt lại dám nói những lời này làm hắn thật muốn nghĩ cách giết nàng thật nhanh.
Xe ngựa chẳng mấy chốc đã chạy đến trước học viện Linh ương, Hoàng Bắc Nguyệt xuống xe nhàn nhạt liếc nhìn học viện một cái.
Đại môn của Linh ương học viện vẫn rộng lớn đại khí, hớn trăm bậc thang dẫn lên phía trên, đền thờ đen nhánh trước cửa tràn ngập uy hiếp, phía trên có nguyên khí lưu động dày đặc.
Hoàng Bắc Nguyệt không muốn gặp lại đám người phủ An Quốc Công phiền phức nên nàng liền nhanh chóng đi vào.
Sư phụ giảng dạy trong Quốc Tử giám phần lớn là những vị học giả tài năng có uy vọng trong nước.
Vì Hoàng Bắc Nguyệt là do Tiêu Dao vương tiến cử nên vừa vào tới cổng đã đặc biệt có người dẫn nàng đi qua gặp vài vị lão sư bên trong Quốc Tử giám.
" Giáo viên dạy đàn vốn là Thẩm viện sĩ nhưng hôm nay ngài bị ốm, bởi vậy hai ngày này sẽ có người khác dạy thay, quận chúa mời vào "
Người nọ có chút khom lưng, dẫn nàng vào một tòa biệt viện có hoa và cây cảnh sum xuê.
Vài tiếng đàn " tranh tranh " chuyền đến, hiển nhiên là có người đang thử cầm.
" Tốt lắm, đứng lên đi!"
Thanh âm ôn nhã thản nhiên vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe giọng liền biết ngay ra là người nào.
Thanh âm ôn nhã đầy giả dối này đơn nhiên chỉ có thể là Phong Liên Dực.
Phong Liên Dực thấy nàng đến liền cười nói
" Bắc Nguyệt quận chúa tới a "
" Gặp qua tiên sinh "
Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm nhìn hắn nói.
Phong Liên Dực dở khóc dở cười, sao nha đầu này vẫn thích chóc tức hắn vậy? Phong Liên Dực cố nặn ra vẻ tươi cười nói
" Quận chúa vào học đi "
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu ko thèm để ý đến hắn liền xoay người đi ra ngoài.
"Tiểu thư, hình như ngươi không thích người này lắm nhỉ? "
Đông Lăng chạy lại gần nàng nhỏ giọng hỏi
" Người này không đơn giản như vẻ bên ngoài đâu, ngươi gặp hắn cần nhớ phải cẩn thận "
Đông Lăng gật đầu.
Nàng hiện tại rất sùng bái Hoàng Bắc Nguyệt.
Những câu Hoàng Bắc Nguyệt nói nàng đều xem là chân lý trong lòng và không hoài nghi.
Nàng là cố tình muốn nói để cho hắn nghe thấy, quả nhiên từng câu từng chữ Hoàng Bắc Nguyệt nói Phong Liên Dực đều nghe hết không sót chữ nào.
Trên đầu hắn đầy hắc tuyến, lúc nào phải gặp nàng hỏi rõ xem có chuyện gì xảy ra mới được! Hắn không muốn bị nàng ngó lơ a.
Hoàng Bắc Nguyệt chọn đại bốn môn là cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp, văn sử và y học rồi cầm bảng chương trình học của mình đi, mặc kệ cho lão nhân ở bàn đăng ký đang muốn tiếp tục lãi nhãi.
Hôm nay môn học đầu tiên là cưỡi ngựa bắn cung, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã đổi một thân kỵ mã y, tóc buộc lên cao tư thế hiên ngang đi đến nơi học.
" Bắc Nguyệt!"
Đang lúc nàng đang quan sát xung quanh thì một thanh âm thanh thúy từ phía sau vang lên.
Một đám công tử tiểu thư đi qua đều đồng loạt hành lễ.
" Tham kiến công chúa điện hạ! "
" Bình thân "
Công chúa Anh Dạ tùy ý phất tay cười đi tới, kéo kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng hôm nay mặc một thân kỵ mã y, tinh thần phấn chấn làm nổi lên khuôn mặt nhỏ hồng hào.
" Vừa mới được biết mấy môn học ngươi chọn, ta cũng có chút bất ngờ a.
Thân thể ngươi không tốt lắm, sao không chọn mấy môn nhẹ nhàng như cầm kỳ thi họa?"
" Ta ở nhà đã lâu nên mới muốn học mấy thứ mới lạ một chút "
Hoàng Bắc Nguyệt lấy vội cái cớ nói rồi thân mật kéo tay Anh Dạ đi
" Bắt đầu học rồi, chúng ta qua đó đi ".