"Cậu cười cái gì vậy a?" Chiến Nhiêu vô cùng ấm ức nhìn Giang Vận.
Dáng vẻ tức giận giống như là chịu rất nhiều thiệt thòi.
Lẩm bẩm: "Tôi cảm thấy mỗi lần gặp bạn học Diêm đều rất không bình thường, trong trường học nhiều lần đã vậy...!bây giờ, còn tới đây?"
Hơn nữa, điều khiến Chiến Nhiêu bực bội nhất chính là, chỉ cần Diêm Khoát vừa xuất hiện, tim nàng lại sẽ xuất hiện một loại rung động không thể giải thích được......
Rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy Diêm Khoát như vậy......!thật ghê tởm!
Đôi mắt Giang Vận cong lên, cười không dừng được.
Chiến Nhiêu tức giận trừng mắt cô: "Giang Vận! Rốt cuộc có cái gì buồn cười! Cậu mà còn như vậy, tôi không thèm để ý cậu nữa!"
Tuy rằng hiện tại Giang Vận cười lên rất đẹp, đẹp đến động lòng người, làm nàng nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn, thế nhưng là nàng cũng không chịu được cái người kia cứ liên tục cười nàng như vậy!
Nghe nàng ra tối hậu thư, Giang Vận vội vàng khoát tay: "Được được được, tôi không cười nữa."
Nhưng thực sự buồn cười a, nam chủ Diêm Khoát liều mạng muốn tăng độ yêu thích của nữ chủ, tạo ra lần gặp gỡ lãng mạn, thế nhưng nữ chủ ngay thẳng xem đối phương giống như kẻ đần.
Nếu để cho Diêm Khoát biết được, cái tình huống mà hắn vừa cho là hắn ga lăng lãng mạn đó, ở trong mắt Chiến Nhiêu là do hắn phát bệnh tâm thần, sẽ như thế nào?
Xem chừng người nọ có thể tức chết a?!!!
Vừa nghĩ tới vẻ mặt ngơ ngác đến ngu ngốc của Diêm Khoát, trong lòng cô lại có chút sảng khoái a!
Nam chủ như Diêm Khoát rốt cuộc xui xẻo cỡ nào mới quay trúng ô nữ chủ ngay thẳng này a?
Giang Vận ra sức nhịn xuống, rốt cuộc mới ngăn được bản thân không cười nữa.
Đồng thời cũng có chút lo lắng thay Diêm Khoát, dựa theo tình hình hiện tại, vậy phải làm như thế nào, mới có thể thành công tăng hứng thú của nữ chủ đối với nam chủ, để đẩy tiến độ yêu đương lên 10%?
Kỳ thực cô rất mong chờ được sử dụng cái tính năng chỉnh sửa kia.
"Giang Vận? Cậu đang suy nghĩ cái gì đó?" Chiến Nhiêu đi phía trước, quay đầu lại khi nhìn thấy Giang Vận vừa đi vừa suy nghĩ, ánh mắt còn nhìn về phía Diêm Khoát cách đó không xa.
Nàng nhớ tới tin tức lúc trước nghe được —— Giang Vận thích Diêm Khoát, thích rất nhiều năm.
Cho nên vừa rồi Giang Vận cười là vì Diêm Khoát sao?
Vui vẻ như vậy, là bởi vì Diêm Khoát cũng ở thư viện?
Trong lòng len lỏi một chút khó chịu.
Mày nhăn lại, vài bước đi tới cạnh Giang Vận, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô bước nhanh rời khỏi khu A, đi tới khu B.
"Chúng ta đến khu B đi, bên kia có nhà ăn nhỏ, có thể ăn một chút, nếm thử tay nghề của tôi."
Tay bỗng nhiên bị Chiến Nhiêu nắm chặt gắt gao, còn bị đối phương mạnh mẽ kéo đi một hướng khác, Giang Vận không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn dáng người nhỏ nhắn bước vội phía trước, hình như......!cô gái nhỏ trước mắt là đang tức giận sao?
"Cậu làm sao vậy?"
Giang Vận chống cằm nhìn nữ sinh tức giận trước mặt lấy mấy hộp điểm tâm ra.
"Không có gì, ăn sáng đi." Đối phương vô cùng ấm ức nói.
Giang Vận:......
Nhìn Chiến Nhiêu bày điểm tâm ra bàn, nàng làm rất nhiều món, có trứng cuộn, bánh mì ngọt mini, cháo hạt kê, sủi cảo nước, tiểu long bao, còn có sữa đậu nàng......
Hơn nữa tạo hình đều rất tinh xảo.
Tuy không thể sánh bằng đầu bếp trong nhà cô làm, nhưng đối với một nữ sinh cấp 3 mà nói, tay nghề như vậy đã rất tuyệt.
Giang Vận có chút hứng thú: "Đây đều là cậu tự làm sao?"
Chiến Nhiêu ngạo kiều hừ một tiếng: "Không thì ai?" Thấy ánh mắt mong chờ của Giang Vận, một chút ghen tuông vừa rồi đã sớm bốc hơi, vui vẻ đẩy tất cả tác phẩm của mình cho Giang Vận: "Cậu mau nếm thử đi."
Giang Vận lập tức gật đầu, gắp một miếng trứng cuộn đẹp mắt, đưa vào miệng, nhai hai cái, động tác khựng lại một chút, rồi mau chóng nuốt xuống.
Chiến Nhiêu:???
"Làm sao vậy? Không ăn được sao?"
Chiến Nhiêu có chút hoảng, nàng vội vàng gắp một miếng trứng cuộn cho vào miệng, mặt lập tức tái đi, vội vàng phi phi phi phun vào bao rác nhỏ, còn thuận tiện ngăn Giang Vận lại: "Ô......!cậu đừng ăn nữa, trứng gà này hình như còn chưa chín......!cậu mau phun ra đi."
Nàng đẩy bao rác nhỏ về phía Giang Vận, đối phương cười nhìn nàng: "Không có gì đâu, hơi tái chút thôi, hương vị kỳ thực cũng không tệ lắm."
Tạch một cái mặt Chiến Nhiêu đỏ lên, kỳ thực nàng xem trên mạng nói trứng này dễ chín, lại càng dễ cháy, mấy cái trước nàng làm đều cháy khét, không ngờ cái này không khét, nhưng cũng không chín......
"Không thì cậu húp cháo hạt kê đi."
Giang Vận gật đầu: "Được a ~"
Nhưng mà cháo vừa vào miệng, lông mày cô khẽ nhíu lại gần như không thể phát hiện, nhưng do giáo dưỡng tốt nên cô vẫn nuốt xuống.
Chiến Nhiêu lại kinh ngạc, cũng nhanh chóng húp thử một ngụm.
"......!Xin lỗi, hình như cũng chưa chín......!hay thử thêm......!món khác?"
Giang Vận có chút khó xử.
Lại thử một món khác, nhưng là......!không có món nào thật sự có thể ăn......
Sữa đậu nành quên bỏ đường, sủi cảo nước làm quá mặn......!Chỉ có tiểu long bao là có thể ăn được.
Nhưng tiểu long bao hình như là mua loại cấp đông, buổi sáng chẳng qua là Chiến Nhiêu bỏ vô lò hấp chín mà thôi......
"Xin lỗi cậu, sớm biết như vậy tôi đều thử trước một chút." Chiến Nhiêu vẻ mặt tự trách.
Đây lần đầu tiên nàng làm điểm tâm, trước kia đều là mẹ nàng làm, nàng chỉ đứng bên cạnh quan sát vài lần.
Vốn còn tưởng rất đơn giản, không nghĩ tới, thì ra nấu ăn khó như vậy......!Sớm biết như vậy nàng đã nếm trước một chút.
Giang Vận bị dáng vẻ ảo não của nàng chọc cười, cầm đũa ăn hết trứng cuộn và uống hết sữa đậu nành, lau miệng: "Kỳ thực tôi rất thích trứng chảy, rất béo thơm.
Sữa đậu nành tôi cũng không thích uống ngọt.
Cho nên, điểm tâm hôm nay thật sự hài lòng, cảm ơn cậu, Chiến Nhiêu."
Bum một cái mặt Chiến Nhiêu lập tức đỏ bừng.
Giang Vận bao dung nàng vô hạn như vậy, thật sự quá tốt!
Nàng ngượng ngùng sờ sờ vành tai: "Lần sau tôi nhất định làm tốt, mang cho cậu ăn."
Giang Vận cong mắt cười, gật đầu: "Được a! Tôi chờ cậu ~"
Chiến Nhiêu bị nụ cười này của cô làm tim đập pum pum không kiểm soát, Giang Vận cười như vậy, thật sự quá phạm quy.
Nàng vội vàng cúi đầu nói sang chuyện khác: "Tôi......!chúng ta học bài thôi ~" Cuống quít dọn dẹp mấy hộp đồ ăn trên bàn, dẫn Giang Vận đến khu tự học.
*
Thư viện rất lớn, ngoài các hàng kệ sách, có không ít các dãy bàn ghế xếp ngay hàng thẳng lối, để người ta đến ngồi đọc sách.
Đương nhiên, có không ít học sinh gần đây đến học tập, sinh viên đến ôn thi cao học, còn có số ít nhân viên văn phòng đến chỗ này để tìm kiếm phương án, đẩy nhanh tốc độ làm việc.
Mọi người đều yên lặng làm chuyện của mình, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Thời điểm các nàng đi vào, người đã đến không ít.
Chiến Nhiêu cùng Giang Vận tìm được một vị trí gần cửa sổ, ánh sáng tốt, cách xa những người khác, thuận tiện các nàng giải đề khó, không sợ ai đến quấy rầy.
Điểm duy nhất không tốt chính là chỗ này quá nhỏ, hai người ngồi có hơi chật, mặt đối mặt chỉ cần không cẩn thận động nhẹ một chút là có thể đụng người đối diện.
Yên tĩnh, đến có thể nghe nhịp thở của đối phương.
Sau khi ngồi xuống, Chiến Nhiêu nhìn Giang Vận ở đối diện lấy sách vở ra, nhịp tim như thế nào cũng không ổn định được......
"Chỗ này, có đông quá không?"
Giang Vận lấy sách vở ra xong, ngẩng đầu, mắt đối mắt nhìn Chiến Nhiêu, cười khẽ lắc đầu: "Không có, tôi cảm thấy khá tốt."
Nói xong cô cúi đầu nhìn vào sách bài tập của mình.
Tóc bên tai rủ xuống che khuất tầm nhìn.
Giang Vận nhíu mày.
"Cậu cần dây thun không?"
Chiến Nhiêu nhìn thấy cô nhíu mày, nhanh chóng tháo một bên tóc đưa dây thun cho Giang Vận, dù sao nàng cũng còn một bên, đến lúc đó cột hai bên thành một là được.
Hơn nữa......!dùng dây thun giống Giang Vận, nghĩ thế nào cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng mà, Giang Vận lắc lắc đầu: "Không cần."
Những ngón tay thon dài của cô tiến đến bóp bút của Chiến Nhiêu, tùy ý lấy một cây bút màu hồng nhạt đầu bút hình con thỏ, "Mượn cậu một cây bút."
Ngay sau đó, trong sự khó hiểu của Chiến Nhiêu, vén tóc dài lên, lộ ra chiếc cổ thon cao, hơi hơi nghiêng đầu, dùng cây bút thỏ hồng vòng qua luồng lại, đơn giản mà búi gọn mái tóc, lợi hại a.
Khuôn mặt vốn đã tinh xảo, trong phút chốc lại có thêm vài phần phong tình.
Hơn nữa hôm nay Giang Vận mặc sườn xám cách tân lụa đen viền vàng.
Khoảnh khắc này, Chiến Nhiêu cảm thấy người ngồi trước mặt nàng là một vị tiểu thư quý tộc bước ra từ bức cổ họa.
Mặt trắng, môi đỏ.
Toàn thân toát ra khí chất cao nhã.
"Làm sao vậy?" Giang Vận nhướng mày nhìn về phía nàng.
Chiến Nhiêu lập tức không dám nhìn nữa, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Giang Vận, cậu sau này, cậu sau này, có thể đừng, đừng như vậy trước mặt người khác có được không a?"
Giang Vận: "Hửm? Tại sao?"
Chiến Nhiêu rũ đầu không hé răng, chỉ ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu: Bởi vì quá đẹp, không muốn có người khác nhìn thấy......
*
【Ding ~ Tuyến nhân duyên trong nhiệm vụ chủ tuyến của ngài có đối mới.】
Giang Vận mở ra xem, tuyến nhân duyên hiển thị tiến độ —— 10%.
Giang Vận:????
Không hiểu nổi cảm tình từ đầu tới?
Người nào có tình cảm với cô?
Cô quay đầu quét một vòng, nhận thấy rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của các nam sinh nhìn cô chằm chằm, thấy cô nhìn qua, còn tặng cô một cái đá mắt.
Giang Vận nhíu mày, toàn thân không thoải mái.
Tuyến nhân duyên loại này, cô không cần.
...
Cùng lúc đó, trong đầu vang lên một âm thanh thông báo khác.
【Ding ~ #thúc đẩy tiến độ yêu đương lên 10%# nhiệm vụ đã hoàn thành, giá trị vận khí +1.
Và kích hoạt tính năng ban thưởng.】
【Tổng giá trị vận khí của ngài là: -0,5.】
Đây là màn hình nhiệm vụ của điểm Diêm Khoát!
Tiến độ yêu đương tăng lên khi nào vậy?!
Cô kinh ngạc nhìn Chiến Nhiêu ở đối diện đang cúi đầu đỏ mặt.
Trong lòng có chút không thoải mái.
Vị nữ chủ đáng yêu này vậy mà lại có tuyến tình cảm với tên chó con Diêm Khoát, còn vững bước tăng lên.
Tuy rằng nhiệm vụ nghịch thiên cải mệnh của cô còn cần nam nữ chủ tương thân tương ái, để tẩy trắng sạch sẽ cái hình tượng nữ phụ độc ác trong kịch bản.
Thế nhưng, nghĩ về Diêm Khoát một chút, lại nhìn qua Chiến Nhiêu một chút, gộp chung lại thì trong nội tâm cảm thấy có chút khó chịu.
Thêm vào đó......!Tính năng ban thưởng không phải đã kích hoạt rồi sao?
Ý muốn đùa dai ào ạt dâng lên một cách khó hiểu.
Ngón tay Giang Vận gõ gõ trên bàn, nghiền ngẫm nhìn cái giao diện màn hình sáng mơ mơ hồ hồ, chuẩn xác chọn đúng chữ "cờ", đổi thành —— "thú".
Bạn học Diêm Khoát, ra sức hoàn thành nhiệm vụ đi.
Chị đây cổ vũ chú em cố lên nha ~.