Lê Nguyệt lắp bắp kinh hãi, thế nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
Mở to mắt vô tội nhìn lão sư, tỏ vẻ khó hiểu: "Lão sư, em đang viết chính tả, làm sao vậy ạ?"
"Em vì sao cứ nhìn về phía bàn bên kia?"
Lê Nguyệt vội vàng phủ nhận: "Lão sư, em không có..."
"Em còn dám nói dối."
Vương Nhã Chi đẩy gọng kính trên mũi, ánh mắt sắc bén đáng sợ, nhìn về phía Giang Vận, lại phát hiện, nửa bàn bên Giang Vận, có rất nhiều chữ.
Là bài thơ 《Tỳ Bà Hành》!
"Em học sinh này, em có thể nói rõ văn tự trên bàn em là chuyện gì không?!" Ánh mắt Vương lão sư sắc như dao dừng trên mặt Giang Vận.
Cả lớp nghe tiếng, nháy mắt im phăng phắc, đổ dồn sự chú ý về phía Giang Vận.
Giang Vận nhìn lão sư, không trả lời, sau đó dời ánh mắt lên mặt Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt vội vàng hoảng hốt nhìn về phía cô: "Giang Vận, cậu trả lời vấn đề của lão sư a, nhìn tôi làm gì a."
Giang Vận nhíu mày, vẫn không lên tiếng.
Vương Nhã Chi giận đến giật lấy tờ giấy kiểm tra trong tay cô.
"Em học sinh này, mời em đứng lên, đi ra ngoài, sau giờ học lên phòng giáo viên gặp tôi!"
Giang Vận giương mắt, ánh mắt thâm sâu, tràn đầy không phục kèm theo một tia ngạo mạn, nhưng là chỉ trầm mặc vài giây, cô thuận theo đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi phòng học.
Nhưng cũng không có ngoan ngoãn đứng đó, mà là đi khỏi dãy nhà học.
Lê Nguyệt nhìn thấy Giang Vận rời đi, nhẹ nhàng thở ra, thật không nghĩ đến, một giây sau lão sư Vương Nhã Chi lại nhìn về phía cô ấy, chỉ rõ: "Còn em nữa, em học sinh này, hết giờ học cũng lên phòng giáo viên một chuyến."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nguyệt trắng bệch.
*
Sau giờ học, Giang Vận đúng giờ xuất hiện ở cầu thang dãy nhà.
Trung học Ngân Xuyên được thiết kế theo dạng hình vuông.
Trước sau là dãy nhà học, hai bên là hành lang, phía đông là khu nhà vệ sinh, phía tây là văn phòng.
Giang Vận đứng tại cầu thang phía tây, cách tương đối xa với cầu thang dãy nhà học, thế nhưng cô không nghĩ tới, khi cô còn chưa lên tới văn phòng ở lầu 3, đã bị Lê Nguyệt đột ngột xuất hiện bắt lấy cánh tay.
"Giang Vận, cậu nói phải làm sao bây giờ a? Lão sư gọi chúng ta lên đây có phạt chúng ta không? Sẽ không ghi lỗi vào học bạ đúng không? Tôi nghe nói lão sư này rất nghiêm khắc, sẽ ghi lỗi vào học bạ, tôi không thể để học bạ có vết nhơ được, thật vất vả tôi mới có thể vào trường này...!nếu không đậu đại học, mẹ sẽ đánh chết tôi."
Nước mắt Lê Nguyệt lả tả rơi xuống.
Vốn khuôn mặt mũm mĩm hiện tại vì khóc càng lê hoa đái vũ.
"Cậu đừng khóc, có thể vấn đề không có nghiêm trọng như vậy."
"Nhưng vạn nhất nếu lão sư biết chữ là tôi chép, vạn nhất cho rằng là tôi muốn quay cóp, thì phải làm sao? Cậu có thể nhận lỗi lần này không a."
Giang Vận quay đầu, nghi hoặc nhìn cô ấy: "Cái gì gọi là cho rằng là cậu muốn quay cóp? Rồi cái gì gọi là tôi phải nhận lỗi?"
Lê Nguyệt mở to mắt nhìn cô: "Không phải sao? Tôi vốn chỉ là phao giúp cậu, vừa rồi tôi cũng không có nhìn..."
"Không phải cậu nói cậu cũng không thuộc, cần liếc nhìn sao?" Giang Vận nhấn rất mạnh hai chữ "liếc nhìn".
"Nhưng là dù tôi có không liếc nhìn, ít nhiều tôi cũng có thể viết được a...! thế nhưng là cậu, dù có muốn cũng không thể viết ra được a.
Phao kia đều là vì cậu tôi mới chép, cậu không thể tạt nước bẩn là người tôi a." Lê Nguyệt tan vỡ nhìn cô, bởi vì khóc mà thanh âm có chút bén nhọn.
Xung quanh đã có không ít bạn học nhìn lại, khi thấy Giang Vận cùng Lê Nguyệt, mọi người đều bắt đầu bàn tán.
"Đây là chuyện gì a? Không phải Giang Vận chỉ có một mình Lê Nguyệt là bạn thôi hả? Sao bây giờ cũng gây sự với Lê Nguyệt luôn rồi?"
"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Phải nói là cuối cùng Lê Nguyệt cũng hết chịu nổi tính khí đại tiểu thư của Giang Vận a."
"Nghe nói Giang Vận vì luôn bị Diêm Khoát cự tuyệt, mà tâm lý đã không còn bình thường rồi, sáng nay còn cho Diêm Khoát một thân nước bẩn."
"Chậc chậc...!còn không phải ỷ vào nhà có tiền sao? Ở lễ khai giảng cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.
Nếu không phải trong nhà có quyền thế, làm sao có thể cầm nhiều giải thưởng như vậy..."
"..."
Tiếng xào xáo bàn luận xung quanh đều chỉa mũi dùi về phía Giang Vận.
Giang Vận cảm thấy rất buồn cười.
Sau khi mang lên hình tượng "nữ phụ độc ác" thì mặc kệ cô có làm gì, mặc kệ cô có mâu thuẫn với ai, gần như tất cả mọi người đều sẽ cho là cô sai.
Không có ai nghe cô giải thích, cũng không có ai quan tâm đến suy nghĩ của cô, càng không có ai chân chính suy nghĩ vì cô.
À, không đúng.
Có một người, ngay từ khi bắt đầu đã rất tốt với cô.
Nguyện ý kiên nhẫn lại nhẹ nhàng cẩn thận khuyên cô không được học thói xấu.
Nắm tay siết chặt, chậm rãi buông ra.
Trong lòng Giang Vận như có thêm một luồng sức mạnh vô danh, nhìn Lê Nguyệt: "Cậu ở đây khóc cũng vô dụng, lão sư còn đang chờ chúng ta, tôi đi trước đây."
"Không được, cậu phải hứa với tôi, chút nữa sau khi vào phòng, cậu phải nói cậu là người gian lận, được không? Nếu như lão sư nhận ra chữ viết kia là của tôi, cậu phải nói là cậu nhờ tôi viết, được không?!" Lê Nguyệt giữ lấy tay Giang Vận không để cô đi.
Giang Vận nhìn bộ dạng này của cô bạn cùng bàn, có hơi thất vọng.
Lê Nguyệt là một trong số ít những người bạn từ nhỏ của cô, khi cô ấy gặp khó khăn, cô luôn sẵn lòng dùng khả năng của mình để giúp cô ấy.
Nhưng nhìn xem hôm nay, lòng người chưa hẳn giống lòng ta.
Giang Vận giật tay lại, lạnh lùng nói: "Đi vào trước đi."
*
Trong văn phòng, lão sư đã sớm chờ đợi.
Có lẽ trước khi các nàng đến, có vài vị lão sư đã nghe được tin tức, ngồi ở bàn làm việc nhìn hai nàng.
Lê Nguyệt căng thẳng núp sau lưng Giang Vận.
Vương Nhã Chi lườm hai nàng một cái, có chút tức giận, nhưng cũng không có làm khó dễ, chỉ đơn giản bắt chuyện: "Tiến đến ngồi đi."
Đúng lúc Chiến Nhiêu ôm một chồng sách bài tập đi đến, "Lão sư, toàn bộ sách bài tập đều ở đây." Nàng cố hết sức để chồng sách xuống, ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Vận và Lê Nguyệt đứng trước bàn làm việc của Vương lão sư, có chút kinh ngạc.
Vương Nhã Chi nhìn chồng sách bài tập, nhìn nàng gật đầu: "Vất vả rồi, em về trước đi."
Chiến Nhiêu mấp máy môi, biết mình không thích hợp ở lại, thế nhưng là nhấc chân lên rồi, cũng không thể nào cất bước đi được, vẫn dừng lại tại cửa văn phòng, nhìn về phía Giang Vận.
Vương Nhã Chi cũng không quản nàng, ánh mắt nhìn hai nữ sinh đang đứng ở kia, nói: "Nếu các em không ngồi, vậy cứ đứng nói.
Kiểm tra chính tả đầu giờ hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Bà nhìn về phía Giang Vận: "Tại sao trên bàn của em có chép bài thơ?"
Lại nhìn sang Lê Nguyệt: "Vì cái gì trong lúc viết chính tả em lại nhìn về phía Giang Vận?"
Thanh âm Vương lão sư, các lão sư trong văn phòng ai cũng có cũng thể nghe thấy.
Tất cả mọi người, dù đã làm lão sư nhiều năm, hay là lão sư mới, ai mà không từng là học sinh? Chuyện đơn giản như vậy, vừa nghe đã thông suốt.
Hơn nữa, tiếng tăm lừng lẫy của Giang Vận và thành tích tốt của Lê Nguyệt ở ban nghệ thuật, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Có mấy lão sư cười nói: "Vương lão sư, chuyện này cô còn phải hỏi làm gì? Sự việc không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Em Lê Nguyệt thành tích tốt, sao phải quay cóp a?"
Nói xong còn chán ghét nhìn Giang Vận.
Nội tâm Lê Nguyệt có chút vui mừng.
May mắn ngày thường thành tích cô ấy tốt, trong mắt các lão sư đều là đứa trẻ ngoan, chỉ cần cô ấy nhu thuận, các lão sư sẽ dựa vào bảng thành tích mà nhìn người, sẽ không cho là cô ấy gian lận.
Đứng ở cửa phòng giáo viên, Chiến Nhiêu cũng nghe thấy lời này, tức giận siết chặt các ngón tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ cỡ lòng bàn tay, phồng má tỏ vẻ không hài lòng.
"Lão sư, không thể nói như vậy.
Nếu sự việc đã xảy ra, nên điều tra rõ ràng để tìm ra chân tướng, bằng không, tùy ý phỏng đoán là không tôn trọng hai vị bạn học đây."
Lão sư trẻ tuổi kia bị Chiến Nhiêu phản bác, sửng sốt không thôi.
Vương Nhã Chi hơi nhếch môi nở nụ cười, gật đầu tán thưởng: "Phải, tôi thấy Tiểu Chiến nói rất đúng.
Căn cứ theo trách nhiệm, tôi sẽ nghiêm túc tiến hành một cuộc điều tra công bằng và công chính cho hai em.
Vì vậy, hai em, có thể bắt đầu nói, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hai người vẫn như trước, không lên tiếng.
Giang Vận là không muốn nói.
Lê Nguyệt là khẩn trương đến mức không biết nên nói như thế nào.
Vương Nhã Chi cũng không vội, chậm rãi nói: "Các em có thể không nói, nhưng nếu không nói, thì cứ đứng ở đây luôn đi, cho đến khi nào nói mới thôi.
Tùy rằng quay cóp kiểm tra chính tả là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng tôi hy vọng các em có thể hiểu rõ, đây không phải vấn đề thành tích, mà là vấn đề tín nhiệm.
Nếu như đã gian lận, sau đó dũng cảm thừa nhận và quyết tâm sửa lỗi, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng nếu là có gan gian lận, lại không có gan nhận, tôi đây thật sự xem thường em."
Lê Nguyệt khẩn trương đến tim muốn nhảy ra ngoài, cô ấy trộm nhìn Giang Vận, đối phương không có lên tiếng, nhưng là cô ấy đã không nhịn nổi nữa.
"Lão sư, em xin lỗi, đó là chữ của em."
Cô ấy nói xong, nữ lão sư vừa mới châm chọc Giang Vận kia thiếu điều muốn đánh rơi cái tách trong tay, kinh ngạc nhìn cô ấy: "Lê Nguyệt, sao em lại gian lận? Em nào phải học sinh như vậy?
Cấp 2 là cô ấy đã dạy Lê Nguyệt, biết rõ đứa trẻ này thành tích tốt, hiểu chuyện, nhu thuận, chưa bao giờ gây họa, làm sao có thể gian lận chứ?
Nước mắt Lê Nguyệt rơi lả tả: "Thế nhưng, em là vì tốt cho Giang Vận.
Cậu ấy nói cậu ấy muốn cóp bài em, nhưng là hôm nay em chưa thuộc vững, sợ không viêta kịp cho cậu ấy cóp, nên em đã giúp cậu ấy chép thơ lên bàn."
"Thực xin lỗi lão sư, là em sai rồi.
Em không nên làm như vậy! Em xin lỗi!"
Nước mắt Lê Nguyệt không ngừng rơi, khóc đến lợi hại, còn liên tục cúi đầu, xin lỗi.
Nhìn bộ dạng này, ai cũng đau lòng.
Nữ lão sư bảo vệ cô ấy kia cũng nói với Vương Nhã Chi: "Vương lão sư, cô xem đứa trẻ Lê Nguyệt này đã xin lỗi rồi, khẳng định là em ấy cũng biết sai rồi, cô tạm tha cho em ấy lần này đi a."
Vương Nhã Chi như trước cầm tách trà trong tay, mỉm cười nhìn Lê Nguyệt cùng Giang Vận, như là không đả động đến lời xin lỗi của Lê Nguyệt.
"Em Giang Vận, là như vậy sao?"
Giang Vận vẫn không có dấu hiệu muốn trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lê Nguyệt khóc.
Chiến Nhiêu thật sự không nhìn được nữa, xông lên trước, nắm lấy tay áo Giang Vận, sốt sắng nói: "Giang Vận, cậu mau nói đi, cậu căn bản không nghĩ quay cóp mà."
Giang Vận nhìn thấy Chiến Nhiêu, khóe miệng giương lên, lồng ngực nãy giờ như bị chặn, lúc này được Chiến Nhiêu đục một cái lỗ nhỏ, ánh mặt trời chiếu vào.
"Dạ, em căn bản không nghĩ quay cóp, là bạn học Lê Nguyệt tốt bụng, đã hiểu lầm, cho nên mới xảy ra một màn khôi hài như thế."
Nữ lão sư kia lúc này cười xùy một tiếng: "Hiểu lầm? Nếu như Lê Nguyệt không phải vì giúp em, làm sao có thể chép thơ lên bàn của em, hơn nữa có sẵn nguyên văn, em không cóp?"
Giang Vận quay đầu nhìn nữ lão sư kia, hàn khí trong mắt cô khiến cô ấy kinh hãi.
"Nếu không tin lời em, có thể xem bài viết chính tả của em."
Nữ lão sư cắt một tiếng, trong lòng ảo não, bản thân vậy mà bị một con bé học sinh dọa sợ, uổng cho cô ấy hơn con bé nhiều tuổi như vậy.
Vì vớt vát tôn nghiêm của mình, trước khi Vương Nhã Chi động thủ, nữ lão sư liền xông lên lật hai bài viết chính tả ra xem.
Một bên là nét chữ tinh tế của Lê Nguyệt, không một lỗi sai.
Bên kia là...!là kiểu chữ hành thảo nguệch ngoạc, nhìn chung có vẻ giống thuộc bài, thế nhưng "điểm đầu ngân tệ kích tiết toái, huyết sắc la quần phiên tửu ốc" là cái quỷ gì? Rồi "thiên nguyệt phù lương mãi trà khứ" lại là cái quỷ gì?
Cái này đọc lên, âm đọc đều đúng, nhưng khi nhìn, viết không đúng!
Cái này dù là đầu óc có vấn đề cũng không quay cóp thành như vậy được a?!
Vì vậy có thể thấy rõ, Giang Vận, cô không quay cóp.
____
Chú thích:
*Trầm mặc: có dáng vẻ đang tập trung suy tư, ngẫm nghĩ điều gì.
Trong văn chương còn có nghĩa là im lìm, gợi cảm giác thâm nghiêm, sâu lắng.
* Lê hoa đái vũ 梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
*...là kiểu chữ hành thảo nguệch ngoạc: Nguyên văn 鬼画符一般的行草.
Trong đó 鬼画符 là chữ như gà bới / chữ xấu / chữ nguệch ngoạc.
Chỗ này có vẻ là nữ lão sư kia không ưa Giang Vận nên chê hay sao đó, nhưng thật ra hành thảo 行草 là một kiểu chữ thư pháp nghệ thuật, đầu chương 10 khi Chiến Nhiêu nhìn thấy thì khen đẹp.
Hành thảo 行草: Từ ngữ tiếng Trung, âm đọc vì 【xíng cǎo】, là một loại kiểu chữ thư pháp kết hợp giữa hành thư (行書) và thảo thư (草書).
Phân loại: Thư pháp nghệ thuật.
(Nguồn: Baidu Baike).