Nghịch Thế

Chương 9: Tiến thêm một bước




Thiệu Duật Thần dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu nhìn Mục Uyển Thanh, “Em sao thế?” Anh cau mày, trên mặt đều là hoang mang và khó hiểu.

Mục Uyển Thanh biết mình thất thố, hơn nữa cái miệng này thất thố thật sự rất nguy hiểm, cô ta có chút khẩn trương, rốt cuộc vẫn hơi chột dạ, cô ta hé miệng, “Em xin lỗi, tâm tình em không tốt. Thấy bộ dạng kia của ba nuôi, em…” Mục Uyển Thanh nói xong thì đôi mắt đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào theo, “Duật Thần, anh phải cẩn thận một chút, nội tình của vị Uông tiểu thư kia chúng ta vẫn chưa rõ ràng, như vậy có phải rất mạo hiểm không?” Cô ta thu lại sự tuỳ tiện và bướng bỉnh của mình, cô ta nhíu mày, khoanh tay lại, vẻ mặt lo lắng.

Thiệu Duật Thần cúi đầu, anh có phần áy náy, Uyển Thanh dù sao cũng không cùng họ, nhưng lại chịu mệt nhọc mà chăm sóc ba mình, vội vàng lo việc tang lễ của anh cả và chị dâu, ngược lại thì mình đang phong hoa tuyết nguyệt. Anh xoay người xuống lầu đi đến trước mặt Mục Uyển Thanh, anh không biết nên bày tỏ sự cảm kích của mình như thế nào, anh vươn hai cánh tay ra cho cô ta một cái ôm, “Uyển Thanh, thật sự cám ơn em.” Anh buông cô ta ra, hai tay đỡ bờ vai của cô ta, anh cúi đầu và nhìn thẳng vào Mục Uyển Thanh, “Hai ngày nay may mà có em, bằng không anh cũng không biết làm sao. Nhưng mà đối với Ninh Hi, em thực sự lo lắng quá nhiều, thời gian anh biết cô ấy cũng không ngắn, anh có thể bảo đảm cô ấy không có vấn đề.”

Anh ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, “Đã khuya, em mau ngủ đi.” Nói xong anh miễn cưỡng giữ nụ cười trên môi, rồi xoay người đi lên lầu. Mục Uyển Thanh đứng một mình trong phòng khách, vẻ mặt cô ta oán giận, liếc xéo nhìn Thiệu Duật Thần trở về phòng sách, sau đó đóng cửa lại. Cô ta muốn độc chiếm vòng tay kia, nhưng anh lúc nào cũng không hiểu, ngoại trừ anh, nơi này không có gì để cô ta lưu luyến. Ba cô ta chết trong họng súng của cảnh sát, bây giờ chấp nhận thoả thuận của lãnh đạo cục đối với cô ta căn bản là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì người kia mà cô ta nhân nhượng một cách miễn cưỡng.

Đoàn Dịch Lâm và Lư Bội Nghiên cùng nhau ăn tối ở bên ngoài, sau đó cùng đi đến hội Thanh Sơn, thứ nhất là tâm tình của bọn họ rất tốt, quan trọng hơn là muốn thăm dò thật hư. Hiện tại Đoàn Dịch Lâm ngày càng thích thành phố này, cũng ngày càng thích hội Thanh Sơn xa hoa đồi truỵ, là một chỗ tốt túy sinh mộng tử*, lại là một cứ điểm của tiền tài và quyền lực. Khi hai người trở về khách sạn thì đã là đêm khuya, Đoàn Dịch Lâm vừa vào cửa liền quăng chiếc giày, mở nguồn điện trong phòng, đèn và cả TV. Tâm tình người đàn ông vui vẻ liền đẩy người phụ nữ lên sô pha, hắn khiến cho Lư Bội Nghiên thét lên một tiếng.

(*) nghĩa đen là sống trong cơn say, chết trong mộng, ý chỉ cách sống mơ hồ hỗn loạn, như khi uống say hay như trong giấc mộng.

“Thế nào, không thích tôi yêu em?” Hắn ép người cô ta ở phía trên, cười xấu xa dùng lời nói khiêu khích cô ta, tay hắn chậm rãi luồn vào trong váy cô ta. Lư Bội Nghiên đặt tay lên cổ hắn, mặc cho bàn tay to lớn của hắn làm loạn trong váy mình, “Anh có biết em không những nhớ anh yêu em như vậy, còn có nơi này.” Một tay cô ta hạ xuống, chọc vào lồng ngực của hắn không ngừng, “Nơi này của anh có thể có em không, ở đây của em tất cả đều là của anh.” Giọng nói của cô ta lập tức trở nên rất ai oán, ánh mắt yếu ớt kia nhìn Đoàn Dịch Lâm có chút sợ hãi, hứng thú lập tức bay đi hơn phân nửa, hắn cảm thấy mình không thể cho phụ nữ tình yêu nữa, tính cách hắn lạnh lùng khát máu, một chút tình yêu và sự ấm áp đều thanh toán hết trên người của Đới Mạt Nhan.

Sắc mặt Đoàn Dịch Lâm u ám, hắn muốn đứng lên, nhưng Lư Bội Nghiên lôi kéo hắn không tha.

“Ngoan nào, đứng lên tắm rửa, hử?” Hắn vỗ vỗ hai má của Lư Bội Nghiên, đang muốn kéo cô ta thì chợt nghe tin tức phát trên TV.

“Đây là tin tức mới nhất, nhân chứng duy nhất của vụ nổ xe chấn động toàn thành phố đêm nay ở tại bệnh viện Nhân Tế có một người không rõ ngụy trang thành y tá đột nhập vào phòng bệnh tập kích, cảnh sát nghi ngờ là hung thủ của vụ nổ muốn giết người diệt khẩu, hiện nay vụ án này đã được chính thức điều tra cùng với vụ nổ…”

Đoàn Dịch Lâm nhíu mày, sắc mặt trang nghiêm khác thường nhìn Lư Bội Nghiên.

Lư Bội Nghiên cũng tức tối, cô ta đột nhiên dùng sức đẩy Đoàn Dịch Lâm ra, “Anh nhìn cái gì, đêm nay em làm gì anh rõ ràng nhất, em sẽ không động đến cô ta, anh đừng vẩy nước bẩn lên em được không!”

Sắc mặt Đoàn Dịch Lâm nặng nề, “Tôi không nghi ngờ em, nhưng mà chậu nước bẩn này đã đổ trên người chúng ta.” Hắn cười lạnh, “Hôm nay chú Tứ còn muốn tôi đi tiêu diệt nhân chứng, tôi không nhận lời, xem ra ông ta đã khẩn trương.”

“Tại sao không diệt trừ, cô ta sẽ bất lợi cho chúng ta.”

Đoàn Dịch Lâm liếc mắt nhìn Lư Bội Nghiên có phần khó chịu, “Đầu tiên cô ta chưa nhìn thấy gì cả, ngược lại nếu làm như vậy sẽ dễ dàng để lại sơ hở, ngoài ra…” Hắn nheo mắt lại, cắn chặt hàm răng, “Có một số người chết là quá dễ dàng, cô ta xứng đáng bị giày vò khi còn sống.” Hắn không tính toán buông tha cho cô như vậy.

Lư Bội Nghiên không hề tin lời hắn, điều này không phải là phong cách của hắn. Bọn họ là loại người liếm máu trên dao nhọn, phong cách giống như ký tên, đó là không thể bóp méo và phục chế. Cô ta không nói gì, liền đá giày mình rớt xuống đất rồi đi vào phòng tắm.

Đoàn Dịch Lâm ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào TV thật lâu, càng xem hắn càng bực bội trong lòng, chú Tứ kia căn bản không để hắn vào mắt, hôm nay lại có thể hạ lệnh cho thủ hạ của ông ta làm việc sau lưng hắn. Đoàn Dịch Lâm là người kiêu ngạo mà có thể hạ mình gọi ông ta một tiếng chú Tứ đã xem như chịu nhục, sự việc hôm nay đối với hắn chính là vô cùng nhục nhã.

Hắn lấy ra bảng tên từ trong túi áo mà hôm nay chú Tứ muốn mượn gió bẻ măng (lợi dụng tình thế để mưu lợi cho mình), nghe nói đây là thứ mà thân tín dưới tay chú Tứ mới có. Hắn cười lạnh nắm nó trong tay, hắn là người có thù tất báo, chuyện lần này hắn sẽ tuyệt đối không quên.

Thiệu Duật Thần ngồi trong phòng sách có phần không thoải mái, chuyện anh cả bị hại hoàn toàn không có manh mối, tất cả đều được làm sạch sẽ không có chút dấu vết. Cẩm Nhiên bệnh thành như thế kia, không biết còn có thể hồi phục lại bình thường được không, đến nay ba vẫn hôn mê, toàn bộ đều dựa vào một mình Uyển Thanh chăm sóc. Trong lòng Thiệu Duật Thần đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt, trước đó anh còn tìm người theo dõi cô ta có lui tới với chú Tứ không, xem ra anh thật là tiểu nhân.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh cầm điện thoại gọi cho Văn Chính Đông đang ở bệnh viện, “Anh thu lại người đang theo dõi Uyển Thanh đi.”

Văn Chính Đông ở hành lang cầm điện thoại ngây ngẩn cả người, anh ta không hiểu tại sao đột nhiên rút người về, anh ta dừng một chút, sau đó mở miệng, “Anh phải cân nhắc kỹ càng, chú Tứ luôn muốn mượn sức cô ấy.”

Thiệu Duật Thần trầm mặc, một tay anh cầm điện thoại, tay kia xoa trán của mình, anh nhắm mắt thở phào một cái, “Chuyện của ba cô ấy chú Tứ không thoát khỏi khiển trách, cô ấy sẽ không đâu. Cô ấy vì Thiệu gia làm nhiều chuyện như vậy, chúng ta không nên nghi ngờ cô ấy.”

Thiệu Duật Thần nói chuyện có chút khó khăn, sự việc mấy ngày nay đến quá nhanh ép anh tới không thở nổi, anh chậm rãi gác máy, anh vẫn tin tưởng phán đoán của mình, Uyển Thanh sẽ không liên hợp cùng chú Tứ đến đối phó với anh.

Văn Chính Đông lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ của mình, nhìn những cảnh sát ở bên cạnh, anh ta không nói gì rồi cúp điện thoại, sau đó anh ta gửi tin nhắn nói cho bọn họ rút khỏi bên cạnh Mục Uyển Thanh. Anh ta quay đầu lại, thông qua kính giường bệnh, anh ta thấy Uông Ninh Hi đang ôm tiểu Cẩm Nhiên ngủ say, Văn Chính Đông vừa mỉm cười, lại có vẻ nghiêm nghị trên mặt, anh ta tắt điện thoại, từ mặt sau của đồng hồ khéo léo lấy ra thẻ điện thoại thay đổi, sau đó gửi một tin nhắn lần nữa.

Vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy rằng Uông Ninh Hi đã uống thuốc an thần nhưng vẫn ngủ không yên, Cẩm Nhiên khẽ động một chút thì cô liền tỉnh giấc, trong mông lung mở mắt ra cô thấy Văn Chính Đông ở phía sau cảnh sát, một bên mặt của anh ta đối diện với cô đang cúi đầu nhanh chóng đổi thẻ vào máy, cô hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại, một tia buồn ngủ cuối cùng cũng bị mang đi.

Trong lòng cô hơi căng thẳng, người thân cận nhất bên cạnh Thiệu Duật Thần rốt cuộc là loại người gì? Tóm lại Văn Chính Đông giúp anh hay là bán đứng anh? Hay là…

Uông Ninh Hi suy nghĩ, Phương Văn Chính biết chuyện cô và Thiệu Duật Thần chia tay vào ngày hôm sau, như vậy trong cục nhất định thả quân cờ vào vị trí quan trọng nhất ở bên cạnh Thiệu Duật Thần, sẽ không là Văn Chính Đông chứ? Nhưng cho dù người này là địch hay bạn cũng khiến Uông Ninh Hi lo lắng, Thiệu Duật Thần quá bất cẩn.

Sáng hôm sau Thiệu Duật Thần tới rất sớm, anh đứng ở cửa nhìn qua lớp kính trông thấy Ninh Hi nghiêng người nhìn Cẩm Nhiên đang ngủ say, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh. Cô mỉm cười, vén tóc rủ xuống ra sau tai, rồi cẩn thận giúp Cẩm Nhiên đắp chăn. Thiệu Duật Thần trông có vẻ si mê, đây là hình ảnh duy nhất làm cho anh cảm thấy ấm áp trong nhiều ngày qua.

“Tối qua không xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Anh ngoảnh đầu lại nhìn Văn Chính Đông.

“Không có. Đêm qua tiểu thiếu gia dường như ngủ rất ngon, xem ra Uông tiểu thư thật sự là người tốt nhất để chăm sóc tiểu thiếu gia.”

Thiệu Duật Thần không nói gì, anh nhìn hai người bên trong mà mỉm cười, nhưng khi xoay người lại là một vẻ mặt nghiêm túc, “Chính Đông, anh về trước đi, sáng nay nghỉ ngơi một chút, buổi chiều anh theo tôi cùng làm chút việc.”

Văn Chính Đông đứng tại chỗ, “Một mình anh…”

Thiệu Duật Thần giơ tay chặn lời của anh ta, “Ban ngày một mình tôi không thành vấn đề, hơn nữa ở đây còn có cảnh sát.” Anh đến gần, đưa tay vỗ lưng của Văn Chính Đông, “Nghe tôi, anh về trước, sau bữa trưa thì đến phòng sách chờ tôi.”

Văn Chính Đông vẫn có phần do dự, cuối cùng xoay người rời đi.

Uông Ninh Hi nhìn qua cửa kính, thấy rõ ràng hai người đàn ông ở bên ngoài đang trao đổi, cô nhìn ra được trong ánh mắt của Văn Chính Đông biểu lộ sự lo âu rất chân thành, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng thử anh ta, cô không thể để một tai hoạ ngầm chôn quá sâu bên người Thiệu Duật Thần.

Thiệu Duật Thần tiến vào, trở tay đóng cửa lại, anh nhìn thấy bộ dạng có vẻ đăm chiêu của cô, anh nhíu mày một chút sau đó lại giãn ra, anh cười thản nhiên, “Suy nghĩ cái gì mà có vẻ buồn vậy?”

Uông Ninh Hi hoàn hồn, vươn một ngón tay đặt lên miệng, “Xuỵt!” Cô cẩn thận vỗ nhẹ vào bên người Cẩm Nhiên, hạ giọng, “Đừng đánh thức Cẩm Nhiên.” Cô cúi đầu nhìn cậu bé nhỏ ở bên cạnh, trong mắt dịu dàng, trên mặt đều là biểu tình yêu thương.

Trong khoảnh khắc kia, trong lòng Thiệu Duật Thần lại có phần ghen tị, cô chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cũng chưa từng để cho anh thấy qua vẻ mặt yêu thương dịu dàng. Anh đi qua ngồi bên giường cô, một lát sau, anh cúi đầu nằm trên đùi cô, chôn sâu khuôn mặt mình trong chăn.

Uông Ninh Hi bỗng nhiên quay đầu, nhìn xuống thấy cái ót của anh, trên mặt cô hơi ngạc nhiên không biết làm thế nào, hành động của anh vô cùng thân thiết khiến cô không thể thích ứng, cô sửng sờ tại chỗ, thật lâu sau cô nghe thấy thanh âm nặng nề của Thiệu Duật Thần, “Ninh Hi!” Cách tấm chăn anh ôm chân cô, “Ninh Hi!”

Uông Ninh Hi bị tiếng gọi của anh làm mềm lòng, cô biết áp lực và đau khổ của anh, sự đau đớn mất đi người thân, từ bỏ sự nghiệp, tiếp nhận hắc bang, chống lại thế lực mà tẩy ngọn nguồn… Nghĩ thế, hốc mắt cô ẩm ướt, cô đưa tay vuốt nhẹ cái ót của anh, “Anh làm được, tôi sẽ ở cạnh anh, luôn luôn ở bên anh.”

“Em có sợ không?” Anh hỏi, tay ôm chặt hơn nữa.

“Không sợ!” Hai tay cô vỗ nhẹ trên đầu anh, chậm rãi xoa hai bên huyệt thái dương cho anh, cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cảm nhận được thân thể anh hơi run rẩy, “Duật Thần, có anh tôi sẽ không sợ, anh nhất định đừng xảy ra chuyện.”

Ninh Hi cảm thấy bên hông mình hơi ngứa, cúi đầu thì nhìn thấy Cẩm Nhiên ở bên cạnh đã thức dậy, cậu bé đang duỗi tay muốn ôm cô, một bàn tay cô lau nước mắt trên mặt mình, rồi mỉm cười nhìn cậu bé nhỏ kia, “Cẩm Nhiên thức dậy rồi?”

Phương Văn Chính đứng ngoài cửa, nhìn thấy bên trong là cảnh hoà thuận vui vẻ, trong lòng anh ta hơi chua xót, anh ta nhíu mày, bất an trong lòng càng ngày càng đậm, bản thân anh ta ở giữa hoang mang và do dự có muốn đẩy người phụ nữ kia vào con đường không thể quay về hay không, đôi môi anh ta nhếch lên để lộ sự khẩn trương trong giây phút này. Anh ta hít thở thật sâu vài lần, vặn khoá cửa, mở ra cánh cửa kia.