"Giang Vận, tiết đầu tiên lớp các cậu có phải tiết Ngữ Văn không a?" Cô gái nhỏ nhìn Giang Vận ở đối diện đang an an tĩnh tĩnh dùng bữa sáng, muốn tìm một chút đề tài tán gẫu cùng cô.
Giang Vận gật đầu, không có lên tiếng
Gia giáo nhà cô là thực bất ngôn tẩm bất ngữ.
(*Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện.)
Thế nhưng, thời điểm ăn điểm tâm nghe Chiến Nhiêu nói chuyện, lại không hề chán ghét, ngược lại còn kích thích khẩu vị.
Cô húp một ngụm cháo: "Làm sao vậy?"
Chiến Nhiêu thấy Giang Vận đáp lời nàng, liền có chút cao hứng, tiếp tục: "Tôi nghe nói lão sư Ngữ Văn hai lớp chúng ta là cùng một người, đều là lão sư Vương Nhã Chi, đúng không?"
"Ừm." Giang Vận để đũa xuống, lau miệng, nhìn về phía nàng, nghiêm túc nghe nàng nói gì tiếp theo.
Chiến Nhiêu bị cô nhìn có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là hôm qua lớp tôi đã trải qua tiết Ngữ Văn rồi, Vương lão sư cho chúng tôi kiểm tra chính tả bài 《Tỳ Bà Hành》, trong lớp tôi có mấy bạn không thuộc bài nên đã bị trọng phạt, cho nên...!tôi nghĩ nên báo cho cậu một tiếng."
Tâm Giang Vận đều đã bị tiểu khả ái trước mặt làm cho tan chảy.
Tại sao có thể có tiểu thiên sứ như Chiến Nhiên chứ? Nơi nơi làm người thương nhớ?
Tay cô đỡ nửa bên mặt, cùi trỏ chống lên bàn, chăm chú nhìn tiểu khả ái đối diện: "Ừ, tôi biết.
Nhưng mà, tôi vẫn chưa thuộc bài."
"Hả?" Trong nháy mắt tiểu khả ái liền mất bình tĩnh: "Vậy làm sao bây giờ a! Vương lão sư rất, rất là nghiêm luôn, cô ấy sẽ cho cậu viết chính tả bài thơ đó.
Hơn nữa, hơn nữa cậu không thể gian lận, một khi bị bắt được là trọng phạt đó.
Tuy rằng tôi tin cậu sẽ không gian lận, thế nhưng..."
"Tôi vốn là nghĩ sẽ quay cóp mà." Giang Vận thẳng thắn nói.
Chiến Nhiêu mở to mắt kinh ngạc nhìn cô.
Sau đó lại cẩn thận nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Giang Vận ~ cậu có thể, đừng gian lận được không a ~ dù không thuộc bài, cũng đừng quay cóp có được không? Chỉ cần viết ra những thứ cậu biết, dù chỉ một chút cũng được...!được không a..."
Thanh âm của nàng rất êm rất ngọt, đoạn sau gần như là làm nũng năn nỉ Giang Vận.
Giang Vận toàn thân tê dại rồi.
Cô cười nhẹ một tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Chiến Nhiêu: "Nghe nói cậu là lớp phó học tập lớp cậu à?"
Chiến nhiều gật đầu.
"Phương thức khuyên bảo này của cậu, từ nhỏ đến lớn nếu lớp phó học tập của tôi là cậu, không chừng tôi có thể giành vị trí đầu bảng trong kỳ thi tuyển phổ thông đó."
Chiến Nhiêu "cọ" vành tai một cái liền đỏ lên.
"Chuyện này...!nào có a..."
Nàng vội vàng bịt tai, cúi đầu húp cháo.
Thế nhưng là qua rất lâu, nhiệt độ trên lỗ tai vẫn chưa chịu giảm xuống.
Mà trái tim muốn giúp Giang Vận lại bắt đầu rục rịch, nàng suy nghĩ một chút, để đũa xuống, lấy điện thoại và tai nghe trong túi ra.
Đưa một bên tai nghe cho Giang Vận.
"Bạn học Giang Vận, cậu nghe cái này một chút đi."
Giang Vận nhíu mày nhìn nàng, không có tiếp nhận tai nghe, mà là đứng dậy, khom người, chồm qua bàn ăn, đưa lỗ tai mình đến trước đầu ngón tay của Chiến Nhiêu.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào vành tai lành lạnh, theo bản năng Chiến Nhiêu hơi rụt tay lại, mím môi, thật nhẹ nhàng cẩn thận nhét tai nghe vào lỗ tai Giang Vận.
"Đây là ca khúc cải biên từ 《Tỳ Bà Hành》.
Nếu cậu không muốn đọc bài thơ, có thể nghe nhiều một chút.
Hát theo cũng rất dễ thuộc."
Giang Vận hơi kinh ngạc.
Là một phần tử không học hành, cô thật không biết còn có thể dựa vào bài hát để học thuộc bài.
Không nghĩ nhiều, nắm lấy tay Chiến Nhiêu, nhét tai nghe vào lỗ tai.
Tai nghe trong lỗ tai, du dương ca từ của 《Tỳ Bà Hành》 chậm rãi tiến vào đầu óc.
Giang Vận không kìm lòng được cũng ngâm nga theo, hoàn toàn không chú ý tới tư thế của mình có bao nhiêu kỳ quái.
Mà Chiến Nhiêu cũng không giật tay lại, mặc cho tay của nàng bị Giang Vận nắm, cũng mặc kệ trái tim pum pum đập.
*
【Ding ~ # thúc đẩy tiến độ yêu đương lên 8% # nhiệm vụ thành công.
Giá trị vận khí +1.】
【Tổng vận khí của ngài: -0,5.】
Diêm Khoát đang húp cháo, chợt nghe tiếng độ yêu đương lại tăng lên.
Không khỏi cười đắc ý, hào quang nam chủ của hắn thật sự quá mạnh mẽ, tùy tùy tiện tiện ngồi cũng có thể đẩy mạnh tiến độ yêu đương, khiến cho nữ chủ đối với hắn muốn ngừng mà không được.
Xuất sắc!
*
Sau khi nghe xong, Giang Vận mới lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi xuống.
"Thật ngại quá, nhất thời nhập tâm."
Chiến Nhiêu đỏ mặt lắc đầu: "Không sao, cậu thấy thế nào?"
Giang Vận nhướng mày, chậm rãi hát lại ca khúc vừa mới nghe: "Tầm dương giang đầu dạ tống khách, phong diệp địch hoa thu sắt sắt.
chủ nhân hạ mã khách tại thuyền, cử tửu dục ẩm vô quản huyền.
Túy bất thành hoan thảm tương biệt, biệt thì mang mang giang tẩm nguyệt......"
Giai điệu du dương, giọng nữ thanh lãnh trầm bổng.
Chiến Nhiêu kinh ngạc không ngậm được miệng.
Khiến người ta kinh ngạc không chỉ có thanh âm êm tai của Giang Vận, mà còn có việc cô chỉ nghe một lần, vậy mà có thể nhớ hơn phân nửa ca từ.
"Trí nhớ cậu thật mạnh a!"
Giang Vận cũng có chút kinh ngạc.
Trong trí nhớ của cô, trí nhớ của cô không được tốt lắm, ngoại trừ thiên phú về hội hoạ, phương diện khác đều như chài cán bột thổi lửa, dốt đặc cán mai.
Chẳng lẽ là...!do ý thức thức tỉnh?
"Bạn học Giang, tôi cảm thấy chỉ cần cậu nghiêm túc học tập, sau này thành tích nhất định sẽ rất tốt! Cậu nhất định sẽ trở thành một nhân tài ưu tú tài đức vẹn toàn!" Chiến Nhiêu kinh hỉ nhìn cô, giống như người có trí nhớ siêu phàm là bản thân nàng.
"Nếu cậu đã có thể thuộc hơn phân nửa, vậy có thể...!cũng đừng quay cóp, được không?"
Giang Vận:...
Dáng vẻ nhỏ nhắn đơn thuần này...!khiến Giang Vận mỉm cười.
"Được, tôi hứa với cậu!"
*
Lớp của Giang Vận cùng Chiến Nhiêu thuộc hai dãy nhà học khác nhau, chính giữa cách một cái hoa viên lớn, hai bên là hành lang, cho nên sau khi Giang Vận đưa Chiến Nhiêu về lớp 10-18, cô mới trở về lớp của mình.
Mắt thấy Giang Vận sắp đi, Chiến Nhiêu vốn đã bước vào lớp lại vội vàng đuổi theo.
"Bạn học Giang Vận, cậu không thể quên ước định của chúng ta a, không thể gian lận, còn có...!tuần sau và về sau, đều phải cùng nhau ăn sáng ~" Cô gái nhỏ cẩn thận nhắc lại ước định của các nàng.
Giang Vận cảm thấy đáng yêu lại thú vị, dáng vẻ thận trọng này có chỗ nào giống nữ chủ vạn người mê, mà là giống một bé thỏ con điềm đạm đáng yêu bất cứ lúc nào cũng chờ được ôm ấp vuốt ve: "Yên tâm, tôi nhớ mà."
"Còn..." Chiến Nhiêu vắt hết óc suy nghĩ xem còn cái gì có thể nói cùng Giang Vận không, lại bị Giang Vận cười cắt ngang.
"Được rồi ~ cậu vào lớp đi a, chuông reo lên bây giờ, tôi về muộn là không kịp ôn lại 《Tỳ Bà Hành》đâu." Giang Vận nói đùa.
Chiến Nhiêu nghe xong, không muốn chậm trễ đối phương ôn bài, liền ngậm miệng.
Nàng muốn cùng Giang Vận trò chuyện thật nhiều, nhưng nàng không thể trì hoãn việc học của Giang Vận.
Nàng tin tưởng, Giang Vận, sẽ càng ngày càng tốt hơn.
*
Giang Vận cười suốt đoạn đường trở về lớp học.
Trong lớp các bạn học lần lượt trở về, ai đã thuộc bài thì không chút sợ hãi, còn ai chưa thuộc thì vẫn đang cắm đầu liều mạng học.
Lúc Giang Vận đi vào, cố ý nhìn Lê Nguyệt, cô cho là loại học sinh ngoan như cô bạn cùng bạn có lẽ hiện tại cũng còn đang cắm đầu học, dù sao tiết tự học buổi sáng, trạng thái đối phương tựa hồ không tốt lắm, căn bản là hoàn toàn không học được chữ nào, thế nhưng, ngoài dự liệu đó là, Lê Nguyệt hiện tại không có học, ngược lại là thản nhiên đang cùng những bạn học khác nói gì đó.
Bạn học nữ kia trông thấy Giang Vận đi tới, trong ánh mắt là sợ hãi nhưng lại khinh thường, trở về chỗ ngồi của mình.
Giang Vận nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu cô nhớ không lầm, bạn học nữ vừa mới rời đi kia là đại biểu môn ngữ văn lớp các nàng? Tên thì cô không nhớ, nhưng nhớ rõ cô bạn đó chính là người giao nhiệm vụ học thuộc bài khóa.
"Giang Vận, cậu ăn sáng rồi đó hả?!" Lê Nguyệt thấy cô, nhiệt tình chào hỏi, đứng dậy tránh ra, để cô ngồi vào vị trí của mình.
Nụ cười trên mặt Lê Nguyệt tương đối xán lạn, cùng với trạng thái tâm thần bất định lúc sáng sớm là hoàn toàn trái ngược.
"Cậu học thuộc bài rồi hả?"
Lê Nguyệt chột dạ, mắt nhìn bốn phía, cúi đầu nhỏ giọng, nói: "Giang Vận, thật có lỗi a, tôi còn chưa thuộc bài, trạng thái buổi sáng của tôi thật sự quá tệ, hôm qua ba mẹ tôi cãi nhau, căn bản là không có biện pháp học bài."
Giang Vận không nói, nhìn cô ấy.
Sau khi kể khổ xong, dáng vẻ ủ rũ cũng thay đổi, Lê Nguyệt dương dương đắc ý nói: "Nhưng không sao rồi, cậu cũng không cần sợ, tôi đã chép phao bài khóa rồi, đến lúc đó hai chúng ta đều có thể quay cóp.
Lão sư sẽ không thể phát hiện được." Cô ấy chỉ vào cái bàn.
"Chỉ cần yên lặng viết xong, sau giờ học lén lút lau đi, sẽ không có người nhìn thấy."
Giang Vận nhướng mày không ngờ Lê Nguyệt vậy mà nghĩ ra chiêu này.
Trước đây, cô ấy vẫn luôn nghiêm túc học tập, mỗi lần đến kỳ thi đều bởi vì lo lắng mà căng thẳng đến mất ngủ, hôm nay, cũng quay cóp sao?
Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, Giang Vận phát hiện, Lê Nguyệt vậy nhưng lại dùng bút mực chép bài khóa lên nửa phần bàn của cô.
"Vì cái gì chép ở chỗ tôi?"
Lê Nguyệt nghe cô chất vấn, lập tức bày ra khuôn mặt khóc lóc cầu khẩn: "Xin lỗi xin lỗi, không có nói trước với cậu, nhưng tôi làm vậy đều vì tốt cho cậu.
Tôi sợ tôi không thuộc bài sẽ viết chậm, cậu sẽ chép không kịp, vì vậy dứt khoát chép phao lên bàn cậu, đến lúc đó, cậu có thể trực tiếp nhìn nguyên văn, không cần như trước đây nhìn qua tôi mơ mơ hồ hồ.
Với lại chép phao bên cậu cũng an toàn hơn, chỗ tôi nằm ngoài, lão sư đi ngang rất dễ nhìn thấy, lão sư sẽ không nhìn tới chỗ cậu."
"Nếu là vì tôi, vậy...!vì cái gì chép chữ to như vậy?" To đến nổi đủ để ở vị trí Lê Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng.
Giang Vận cân nhắc nhìn cô ấy.
Lê Nguyệt ngượng ngùng cười cười: "Kia không phải vì tôi cũng không thuộc bài sao? Có thể tôi cũng cần liếc nhìn..." Cô ấy sợ Giang Vận sinh nghi, lại bổ sung thêm: "Nhưng tôi chủ yếu là vì tốt cho cậu, cậu xem, tôi đều vì cậu mà suy nghĩ.
Nhiều chữ như vậy, cả điểm tâm tôi cũng chưa ăn, chép xong tôi mệt chết đi được, còn phải canh không để người khác phát hiện..."
Giang Vận nhìn chằm chằm đôi mắt to ngấn nước của Lê Nguyệt.
Luôn cảm thấy đôi mắt đã từng trong veo vô tội có gì đó, ô uế.
Cô quay đầu lấy tai nghe bluetooth nhét vào lỗ tai của mình, ấn mở ca khúc vừa tải về, lại nằm gục xuống bàn.
Lê Nguyệt nhìn Giang Vận không để ý đến cô ấy, trong lòng có chút không nắm chắc, nhưng nghĩ đến nếu Giang Vận đã không nói gì, chắc có lẽ cũng không phát hiện ra ý đồ chân chính của cô ấy.
Huống chi, Giang Vận cũng không phải là người có đầu óc a.
Nội tâm cuối cùng cũng thả lỏng.
*
Tiết đầu tiên.
Bước lên bục giảng quả nhiên là một vị lão thái thái.
Nghe nói là đặc biệt được mời tái xuất, dẫn dắt bọn họ lần này.
Hết ba năm sẽ rời đi.
Lão thái thái mặc bộ váy màu xanh lục, dáng vẻ nhìn vẫn như mới ngoài bốn mươi, ngoại trừ mái tóc hoa râm được chải gọn gàng là tiêu chí để nhận thấy đây là một bà lão đã sáu mươi.
"Kiểm tra đầu giờ, tối hôm qua đã thông báo rồi.
Hiện tại mời các em gấp sách vở lại, chuẩn bị giấy bút, viết chính tả đoạn thứ ba bài 《Tỳ Bà Hành》.
Thời gian làm bài là mười phút."
Lão thái thái vừa dứt lời, dù là học sinh đã thuộc bài cũng bắt đầu bối rồi.
Nhìn trang giấy trắng, chỉ có thể nhẩm lại từ đầu, nhưng là nhẩm đi nhẩm lại rốt cuộc cũng không biết câu nào là câu bắt đầu đoạn thứ ba.
Lê Nguyệt căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô ấy lặng lẽ quay đầu nhìn về phía mặt bàn Giang Vận.
Nhìn thấy được câu "Trầm ngâm phóng bát sáp huyền trung, chỉnh đốn y thường khởi liễm dung." Lúc này, cô ấy nhíu mày, bắt đầu hì hà hị hục viết, nhưng chỉ viết được hai ba câu, sau đó lại không nhớ, chỉ có thể tiếp tục quay đầu nhìn bàn Giang Vận.
Vừa quay cóp, vừa cảm khái, may mắn lúc đó cô ấy chép chữ khá to, bằng không căn bản không thể thấy rõ.
Mà Giang Vận, cúi đầu, ánh mắt đứng yên trên trang giấy viết chính tả, nghiêm túc viết không ngừng, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề nhìn qua...
Lê Nguyệt nhíu mày, vì cái gì có cảm giác như Giang Vận đã thuộc bài?
Mười phút, đối với học sinh đã thuộc bài mà nói là tương đối đơn giản, đối với học sinh không thuộc bài thì căn bản là không đủ.
Đến đoạn sau, Lê Nguyệt bất chấp quay cóp trắng trợn, cả lão sư nhìn cô ấy cũng không quan tâm.
Khi cóp đến hai câu cuối, cô ấy đã phát hiện ánh mắt lão sư nhìn qua đây, ngay sau đó, lão sư đã đi tới rồi...!chờ cô ấy viết xong chữ cuối cùng, một bàn tay mảnh mai nhưng hơi thô ráp đè tờ giấy kiểm tra của Lê Nguyệt lại.
"Em học sinh này, em đang làm gì đó?"
____
Chú thích:
*Phao: tài liệu sử dụng trái phép khi làm bài thi.
*Quay cóp: sao chép bài của người khác hoặc tài liệu giấu mang theo khi thi cử..