Ánh sáng chói mắt tiêu tan, một thân ảnh màu tím cũng xuất hiện.
Biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo, không để ai vào mắt, ánh mắt sắc bén như muốn phóng toàn bộ đại lục.
Tru Ma nhìn Phong Liên Dực, biểu cảm lạnh lùng cũng dung hòa đi một ít, nàng hướng hắn nói.
" Ly Phong đế quân, không ngờ có thể gặp lại."
" Ta không quen ngươi.
"
Phong Liên Dực lạnh lùng nói.
" Ta quên mất, ngươi chuyển thế rồi.
"
Tru Ma lắc đầu.
" Nhưng cũng phải cảm tạ ngươi vì đã cho ta linh tính.
"
Năm đó trước khi Ly Phong tiến vào Niết bàn kì, hắn bỗng nhiên cho nàng ý thức, không ai hiểu hắn vì sao làm vậy, điều này có lẽ hắn mới biết đi.
" Không liên quan tới ta.
"
Phong Liên Dực không chút để ý nói.
" Dù sao thì Trọng Tịch cũng đưa ta cho các ngươi, ta cũng không thể làm trái ý hắn.
"
Tru Ma nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy tự nhiên "khì khì" cười, sau đó liền cười ra tiếng nhìn Tru Ma.
" Ngươi nhìn ta cười gì? "
" Một phen kiếm như ngươi vậy mà động lòng, lại còn động lòng với chính chủ nhân nguô nữa.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
" Thì sao? Trên đời này không ai có thể so hắn càng cao quý.
"
Tru Ma vẫn là lạnh lùng nói, thần sắc không thay đổi vì bị Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo, cử chỉ hết thảy đều giống Trọng Tịch.
" Cứ coi hắn là chủ nhân ngươi đi.
Nhưng hắn đã giao ngươi cho ta, để ta tùy tâm sử dụng ngươi, nếu Vô Cương chưa bị tiêu diệt, ngươi sẽ không thể trở về với hắn.
"
" Ngươi chỉ là cái nhân loại, mà dám tùy ý sử dụng ta? "
Tru Ma có chút khó chịu nói.
" Nhân loại thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ có thần tộc mới là tôn quý sao? Ai cũng có sự kiêu ngạo cho riêng mình, thần tộc các ngươi quá coi thường nên không để ý.
"
Trong lời nàng còn có tia khinh thường khiến Tru Ma giận giữ, nàng ghét ai chế nhạo thần tộc, vì Trọng Tịch cũng chính là thần tộc!
Trên tay ánh sáng hơi ngưng tụ, nhưng chưa có làm xong Hoàng Bắc Nguyệt đã giơ tay lên, Tru Ma lập tức liền bay vào nạp giới của nàng.
" Nơi này không có chỗ cho ngươi thể hiện.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, không ở cùng chủ nhân, Tru Ma Thần Kiếm sẽ mất đi vài phần thực lực, hơn nữa Trọng Tịch đưa nó cho nàng, đồng thời cũng có biện pháp để nàng tùy ý sử dụng nàng ta.
" Giờ chúng ta đi đâu? "
Phong Liên Dực ôm nàng hỏi.
" Trước mắt về Nam Dực Quốc xem xét tình hình một chút.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi Băng Linh Huyễn Điễu hướng về hướng nam mà bay đi.
Nam Dực Quốc, phủ trưởng công chúa
" Ngụy Võ Thần lão tặc này đúng là chẳng phải người tốt lành gì, Nam Dực cùng Bắc Diệu còn chưa kết minh đã lấy cớ đó đòi liên hôn.
"
Thanh âm tức giận của nam tử vang lên, mọi người trong phòng liền im lặng.
" Các ngươi nói gì đi chứ, sao lại im lặng? "
Người vừa nói chính là Phong Nhã Ngọc, hoàng huynh hắn có ý với sư phụ hắn, điều này hắn rất ủng hộ, nhưng chuyện còn chưa bàn bạc người của Đông Ly Quốc đã rục rịch,mấy lần khiêu chiến quân đội Nam Dực, điều này tất nhiên là do Ngụy Võ Thần sai khiến.
" Ngụy Võ Thần có dã tâm rất lớn, hơn nữa hắn lại vô cùng lợi hại, bức thư của hắn gửi đến làm hoàng thất Nam Dực mấy ngày nay đau đầu đâu.
"
Lạc Lạc nói rồi không quên liếc nhìn Công chúa Anh Dạ, trong bức thư, Ngụy Võ Thần nói muốn cầu thân Anh Dạ sang làm thái tử phi, hơn nữa còn trả lại mười tòa thành trì đã cướp khi xưa cho Nam Dực Quốc.
Hai nước kết minh là điều tốt, nhưng ai chẳng biết thái tử Đông Ly là một phế vật trăng hoa, hơn nữa hoàng đế ở đó cũng chỉ là con rối, mọi quyền hành đều do Ngụy Võ Thần cai trị.
Hành động của Phong Liên Dực quá bất ngờ, vì vậy Ngụy Võ Thần mới đòi liên hôn với Nam Dực, ngăn cản sự kết minh của Bắc Diệu.
" Không biết sư phụ mấy ngày nay đi đâu, chuyện quan trọng vậy mà người còn đi đâu được nữa chứ.
"
Phong Nhã Ngọc sốt sắng nói, nếu hoàng đế Nam Dực Quốc đồng ý, Công chúa Anh Dạ cũng không thể cãi lời, hai nước liên thủ sẽ bắt đầu đánh tới quốc gia khác, và nước đầu tiên chắc chắn là Bắc Diệu Quốc.
" Không phải ta đã nói là vương có chuyện quan trọng cần làm, sao ngươi lắm điều thế.
"
A Lệ Nhã hừ lạnh nói với Phong Nhã Ngọc.
Lúc này, một tên hộ vệ bên ngoài hớt hả chạy tới, cầm một bức thư mang vào.
" Công chúa...!công chúa điện hạ...!có thư từ Đông Ly Quốc tới.
"
" Trong đó viết gì làm ngươi phải hoảng hốt như vậy? Ăn nói lắp bắp làm ta nghe không rõ, ra ngoài.
"
Anh Dạ cầm lấy bức thư rồi lạnh lùng đuổi hắn đi, mở bức thư ra liếc một cái, bỗng nhiên cau mày lại vứt xuống đất.
" Hoàng huynh kiêu ngạo như vậy sao xứng với một thứ nữ chứ! "
" Trong đó viết gì vậy? "
Lạc Lạc cầm bức thư lên đọc cũng liền nổi giận, bóp chặt bức thư.
" Tên lão tặc này cậy mình có thực lực mà nghĩ muốn làm gì thì làm sao? "
Lão ta vậy mà muốn mối liên hôn của Thái tử Chiến Dã và nữ nhi thứ nữ của hắn.
" Ta thật chịu hết nổi mà, còn không mau báo cho thái tử điện hạ biết.
"
Phong Nhã Ngọc đọc thư rồi nói.
"Không được, hoàng huynh còn đang lo việc quân, đâu rảnh lo mấy việc hậu sự này!? "
Anh Dạ quát to trừng hắn.
" Ta phải về cung, ta sẽ không để hoàng huynh lấy ả hồ ly đó.
"
" Khoan đã, ngươi không nên tùy hứng, đợi sư phụ ta về rồi hãy nói tiếp.
"
Lạc Lạc nhận ra ý định của nàng liền ngan cản, cần gì phải đáp ứng lời của Ngụy Võ Thần đâu?
" Bắc Nguyệt còn phải làm việc của nàng, ta sẽ không làm phiền.
"
Anh Dạ nói rồi rời đi.
" Sư huynh, sư phụ còn không biết ở đâu, chúng ta làm gì đây? Công chúa Anh Dạ tuyệt không thể đi hòa thân.
"
Phong Nhã Ngọc vội vã túm áo Lạc Lạc.
" Ta cũng không biết, ta không thể cản được việc này.
Chỉ có thể đợi sư phụ về thôi.
"
Lạc Lạc thay đổi rất nhiều nên tính cách cũng trầm ổn hơn, không hấp tấp như Phong Nhã Ngọc.
" Nhưng bây giờ vương đang ở đâu chúng ta còn không biết.
"
A Tát Lôi suy nghĩ nói.
" Chỉ có thể chờ thôi, hy vọng nàng quay về sớm một chút.
"
Lạc Lạc thở dài nói.
Hai hôm sau, Lạc Lạc ngày nào cũng ở Phủ trưởng công chúa cùng Phong Nhã Ngọc, một phần là giúp Hoàng Bắc Nguyệt luyện võ cho hắn, hai là đợi nàng trở về.
" Sư huynh, Ngụy Võ Thần cũng đích thân sang rồi, đang làm mưa làm gió ở hoàng cung, sao sư phụ chưa về? "
Phong Nhã Ngọc chán nản cầm quả nho bỏ vào miệng.
" Ta không biết.
"
Lạc Lạc chỉ có thể lắc đầu.
" Sư phụ, sao người cứ đi lung tung vậy.
"
Phong Nhã Ngọc lẩm bẩm nói.
Lạc Lạc nghe thấy liền nhíu mày, định nhắc nhở hắn thì thanh âm thanh lãnh quen thuộc đã vang lên.
" Tiểu tử ngươi lúc nào mà có quyền quản việc ta đi lung tung vậy? ".