Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 36: 36: Trương Tướng Quân Trở Về





Trương Thuần Ninh ôm chặt lấy cổ Tôn Từ Y, cô bé mỉm cười:
"Tỷ thật nghĩa khí, từ giờ chúng ta là tỷ muội tốt nhé!"
"Được"
Tôn Từ Y thở dài, cô đặt Trương Thuần Ninh xuống ghế.

Y phục không còn nguyên vẹn, cô khổ sở mở tủ quần áo tìm bộ đồ khác.
"Thuần Nhi à, đều tại muội cả, hại ta phải mất mặt như vậy"
Tôn Từ Y vừa quay người lại đã không thấy đứa trẻ kia nữa, đứa trẻ kia đã biến thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
"Ahhh!" Tôn Từ Y hét lên vì giật mình
"Muội hét gì chứ? Nhìn thấy một mỹ nữ như ta mà còn sợ sao?" Giọng nói của thiếu nữ cũng rất trong trẻo
"Thuần Nhi đâu rồi?" Tôn Từ Y ngơ ngác
"Là ta mà, ta là Trương Thuần Ninh, tỷ tỷ của Trương Từ Hiểu" Cô gái mỉm cười:"Đúng là có chút ngốc nghếch, không biết muội từng nghe nói đến thuật biến hóa chưa?"
"Thì ra là vậy.

Sao tỷ lại gọi Trương Từ Hiểu là cha? Khiến ta tưởng rằng..."
"Xin lỗi, ta chỉ muốn trêu chọc muội chút thôi"
Tôn Từ Y nghi ngờ nhìn Trương Thuần Ninh, trong nguyên tác không hề xuất hiện người này.

Thấy biểu cảm của cô, Trương Thuần Ninh giải thích:
"Ta không phải con gái ruột của Trương Tướng quân, ông ấy nhặt được ta ở trên chiến trường nên thương tình nhận ta làm nghĩa nữ, trước giờ rất ít khi rời khỏi biên cương, ta cũng hiểu được nỗi khổ mà Trương Từ Hiểu phải chịu.

Dù không phải ruột thịt nhưng từ nhỏ bọn ta đã rất thân thiết"
"Thì ra là vậy, ta xin phép đi thay y phục"
Tôn Từ Y đi vào trong và thay ra bộ y phục khác.
Trương Từ Hiểu bước vào phòng:
"A tỷ, tỷ mau về phòng đi.

Đây là phòng của phu thê bọn ta mà"
"A Hiểu, ta chỉ muốn tạ lỗi với tiểu muội thôi"
"Hôm nay tỷ lại tùy ý như vậy, nếu Trương Tướng quân biết được nhất định sẽ tức giận.

Tỷ mau về đi"
"Ấy, ngày mai cha về rồi, ta cũng được cha cho phép nên mới dám về đấy, chưa gì các đệ đã sợ ta làm loạn mà ngăn cản ta gặp Từ Y muội muội" Trương Thuần Ninh nhéo má Tôn Từ Y
"Thuần Nhi tỷ tỷ, đau đấy" Tôn Từ Y nhăn mặt
"Thôi, ta không làm phiền phu thê hai người nữa"
Trương Thuần Ninh rời đi, miệng còn cười tủm tỉm.
"Ngày mai ông ta về rồi" Trương Từ Hiểu chán nản ngồi xuống ghế
"Có sao đâu.

Ta thấy Thuần Nhi tỷ tỷ rất dễ thương mà, sao chàng lại e ngại vậy chứ?"
"Tôn Từ Y, nàng nên tránh xa Trương Thuần Ninh một chút, đừng để bề ngoài của một người lừa gạt.

Tỷ ấy trông như vậy nhưng rất tâm cơ đấy"
Tôn Từ Y mãi không hiểu được lời nói này của Trương Từ Hiểu.

Cô gật đầu đáp lại.
"Lúc nãy tỷ ấy đã nói gì với nàng?"
"Thuần Nhi nói tỷ ấy là nghĩa nữ của Trương Tướng quân, được ông ấy nhặt trên chiến trường"
Trương Từ Hiểu có vẻ rất hiểu rõ con người của vị tỷ tỷ này.
Chàng đưa tay ra, một vài cành hoa bạch đào xuất hiện trên tay chàng.

Chàng mang hoa đến gần cô:
"Bạch đào? Chàng vẫn còn nhớ sao?" Cô kinh ngạc

"Cái này vốn dĩ là muốn tặng cho nàng ngay khi vừa về đến, nhưng vì một số chuyện xảy ra"
Cô nhận lấy hoa, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện.
"Đa tạ chàng, vẫn còn tươi luôn này"
Tôn Từ Y gọi Thất Nguyệt, coi tì nữ nọ liền xuất hiện:
"Phu nhân, tỷ gọi muội"
"Muội đi tìm giúp ta một cái bình có một ít nước ở trong nữa, ta muốn cắm hoa" Cô hào hứng giơ hoa trên tay lên.
Thất Nguyệt bắt tay vào làm việc, sau khi lấy bình vào cô được phép lui xuống.

Hoa bạch đào được cắm vào bình, trưng ngay trên bàn lớn cô hay dùng để vẽ bản vẽ.
Tôn Từ Y lại gần giường, cô ngồi xuống bắt đầu rải chăn ra:
"Chắc là tối nay chàng có thể ngủ ngon rồi" Tôn Từ Y trèo lên giường cô lui vào phía trong.
Trương Từ Hiểu lại gần giường, chàng cũng nằm xuống, cô nhanh chóng kéo chăn đắp cho chàng.

Cảm giác cô luôn xem chàng như một đứa trẻ, hết lòng yêu thương.
"Hôm trước chàng vừa chạm vào tóc ta một chút mà nó đã không bị khô nữa"
"Nàng đoán là ta làm sao?"
"Không phải chàng còn có thể là ai?"
Trương Từ Hiểu nghiêng người nhìn cô:
"Ta chỉ tiện tay dùng pháp lực của mình thôi, không ngờ lại có thể khiến tóc nàng hết khô.

Nếu nàng không dùng lửa nữa có thể sẽ học được"
"Các hệ pháp thuật đều đi theo mỗi người từ khi sinh ra, sao có thể nói đổi là đổi?"
Tôn Từ Y thở dài, cô vẫn muốn nói về chuyện hòa ly:
"Trương Từ Hiểu, chàng nghĩ xem.

Bây giờ chúng ta đã trưởng thành rồi, chúng ta không phải phu thê thật sự.

Sau này chàng cũng phải tìm một cô gái chàng yêu thương thật lòng, đúng không?"
Không thấy Trương Từ Hiểu nói gì, Tôn Từ Y mới nhìn lên thì phát hiện chàng đã say giấc rồi.
"Chắc là hôm nay chàng cũng mệt rồi, để hôm khác vậy"
Ngày hôm sau, Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu cùng đi dạo phố.
"Hôm nay chàng lại có thời gian đi dạo cùng ta sao?" Tôn Từ Y nghiêng đầu hỏi
"Ta vẫn có chút thời gian nghỉ ngơi mà"
"Vậy thì chúng ta cùng đi thăm Tiểu Nhu đi, con bé thấy chàng đến nhất định sẽ rất vui"
"Ta chưa từng gặp đứa trẻ đó, khi ta vừa đi cũng vừa ra đời thì phải, là con của Huỳnh đại nương và Phó thúc?"
Phó thúc mà Trương Từ Hiểu nhắc đến là một đại thúc làm việc ở Tướng quân phủ đã lâu năm, là quản gia của phủ, những năm này luôn dạy bảo, giúp đỡ Tôn Từ Y về những việc lớn nhỏ trong phủ.
Trương Từ Hiểu ngẫm nghĩ một hồi:
"Ta nhớ Huỳnh đại nương và Phó thúc đã ngoài 40 rồi nhỉ?"
"Đúng vậy...thành thân nhiều năm, mãi mới có một mụn con, ông trời lại thích trêu đùa người khác, đứa trẻ vốn dễ thương nhưng vừa sinh ra đã bị bệnh tim dày vò, thể trạng yếu ớt quanh năm"
Giọng nói Tôn Từ Y có chút khổ sở buồn bã, Trương Từ Hiểu cảm nhận được cô rất lo cho đứa trẻ tên Tiểu Nhu kia.
Trên con phố đông người, Tôn Từ Y đi cạnh Trương Từ Hiểu.

Hai người nhìn thấy diều giấy bay trên cao liền dừng chân lại, diều bay trong gió tự do tự tại, mềm mại uốn lượn.

Thấy Tôn Từ cứ nhìn chằm chằm trên cao, cô cười hỏi:
"Chàng từng thả diều chưa?"
Trương Từ Hiểu có chút tủi thân, chàng lắc đầu.
"Ta chưa từng thả diều, người ta nói thả diều với người thân mới thú vị"
Như thấy rõ được sự buồn bã trong phu quân, cô biết mình đã hỏi câu không nên hỏi.

Cô nên chuộc lỗi:
"Đợi khi rảnh hơn ta cùng chàng đi thả diều nhé"
Nét mặt cô vô cùng chân thành, biết phu nhân đang cảm thấy có lỗi, chàng quay người nhoẻn cười:

"Trẻ con..."
"Này, ta chỉ muốn chàng vui thôi mà.

Trẻ con gì chứ? Nhiều người lớn tuổi hơn chúng ta vẫn đi thả diều.

Diều giấy mà ta làm rất đẹp đấy"
"Ta thấy bắn đại bàng còn vui hơn"
"Bắn đại bàng? Là bắn thế nào?" Tôn Từ Y có vẻ hứng thú
"Là kéo căng dây cung, để mũi tên bắn trúng đại bàng"
Vừa nói Trương Từ Hiểu vừa diễn tả lại hành động bắn cung, vô cùng chuẩn xác, dáng vẻ oai phong.

Tôn Từ Y cũng làm theo, động tác vô cùng vụng về, vừa nhìn phu quân vừa chỉnh lại tư thế, làm thế nào để chính xác nhất, hai tay như đang cầm cung và kéo căng dây, giơ cao lên trời
"Là như vậy sao?"
Trương Từ Hiểu thôi việc diễn tả, chàng chỉnh lại tay cho cô:
"Phải thế này mới đúng"
Bỗng một tiếng "e hèm" không hề giả trân vang lên phía sau hai người.

Tôn Từ Y buông tay xuống, hai người quay lưng lại xem.

Thì ra là Lạc Dụng:
"Tướng quân và phu nhân, hai người không cần phải tình cảm thế này ngay giữa phố đâu" Hắn nói, giọng điệu có pha chút trêu đùa
"Tình cảm gì chứ? Huynh đây là muốn đi đâu?" Tôn Từ Y nhìn Lạc Dụng, thấy hắn ăn mặc gọn gàng buộc tóc cao, hình như định đi đâu đó:"Lạc Lạc để thế này trông đẹp hơn nhiều"
"Từ Y, cô đừng đùa nữa" Lạc Dụng có chút ngại ngùng:"Ta theo lệnh của Tướng quân đến thôn Bạch Ngọc ở ngoài kinh thành điều tra vụ Đường quốc công tham ô"
Thấy Trương Từ Hiểu lườm mình Lạc Dụng cúi đầu ngay lập tức rời đi.
Chàng nhìn theo hướng Lạc Dụng cho đến khi hắn dần khuất.
"Nếu chàng mà để tóc giống Lạc Lạc chắc chắn sẽ rất đẹp, vừa nãy chàng dạy ta bắn cung ta chợt nhớ đến đại hội săn bắn sắp đến"
"Đại hội săn bắn hoàng thất sắp diễn ra rồi, hoàng thượng đặc biệt mời chúng ta, nàng muốn tham gia không?"
"Chàng định không tham gia sao?" Tôn Từ Y nghiêng đầu
"Ta cảm thấy chỗ đó rất nhàm chán tầm thường" Khuôn mặt chàng hiện rõ vẻ chán ghét
"Nhưng ta lại muốn tham gia, ta muốn săn được nhiều quái vật.

Mà thôi, chàng không đi một mình ta đi là được"
Trương Từ Hiểu cũng biết về chuyện săn quái vật để tặng người bản thân yêu thích, chàng không giấu nổi tò mò:
"Nàng là...muốn tặng cho ai?"
"Ta không nói đâu, đợi hôm đó chàng sẽ biết"
Hai người cùng đến nhà Huỳnh đại nương và Phó thúc.

Từ đầu đến cuối chàng luôn nghĩ về đại hội săn bắn:
"Tôn Từ Y cũng tham gia, chỗ đó nhiều quái vật, lại còn bao nhiêu người tính kế với Tướng quân phủ, nguy hiểm trùng trùng.

Chưa kể, nhìn vẻ mặt nàng hào hứng như vậy không biết là định tặng quái vật cho tên khốn nào?"
"Chàng nghĩ gì thế? Đến nơi rồi đấy!" Thấy Trương Từ Hiểu suy nghĩ cao độ không biết trời đất, Tôn Từ Y lay chàng
"Thì ra là nơi này"
Cảm giác căn nhà này rất nhỏ nhưng thoạt nhìn qua cũng là nơi ấm áp.

Cả hai cùng bước vào trong:
"Huỳnh đại nương, ta đến thăm người này" Tôn Từ Y thấy Huỳnh đại nương đang ngồi trong sân nhặt rau vội lên tiếng
"Tướng quân, phu nhân, sao hai người lại đến đây?" Đại nương đặt rổ rau xuống chạy lại đến chỗ hai người, vẻ mặt hoan hỉ:"Mời hai người vào trong dùng trà"
"Phải khó khăn lắm tướng quân mới có thời gian để đến đây, ta nghĩ nên để chàng ấy gặp Tiểu Nhu thử"
Tôn Từ Y dắt tay tướng quân vào trong, cả hai cùng ngồi xuống một bộ bàn ghế có vẻ đã lâu năm.


Đại nương pha trà rồi mau chóng mang ra rót mời hai người:
"Mời hai vị dùng trà"
Lúc này một đứa bé gái 5 tuổi tập tễnh bước ra:
"Mẹ ơi...Từ Y tỷ tỷ" Đứa bé vui vẻ chạy vào lòng cô
"Đứa bé ngoan, muội không được chạy như vậy đâu, sẽ ngã đấy" Tôn Từ Y vuốt tóc đứa bé nhẹ nhàng nói
Trương Từ Hiểu nhìn dung mạo bé gái rồi lại nhìn Huỳnh đại nương:
"Chắc đây là Tiểu Nhu rồi, trông hai người thật giống nhau"
"Ai cũng nói vậy hết" Đại nương mỉm cười
Tôn Từ Y bế Tiểu Nhu trên tay, cô đi vào nhà, dường như đã quá quen thuộc với nơi này:
"Tiểu Nhu ngoan, chúng ta cùng vẽ tranh nhé"
"Vâng ạ"
Chàng và đại nương ngồi uống trà trò chuyện với nhau, từ khoảng cách của chàng vẫn có thể nhìn rõ Tôn Từ Y đang ngồi trước bàn cùng đứa trẻ nhỏ xíu vẽ tranh.

Trương Từ Hiểu vừa thấy Tiểu Nhu đã thấy đứa bé yếu ớt, bị bệnh dày vò, đúng như lời cô nói.
"Nhanh thật đấy, khi ta xuất chinh vẫn còn chưa thấy đứa bé này" Trương Từ Hiểu nâng tách trà trên ta
Nghe vậy Huỳnh đại nương có chút buồn bã:
"Phu thê ta ngày đêm cầu phật cuối cùng đến tuổi này rồi mới có con, nhưng đứa bé kém nay mắn, vừa sinh ra đã bị bệnh tim khó chữa, bọn ta cũng vô cùng đau đớn.

Cũng may được phu nhân giúp đỡ.

Từ lúc ta mang thai cho đến bây giờ luôn là phu nhân tận tình chăm sóc"
Trương Từ Hiểu nhìn vào trong, Tôn Từ Y dịu dàng dạy Tiểu Nhu cầm bút, vừa yêu thương vừa trìu mến.

Ánh mắt Trương Từ Hiểu tỏ ra kì lạ, như hiểu chàng đang nghĩ gì, đại nương vội trả lời:
"Từ khi Tiểu Nhu vừa chào đời, phu nhân đã rất thích nó, cô ấy ôm nó vào lòng, thật sự coi như bảo vật.

Luôn nâng niu, yêu chiều."
Trương Từ Hiểu im lặng suy tư, chàng đưa tách trà lên miệng thổi thổi rồi lại nhìn cô.

Huỳnh đại nương tiếp lời:
"Phu nhân thật sự rất thích trẻ con, tướng quân và phu nhân đã trưởng thành rồi, hai người cũng nên thử, nếu trong phủ Tướng quân có một đứa bé không phải rất vui sao?"
"Đại nương, bà cũng biết bọn ta thế nào mà" Trương Từ Hiểu không nhìn thẳng vào đại nương
"Tướng quân, không phải là không thể.

Đại nương thấy tướng quân rất thích phu nhân, phu nhân cũng không phải ghét bỏ ngài.

Nghe tin ngài bị mất ngủ, cô ấy đã tự mình đi hái hoa làm trà hoa an thần mà cô ấy không dùng đến"
"Đại nương, cô ấy chỉ coi ta là bằng hữu, chắc là không có ý gì khác đâu"
"Từ "chắc là" của ngài có nghĩa ngài đang nghĩ trong lòng phu nhân cũng có mình đúng không?" Đại nương mỉm cười trêu đùa
"Đại nương, đừng trêu ta nữa!"
Trương Từ Hiểu ngại đến mức khuôn mặt có chút đỏ hồng.

Đại nương cũng không nhìn cười được.
Một lúc sau, Trương Từ Hiểu bước vào trong, lúc này Tôn Từ Y vì buồn ngủ nên đã gục ra bàn, đứa bé vẫn mải mê ngắm lại những bức tranh mà cô vẽ.

Chàng định gọi cô dậy thì bị ngăn cản:
"Ca ca, đừng gọi tỷ tỷ dậy, chắc là tỷ ấy đang rất mệt"
Thấy đứa bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, chàng mỉm cười:
"Tiểu muội có thể để Từ Y tỷ tỷ ngủ nhờ giường của muội không?"
"Có ạ"
Chàng nhẹ nhàng bế phu nhân lên, cẩn thận di chuyển đến chiếc giường cạnh đó.

Lần này cô không tỉnh nữa.
"Ca ca, mời huynh ăn kẹo" Tiểu Nhu đưa một viên kẹo nhỏ gói trong giấy cho Trương Từ Hiểu
Chàng cũng vui vẻ nhận lấy:
"Là kẹo ngọt sao?"
"Vâng ạ...thì ra ca ca chính là vị phu quân của Từ Y tỷ tỷ"
"Muội biết ta sao?" Trương Từ Hiểu ngạc nhiên
"Tỷ tỷ hay kể cho muội nghe về phu quân của tỷ ấy"
"Kể gì nhiều thế? Muội có nhớ không?" Chàng tò mò dò hỏi
"Tỷ ấy nói huynh tốt bụng, dũng cảm, là kiểu người mà tỷ tỷ thích nhất"

"Thật sao?"
Tiểu Nhu lục lọi trong đống tranh kia, đứa bé lấy ra một bức rồi mở ra cho chàng xem.

Trong tranh là một dáng người nhỏ bé, tuy không có màu nhưng vừa nhìn đã biết người kia đang mặc cát phục, cầm cung tên, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm.
"Đây là gì vậy?"
"Từ Y tỷ tỷ nói, đây là tỷ ấy vẽ lại huynh lúc huynh cứu mạng tỷ ấy, cũng là lúc tỷ ấy thấy huynh đẹp nhất" Tiểu Nhu nói, vô cùng tự tin
Trương Từ Hiểu nhìn bức tranh chằm chằm, không hề rời mắt.
"Lúc đó mình cầm cung tên là trông như vậy sao? Nàng ấy còn có thể nhớ mà vẽ lại...lúc nàng thấy ta đẹp nhất ư?" Trương Từ Hiểu tự hỏi
Chàng lấy ra hai túi hương tặng lại cho Tiểu Nhu:
"Muội cầm lấy, cái này rất tốt đấy"
"Thơm quá, đa tạ ca ca! Nhưng tại sao có đến hai cái ạ?" Tiểu Nhu ngơ ngác
"Một cái là của muội, một cái là cho người muội muốn tặng" Trương Từ Hiểu trả lời
"Muội hiểu rồi, muội có thể tặng nó cho mẹ muội không?"
Trương Từ Hiểu gật đầu tán đồng, còn mỉm cười rất thân thiện.
Khi Tôn Từ Y tỉnh giấc trời đã dần tối, Trương Từ Hiểu lại đang ngồi kiên trì dạy một đứa nhỏ vết chữ.

Thấy cô ngồi dậy, Tiểu Nhu đã cầm giấy chạy đến khoe với cô:
"Từ Y tỷ tỷ, muội viết được tên của muội rồi!"
Tôn Từ Y nhìn qua, tuy có chút nguệch ngoạc nhưng vẫn nhìn ra được đó thật sự là tên của Tiểu Nhu, đối với một đứa bé 5 tuổi thì nét chữ này không quá xấu.
"Tiểu Nhu giỏi quá, ai dạy muội viết vậy?" Cô xoa đầu đứa trẻ
"Là ca ca đó" Tiểu Nhu chỉ tay về phía Trương Từ Hiểu
Cô nhìn chàng, có chút ngạc nhiên, thật không ngờ chàng lại có kiên nhẫn dạy một đứa bé viết chữ.
"Tiểu Nhu, ta lại ngủ say mất, không thể chơi cùng muội."
"Tiểu Nhu không sao" Đứa trẻ vô cùng hồn nhiên
Sau đó cả hai cùng về Tướng quân phủ, khi vừa bước vào đã trông thấy rất nhiều người đang dọn dẹp.

Trương Từ Hiểu cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Trương Tướng quân đã quay về, giờ ông đang nói chuyện cùng Trương Thuần Ninh.
"Hai người các con đi đâu vậy?" Nhìn thấy con trai và con dâu, Trương Tướng quân liền nhận ra ngay
Không kìm nổi sự vui mừng, Tôn Từ Y chạy đến ôm chầm lấy ông:
"Cha ơi"
Trương Tướng quân cũng rất vui, ông vẫn là thương đứa con gái này nhất.
"Ta đây...Không ngờ chỉ sau vài năm mà Từ Y của ta đã lớn vậy rồi, càng lớn càng xinh đẹp đấy"
"Cha lại nói đùa rồi" Tôn Từ Y ngại ngùng buông Trương Tướng quân ra
Trương Từ Hiểu rõ ràng là không vui, tâm trạng ghét bỏ.
"Cha, để con đi xem nhà bếp chuẩn bị bữa tối đến đâu rồi" Trương Thuần Ninh quay lưng rời đi
Đúng lúc này Lạc Dụng cũng quay lại, hắn cúi người, hai tay để phía trước:
"Tham kiến Tướng quân, mừng Tướng quân trở về"
"Nhìn xem, mấy đứa trẻ các con lớn cả rồi, đều đẹp đẽ cả"
Trương Từ Hiểu rời đi, chàng liếc nhìn Lạc Dụng, hắn hiểu ý vội cúi đầu:
"Thiếu gia có chuyện cần hỏi, Lạc Dụng xin cáo lui"
Trương Tướng quân cười nhẹ gật đầu, hắn nhanh chóng rời đi.
"Nghe nói mấy năm nay Tướng quân phủ của ta danh tiếng vẫn không giảm, quả nhiên ta không chọn nhầm con dâu"
"Cha, trong 5 năm này có không ít chuyện xảy ra, con cũng viết thư cho người, nhưng sợ người không nắm được tình hình"
Trong bữa tối hôm đó, Trương Từ Hiểu luôn bày ra vẻ mặt khó chịu, còn uống rất nhiều rượu.

Tôn Từ Y luôn cảm thấy không khi rất gượng gạo nên cô đã kết thúc bữa tối một cách nhanh chóng rồi đi tìm Lạc Dụng.
"A Hiểu, giờ con trở về vẫn nên nghĩ đến chuyện nối dõi rồi"
"Nối dõi gì chứ? Giờ vẫn còn sớm mà" Trương Từ Hiểu chán nản đáp
"Nếu con cảm thấy Từ Y không được, ta sẵn sàng nạp thiếp giúp con"
"Trương Tướng quân, ông quả nhiên suy nghĩ rất thấu đáo, ông muốn nạp thiếp thì nạp cho ông đi" Trương Từ Hiểu rót rượu đầy chén:"Ông sắp nhậm chức Thừa tướng tôn quý, trong phủ cũng phải có Thừa tướng phu nhân, ta không ngại có thêm một người mẹ đâu"
"Vẫn ngang bướng như vậy" Trương Tướng quân cười nhạt
Trương Thuần Ninh thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng ngăn cản:
"Cha, A Hiểu, hai người đừng gây nữa.

Phủ Tướng quân đang có chuyện vui, là song hỉ lâm môn mà"
Trương Từ Hiểu đứng dậy mang theo vẻ mặt u uất rời khỏi.

Trương Tướng quân thở dài.