Nghịch Thế

Chương 26: Lạt mềm buộc chặt




Thời gian còn lại lúc này, Thiệu Duật Thần đều nhốt mình trong phòng sách, những người khác nhau được gọi tới đi vào sau đó lại đi ra, lúc này Uông Ninh Hi mới biết, mặc dù có rất nhiều người làm trong nhà nhưng họ cũng không phải là loại người bình thường, phía sau cuộc sống nhìn như vô ưu vô tự của họ lại là thời gian anh sắp xếp tất cả ngoài lỏng trong chặt.

Uông Ninh Hi lập tức có chút hoảng hốt, Thiệu Duật Thần như vậy khác xa với người mà cô đã từng quen biết, không phải là bác sĩ Thiệu cởi mở hài hước luôn mang theo nụ cười ấm áp, mà là một thủ lĩnh hắc bang thâm tàn bất lộ, lòng dạ sâu thẳm, thậm chí trong đầu anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì cô hoàn toàn không tìm ra manh mối, phía sau nụ cười ấm áp nho nhã của anh rốt cuộc là cái gì, vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu Uông Ninh Hi khiến cả người cô rùng mình một cái.

“Em sao thế, suy nghĩ gì đó?” Một bàn tay to lớn xoa nhẹ bờ vai của cô, vừa mới tắm xong đi ra nên Uông Ninh Hi chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi trước bàn trang điểm. Thật không phải cô có ý nghĩ gì, chỉ cho rằng có thể đến khuya anh mới trở về nghỉ ngơi.

Ninh Hi hoàn hồn, cô cười thản nhiên, giữ chặt bàn tay to lớn của anh không ngừng vuốt ve, “Cơm tối anh cũng chưa ăn như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.” Cô cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của anh. Uông Ninh Hi là người sống trong lời nói dối, kỹ năng của cô chính là nói dối, đối với chuyện lừa gạt cô có chuyên nghiệp, được rèn luyện hằng ngày, nhưng hết lần này tới lần khác Thiệu Duật Thần ở đây cô liền bị đánh bại hoàn toàn, cô sợ nhìn vào ánh mắt sáng rực của anh, tia sáng nhiệt tình bên trong luôn có thể thiêu đốt trái tim của cô.

Thiệu Duật Thần tiện thể kéo cô tới, hai cánh tay vây quanh thắt lưng của cô, áp sát cô trước ngực, “Em nói thật?”

Uông Ninh Hi đột ngột ngẩng đầu, mặt hơi đỏ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh, cô chột dạ mãnh liệt. Nhưng không ngờ Thiệu Duật Thần lại đột nhiên cười khanh khách, ôm chặt cô vào trong ngực, “Xem em bị doạ rồi kìa.” Anh chậm rãi thu lại nụ cười, thanh âm hơi trầm thấp, “Ninh Hi, em không cần sợ anh, em chỉ cần nhớ kỹ, anh vĩnh viễn là bác sĩ Thiệu của em, sẽ không thay đổi.”

Uông Ninh Hi nắm chặt áo sơ mi của anh, vô tình nắm càng chặt hơn, cô chịu đựng một loại áp lực nặng nề không có lý do, gần như không thở nổi, cô chỉ có thể giữ chặt như vậy, bắt buộc bản thân chống đỡ, đừng sụp đổ vào lúc này.

Thiệu Duật Thần chậm rãi đẩy cô ra, đưa tay ra sau thắt lưng lấy một khẩu súng đưa tới trước mặt Uông Ninh Hi. Cô sửng sốt một lúc, không nhận lấy. Thiệu Duật Thần kéo tay cô ra đặt khẩu súng vào trong lòng bàn tay của cô, “Đừng nói Chính Đông không dạy em lắp đạn vào thế nào.” Anh vẫn cười nhạt, thật bình thường giống như khi anh đeo nhẫn cho cô, gợn sóng không sợ hãi, nhưng lúc nào cũng khiến cô có phần khó xử.

Ninh Hi cầm súng trong tay, mở ra hộp đạn rất lưu loát, nhìn bên trong đã đầy, rồi sau đó thật nhanh nhẹn vặn lại, động tác ca ca thật là tượng mô tượng dạng (giống khuôn mẫu giống hình dạng, rập khuôn hay bắt chước gì đó).

“Khó trách Chính Đông khen em là học trò tốt, còn làm rất giống như có chuyện vậy.”

“Cái gì gọi là giống như có chuyện, chính là có chuyện đấy.” Ninh Hi oán trách một tí, cầm súng khoe khoang ở trước mặt anh, nhưng Thiệu Duật Thần thình lình đoạt lấy, trực tiếp chĩa ngay mi tâm của cô.

Nụ cười trên mặt Uông Ninh Hi cứng lại, nghe thấy thanh âm nạp đạn lạnh như băng vang lên bên tai cùng với câu hỏi cũng lãnh đạm: “Uông Ninh Hi, rốt cuộc em là ai?”

Sắc mặt của Uông Ninh Hi lập tức trở nên trắng bệch, môi cô hé mở rồi lại nói không ra lời, cô bình tĩnh một chút, hình như lúc này cô không làm bất cứ điều gì để có nguy cơ bại lộ, “Duật Thần…” Thanh âm của cô run rẩy mang theo nghẹn ngào, ánh mắt vô tội và sợ hãi.

Thiệu Duật Thần lập tức nới lỏng tay, họng súng lướt qua mũi cô, dừng lại bên môi cô, chỉ nghe một tiếng ba, đạn nhảy ra khỏi họng súng đánh vào gương mặt lạnh băng của Uông Ninh Hi, sau đó là tiếng nẩy lên lách cách trên sàn nhà bằng gỗ. Thiệu Duật Thần đến gần từng bước, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, anh dùng khẩu súng giữ cằm cô, “Có phải ông trời phái em đến thu phục anh hay không, vì sao ở trước mặt em anh không phải chính mình chút nào, một chút tự chủ cũng không có?” Anh duỗi tay đến bên hông cô, đột nhiên giữ chặt, từ phần eo đi xuống, hai người dán chặt vào nhau, Ninh Hi cảm thấy bụng mình giống như bị một khẩu súng khác chĩa vào, đầu óc nhất thời trấn tĩnh, cô oa lên khóc thành tiếng tê tâm liệt phế (đau đến xé lòng), trong chốc lát lại nằm úp sấp trên vai anh, hung hăng cắn vào cổ anh, cô thật sợ, cũng thật đau, không phải sợ chết mà là sợ tổn thương lẫn nhau.

Thiệu Duật Thần nhíu mày một chút, cũng không phản kháng, cứ như vậy mà lẳng lặng vỗ lưng cô, “Đừng khóc, anh sai rồi được chưa.” Trò đùa này xem ra thật sự quá đáng.

Có lẽ nghe được tiếng động khác thường, cửa phòng đột nhiên bị phá mở, một đám người tiến vào, Thiệu Duật Thần nhanh nhẹn xoay người, lưng quay về hướng cửa phòng, anh ôm vai Ninh Hi, giấu chặt cô trong lòng, “Đi ra ngoài!” Anh lạnh lùng khiển trách.

Những người đi vào đều rất biết điều mà cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ có Mục Uyển Thanh ở phía sau kiên quyết đứng tại chỗ, ánh mắt của cô ta như là muốn phun lửa, tuy rằng cô ta chưa từng có hy vọng xa vời bọn họ ở chung một phòng vẫn còn trong sạch thuần khiết, nhưng khi thật sự để cô ta trông thấy người đàn ông kia ôm người phụ nữ nửa thân trần, nhìn thấy cổ anh có dấu răng màu đỏ, cô ta vẫn không có cách nào ung dung chấp nhận.

“Tôi nói đi ra ngoài, không nghe thấy sao?” Thiệu Duật Thần hét lớn một tiếng, vòng tay càng ôm chặt hơn, một tia sáng lo sợ, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa to lớn ở phía sau. Trong đầu Thiệu Duật Thần xuất hiện dáng vẻ ghen ghét dữ dội của Mục Uyển Thanh, ở trong nhà này cũng chỉ có cô ta dám đập cửa của anh.

Ninh Hi dán sát khuôn mặt mình trong ngực anh, hơi thở gấp gáp dần dần lắng xuống, cô mở miệng nói một cách yếu ớt, “Có phải Mục tiểu thư hay không?” Cô đang thăm dò anh, thấy anh không trả lời cô lại cúi đầu khẩy nút áo sơ mi của anh, “Có thể bị người ta thấy không?”

“Hừ! Sợ nhìn thấy thì sau này đừng la lớn tiếng như vậy!” Anh giả vờ giận dỗi, nghiêng đầu cắn cổ cô, Uông Ninh Hi hét lên một tiếng, sau đó lại nhịn xuống, cô không thể để cho người khác vọt vào nữa. Mục Uyển Thanh còn đứng tại cửa chưa đi được hai bước, cô ta cắn chặt môi, nắm chặt nắm tay, cuối cùng không quay đầu lại mà đến phòng ông cụ.

Thiệu Duật Thần dường như rất thoả mãn nhìn cô đau đớn lại cúi đầu mà không dám rên rỉ ra tiếng, anh không kiêng nể gì hôn lên cổ cô, gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp của cô, một bàn tay sờ trên ngực cô bỏ đi chiếc khăn tắm duy nhất kia, từ làn da trắng mịn của cô xuống dưới, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng kích thích thần kinh của anh, có chút cấp bách không thể dằn nổi, anh cắn vành tai của cô khẽ nói, “Giúp anh lau người.” Thanh âm kia vừa thấp lại khàn giọng, Ninh Hi hơi hoảng hốt, nhưng tỉnh táo lại, cô vẫn còn một ít bạo dạn trước khi mê muội, “Em không muốn.”

“Vậy thì vừa lúc, không tắm rửa, dù sao tắm rồi cũng phải tắm lại nữa.” Đây dường như gãi trúng chỗ ngứa.

Ngày hôm sau hai người thức dậy rất sớm, Thiệu Duật Thần không phải là người không có chừng mực, hôm nay có việc quan trọng, tối qua bọn họ sung sướng cũng có chừng có mực. Lúc xuống ăn sáng, Ninh Hi ngại ngùng nên tìm chiếc áo cao cổ mặc vào, Thiệu Duật Thần mặc kệ, vẫn mặc quần áo thường ngày, dấu răng nhỏ trên cổ cứ như vậy mà lộ ra, anh không hề kiêng dè, ngược lại nụ cười của Thiệu Duật Văn khiến Uông Ninh Hi có chút xấu hổ. Mục Uyển Thanh buồn bực vùi đầu ăn cơm của mình, không thèm liếc mắt nhìn một cái, một câu cũng không nói.

Khi lên lầu thay quần áo, Ninh Hi và Mục Uyển Thanh đối mặt tại cầu thang, cô ta liếc cô bằng ánh mắt khinh thường, “Uông tiểu thư là quỷ hút máu à, sao lại thích cắn cổ. Hừ!” Nói xong cô ta kiêu ngạo khoanh hai tay mà sượt qua trước mặt Ninh Hi.

Thay quần áo xong, Ninh Hi suy nghĩ một chút vẫn cất khẩu súng vào trong túi, đúng lúc Thiệu Duật Thần vào phòng, anh thay áo sơ mi, đeo cà vạt, vật kỷ niệm tối qua của cô vừa lúc được che khuất, cô nhẹ nhàng thở ra, cô thật lo sợ anh cứ như vậy đi ra ngoài để cho toàn bộ thế giới đều biết anh bị quỷ hút máu cắn một miếng.

“Than thở tức giận gì đó, sợ anh để cho người khác biết em cắn anh?” Anh liền đến gần muốn hôn lên mặt cô, Ninh Hi né tránh, “Đi nhanh đi, đừng để người khác chờ chúng ta.”

Thiệu Duật Thần bất động, tò mò nhìn cô, “Bọn họ nên chờ chúng ta. Súng em đâu?” Anh hỏi.

Ninh Hi sửng sốt một chút, “Ở trong này, anh chờ chút.” Nói xong cô liền mở túi, cúi đầu bắt đầu lục lọi.

Thiệu Duật Thần nhịn không được mà lấy tay che miệng cười, nhìn cô loay hoay nửa phút mới lấy ra. Anh nhận súng, mở ngăn kéo bàn trang điểm bên cạnh bỏ vào, “Chúng ta đến công ty không cần mang theo, có anh ở đây mà, còn nữa vừa rồi để cho em dùng súng, đợi em tìm ra thì đã đánh thành than tổ ong rồi.”

Uông Ninh Hi cười ảm đạm, cô sẽ không phạm sai lầm như thế.

Xe đậu tại lối vào của toà cao ốc Thiệu thị như thường lệ, Văn Chính Đông và Điền Kế Sơn một trái một phải mở cửa sau xe, cẩn thận che chở Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi đi ra, đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy phía sau có xe đi lên, Thiệu Duật Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh dừng bước chân đứng tại chỗ, dù sao chú Tứ cũng là trưởng bối, lúc này thái độ của ông ta hẳn là hạ thấp.

Uông Ninh Hi đi theo sau anh cách nửa bước, toàn thân là bộ âu phục nhỏ màu trắng nhạt, nhìn già dặn lại không mất đi sự dịu dàng, tay cô nắm chặt túi xách, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khác thường của người đàn ông gọi là Đoàn Dịch Lâm kia, cô sẽ sinh sôi nảy nở một loại bất an cực độ ở trong lòng, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, nụ cười phóng túng không đàng hoàng của hắn luôn khiến cô sởn tóc gáy. Giờ phút này Đoàn Dịch Lâm đang dìu chú Tứ tập tễnh chậm chạp đi về phía bọn họ.

Thiệu Duật Thần đi trước vài bước đưa tay đỡ chú Tứ, vẻ mặt lo âu, “Chú Tứ, thực ra có chuyện gì lớn ngài có thể dặn dò tôi xử lý, lúc này ngài nên ở nhà dưỡng sức cho khoẻ, chuyện của Quảng Sinh thật đáng tiếc, chú Tứ nên nén bi thương thuận theo sự thay đổi.”

Sắc mặt của chú Tứ dường như không giống với thân thể có vẻ không tốt của ông ta, trong lòng Thiệu Duật Thần khó tránh khỏi bồn chồn, đây rốt cuộc là bệnh thật hay là giả vờ bệnh.

“Hiền chất có lòng hiếu thuận ta cũng cảm thấy thoả mãn rồi.” Chú Tứ lắc đầu, “Đáng thương Quảng Sinh của ta, vì hạng mục này…” Chú Tứ dừng lại, như là muốn nghẹn ngào nhưng không rơi nước mắt, khoảnh khắc đó, trái tim của Uông Ninh Hi lập tức lạnh buốt, thế giới này thật sự không có chút nhân tình đáng nói, một người cha đối với cái chết của con mình không phải đau lòng khắc cốt ghi tâm mà là dùng hắn để tranh thủ lợi ích, diễn xuất vụng về kia khiến cô hiểu rõ một loại thê lương khác, người thân nhất ra đi kỳ thật không thể đổi về một giọt nước mắt.

Cuộc họp hội đồng quản trị lần này không có gì bất ngờ xảy ra, quan hệ công chúng của chú Tứ không để lãng phí, ngoại trừ Thiệu Duật Văn chống lại nhưng không đủ sức, gần như toàn bộ phiếu đều thông qua. Chủ động của Thiệu Duật Thần trái lại vì anh tranh thủ một ít chủ động, bởi vì đã có chiều hướng thông qua. Uông Ninh Hi nhìn người đàn ông ngồi trên vị trí chủ tịch xa xa, trong lòng dâng lên một loại kính phục, rốt cuộc anh dường như đều có thể nắm chắc chuẩn xác bất cứ tình thế nào, nhưng cô chuyển sang đổ mồ hôi lạnh, ngoại trừ nắm chắc tình thế anh còn nắm chắc cái gì. Đêm qua cái gọi là trò đùa kia, rốt cuộc có một chút thực sự nào không?”

“Uông tiểu thư?” Một tiếng của Thiệu Duật Thần làm cho Uông Ninh Hi đang thất thần trở về đề tài thảo luận của hội đồng quản trị lần nữa, “Cô cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?”

Uông Ninh Hi nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang giơ tay, cô thật không nghe vào chút nào, “Tôi đồng ý với ý kiến của anh.” Nhưng cô biết lúc này cô nói như vậy là đúng.

Thiệu Duật Thần cười bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ ngây thơ lại đáng yêu của cô trong lòng anh cũng ngọt ngào, “Tốt lắm, tất cả chúng ta đã nhất trí thông qua, đường thuỷ mới sẽ là chi nhánh của chúng ta tại Malaysia để tiến hành kinh doanh, Thiệu thị không mở văn phòng tại Đông Nam Á.” Thiệu Duật Thần dừng một chút, “Việc bố trí nhân sự của chi nhánh tôi để chú Tứ làm chủ việc này, các vị đổng sự có ý kiến không?”

Mọi người tham dự đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu thì thầm nói riêng với nhau, nếu không phải Thiệu Duật Thần nói trước với Uông Ninh Hi, cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên, nhưng anh đặt ra quy mô tiến hành như vậy vẫn làm cho cô có chút bất ngờ.

Trên đường về nhà, Ninh Hi nhịn vài lần nhưng vẫn không nhịn được, “Như thế có phải để cho bọn họ quá thuận lợi không?”

Thiệu Duật Thần cười nhạo, “Thực ra họ có thể dễ dàng mở đường thuỷ này, không bằng anh làm thuận thuỷ nhân tình*.” Trong xe khôi phục lại sự im lặng, Uông Ninh Hi có chút bất an, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng một câu sau của Thiệu Duật Thần lại khiến cô thực sự sợ đến trong xương cốt.

(*) thực hiện một ân huệ mà bản thân không cần tốn nhiều công sức