Nghịch Thế

Chương 19: Tiếp xúc




Khi Văn Chính Đông đi vào, vẻ mặt của Thiệu Duật Thần đang suy tư, trong tay anh còn nắm tờ giấy kia, xem một cách tỉ mỉ.

“Đỡ tôi ngồi dậy một lát.” Thiệu Duật Thần nhìn Văn Chính Đông, “Ninh Hi trông coi quá chặt chẽ, hận không thể để tôi nằm suốt, tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Văn Chính Đông cười, cầm lấy hai cái gối đầu bên cạnh cẩn thận chèn ở phía sau lưng anh, “Người ta không phải lo lắng đau lòng cho anh sao, anh ngược lại không cảm kích.” Anh ta đỡ anh một cách chậm rãi, giúp anh tìm một góc độ thoải mái, “Như vậy được chứ?”

Thực ra nằm mấy ngày nay, bác sĩ cũng nói anh có thể thuận lợi ngồi dậy, nhưng Uông Ninh Hi luôn sợ lại động đến xương cốt, chỗ đó gần trái tim như vậy, ngộ nhỡ đâm vào đó…

Cô luôn có khả năng miêu tả sống động làm cho Thiệu Duật Thần là một bác sĩ nghe xong đều nhịn không được mà chau mày, anh trực tiếp buông tha quyền tranh luận, ngoan ngoãn nằm ở đó. Có đôi khi anh sợ cô dùng lý luận gì mà tổn thương cơ bắp sẽ động đến xương cốt một trăm ngày để bắt anh luôn ở trên giường.

“Chính Đông, anh giúp tôi chọn một chiếc nhẫn, bây giờ tôi bất tiện, tôi tin ánh mắt của anh, anh làm thay tôi đi.”

Văn Chính Đông sửng sốt một chút, “Anh không định xem thông tin liên lạc của cô ấy?”

“Có vấn đề,” Thiệu Duật Thần nâng cao giọng, anh ngẩng đầu nhìn Văn Chính Đông, lông mày nhíu chặt. Trong khoảnh khắc Văn Chính Đông đặt câu hỏi, anh cảm thấy không khí loãng ra.

Văn Chính Đông hé miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Xem anh bị hù doạ kìa, ngoại trừ chi phí hàng tháng quá ít thì không có chỗ nào đáng nghi. Gửi tin nhắn nhiều hơn gọi điện thoại một chút, hơn phân nửa là những khách hàng đặt hoa, người Thiệu gia ngoại trừ tôi, thỉnh thoảng có vài tin gửi cho Điền Kế Sơn, các cuộc gọi và tin nhắn khác không có gì.” Văn Chính Đông nói xong thì quay về chỗ cũ, sau đó anh ta nhìn thấy Thiệu Duật Thần rất nghiêm túc đã được thả lỏng, “Nếu cô ấy thật có ý đồ riêng, anh định xử lý cô ấy như thế nào.”

Vấn đề này rất khó khăn, Uông Ninh Hi hỏi anh, anh không đưa ra đáp án, bây giờ anh vẫn không có đáp án.

“Tôi không biết.” Anh chỉ cái ghế bên cạnh, tỏ ý mời anh ta ngồi, “Trong đầu óc của tôi toàn là suy nghĩ như thế nào để cô ấy không làm ra chuyện như vậy. Cho nên tôi muốn cho cô ấy hứa hẹn, như là tiền, tình cảm, cuộc sống tốt nhất, tất cả đều cho cô ấy, tôi không nghĩ ra còn những khả năng gì khác để cho cô ấy có lý do lừa gạt và phản bội tôi.”

Văn Chính Đông không cười, anh ta chậm rãi cúi đầu không nhìn khuôn mặt của Thiệu Duật Thần, cảm thấy khó chịu, anh ta lấy mọi thứ của mình đề phòng cẩn thận nhưng lại quên một thứ gọi là trách nhiệm. Anh ta nắm chặt tay, đứng trước mặt anh cũng là loại trách nhiệm rất khó khăn, mỗi khi nhìn thấy Thiệu Duật Thần không có dáng vẻ đề phòng mình, anh ta rất muốn biết, có một ngày khi anh ta nói với Thiệu Duật Thần mình là cảnh sát thì cảnh tượng sẽ thế nào.

Đôi khi lừa gạt và lợi dụng làm chuyện hại người không thể công khai, nhất là tín nhiệm và tình cảm. Tuy rằng Thiệu Duật Thần thông minh chín chắn, thực chất bên trong anh là người giàu tình cảm và cố chấp, so với việc lừa gạt sự tín nhiệm của anh, Uông Ninh Hi lợi dụng tình cảm của anh càng là hành vi không thể tha thứ.

“Chú Tứ lại có thể làm ra chuyện gây sóng gió ở Thiệu thị, muốn xây dựng văn phòng ở Đông Nam Á, ai chẳng biết nơi đó là đại bản doanh giao dịch phi pháp của bọn họ.” Anh hừ lạnh, “Buổi chiều tôi muốn đến công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, chuyện này đừng nói trước với chị hai, ngoài ra tôi muốn dẫn Ninh Hi đi gặp các đổng sự trong công ty.”

Văn Chính Đông lấy lại tinh thần, anh ta nhìn Thiệu Duật Thần, miệng mấp máy vài cái, cuối cùng không nói gì, nhưng Thiệu Duật Thần đã nhìn ra sự ngập ngừng của anh ta, “Chính Đông, từ lúc nào anh bắt đầu thận trọng khi nói chuyện với tôi.”

Văn Chính Đông nở nụ cười, “Anh dẫn theo Uông tiểu thư xuất hiện như thế, có nghĩ tới Uyển Thanh ở đó sẽ làm sao?”

Thiệu Duật Thần sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh lại, “Uyển Thanh thì làm sao, chuyện này không liên quan đến cô ấy.” Thiệu Duật Thần mím môi, cố ý không nhìn anh ta, vẻ mặt lại trầm tĩnh.

“Anh thật không biết hay là giả vờ không biết?” Từ vẻ mặt của anh, Văn Chính Đông nhìn ra điều gì đó, “Uyển Thanh rất thích anh, nhưng anh lại đối xử lạnh nhạt với cô ấy.”

Thiệu Duật Thần nhìn anh ta, trên mặt không có vẻ kinh ngạc gì, Văn Chính Đông không ngờ anh lại nguỵ trang tốt như vậy, có nhiều lúc anh ta cho rằng Thiệu Duật Thần thật sự chậm chạp đối với sự ân cần của Mục Uyển Thanh, xem ra không phải như thế. Đối với người không liên quan đến mình anh có thể coi nhẹ đến mức đó, trong lúc này để cho Văn Chính Đông thấy là đủ rồi.

Hoặc đây là Thiệu Duật Thần lập thể.

“Thế thì rất tốt, cũng nên làm cho cô ấy chết tâm, để tránh sau này làm lỡ người ta.” Anh hoạt động cơ thể một chút, tìm một góc độ thoải mái hơn, “Tôi biết anh lo lắng cái gì, nhưng tôi không thể dựa vào điểm ấy mà mờ ám làm lung lạc lòng cô ấy, nếu cô ấy muốn mỗi người đi một ngả với tôi, đó là việc sớm muộn, tôi sẽ không vì vậy mà có gì thay đổi.”

Anh nói rất chắc chắn, xem ra vấn đề về Mục Uyển Thanh anh đã suy nghĩ rất kỹ càng. Văn Chính Đông không còn lời nào để nói, hai người cứ thế mà im lặng, qua rất lâu Thiêu Duật Thần mới mở miệng, “Bên Uyển Thanh anh hãy sắp xếp người theo dõi, lòng người không thể không đề phòng. Ngay cả cha và anh cả cũng rất tin chú Tứ.”

“Được rồi!” Văn Chính Đông đứng lên, “Tôi ra ngoài làm việc trước, anh nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Vừa muốn đi thì Thiệu Duật Thần gọi anh ta lại, “Đặt tôi nằm thẳng, bằng không để Ninh Hi thấy, cô ấy lại khóc lóc nỉ non với tôi, hoặc là càm ràm thật lâu.” Anh cười, tuy rằng phàn nàn nhưng lộ ra hạnh phúc và ngọt ngào, nhìn dáng vẻ kia của anh, Văn Chính Đông không nhịn cười được, anh ta vừa dìu anh nằm xuống vừa trêu ghẹo, “Anh nói xem, sau này anh có thể sợ vợ hay không?”

Thiệu Duật Thần không muốn nghe, “Cái gì gọi là sợ vợ, đó gọi là yêu vợ, tôn trọng vợ.”

Nhìn thấy bộ dáng hơi mệt mỏi của anh, Văn Chính Đông không khỏi lo lắng, “Anh như vậy, buổi chiều làm sao đến họp hội đồng quản trị?”

“Chịu đựng là được!” Anh ung dung nói, “Lúc trước không phải cũng chịu đựng thế này à.”

Văn Chính Đông chỉ cười không nói gì thêm, nhưng anh ta biết trong lòng mình không khỏi sinh ra sự kính nể, tuy rằng bọn họ đi trên con đường khác nhau, bây giờ đã có cùng mục tiêu, làm anh em với nhau anh ta cũng hy vọng Thiệu Duật Thần có thể sống tốt.

Mục Uyển Thanh có chút phiền não, cô ta thật sự không chịu nổi những quấy nhiễu này, từ khi chú Tứ bảo tên Đoàn Dịch Lâm kia đưa cô ta thiệp mời, người kia lại không phân tôn ti mà thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho cô ta, nhưng điều khiến cô ta phiền não chính là, dường như mỗi lần người này đều có thể điểm trúng huyệt đạo của cô ta, ví dụ như chiêu an, cha cô ta bị hại, địa vị ở hội Thanh Sơn, hay ví dụ như Thiệu Duật Thần còn có Uông Ninh Hi. Từ đó cô ta có thể biết rõ dã tâm và ý đồ riêng của hắn, nhưng cô ta bất giác đi theo ý nghĩ của hắn. Mục Uyển Thanh nhìn di động trong tay, cuối cùng hung hăng ném trên tường, cô ta sắp không chịu nổi.

Vết thương trên vai đã gần lành nhưng vẫn không tránh khỏi đau đớn, tuy nhiên Thiệu Duật Thần dường như không quan tâm đến chuyện này, mỗi lần cô ta nhìn anh, anh cũng chỉ hời hợt hỏi một câu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Uông Ninh Hi ở phía sau, cô ta thật sự không rõ người phụ nữ kia rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn. Mục Uyển Thanh đứng trước cửa sổ, đối với phong cảnh ngoài cửa sổ cô ta từ từ thong thả nhắm mắt lại, cô ta cảm thấy mình chờ đợi quá mệt mỏi, hơn nữa đoạn tình cảm này ngày càng không nhìn thấy tương lai.

Mục Uyển Thanh cúi người nhặt lên di động trên mặt đất, nó đã vỡ hỏng không thể dùng nữa, nhưng cô ta vẫn còn nhớ mình từ chối cuộc hẹn của Đoàn Dịch Lâm, lúc này cô ta có chút hối hận. Có lẽ cô ta nên đến để biết rốt cuộc hắn là loại người gì.

Buổi chiều khi xe của Mục Uyển Thanh tới dưới lầu công ty thì đúng lúc chú Tứ vừa đến, cô ta thoáng thấy Đoàn Dịch Lâm rất cung kính mà mở cửa xe cho chú Tứ, sau đó còn cố ý thoáng nhìn về hướng này, Mục Uyển Thanh kinh ngạc bởi ánh mắt sắc bén của hắn, sau đó cô ta điềm nhiên như không mà đi qua, “Chú Tứ.”

“Uyển Thanh à, vết thương lành chưa?”

“Cảm ơn chú Tứ quan tâm, đã sắp lành lại.” Mục Uyển Thanh nói xong thì nhìn thoáng qua Đoàn Dịch Lâm ở bên cạnh, chú Tứ nhìn ánh mắt của cô ta rồi lập tức quay đầu, “A Lâm, vị này chính là Mục tiểu thư của hội Thanh Sơn.”

Đoàn Dịch Lâm đứng cách Mục Uyển Thanh một cánh tay, hắn cúi đầu 75 độ, “Mục tiểu thư, tôi là Đoàn Dịch Lâm, xin chiếu cố nhiều.”

“Có chú Tứ chiếu cố như vậy đủ rồi, đâu cần nhờ đến tôi nhiều chuyện.” Cô ta cười, âm thanh rất trong trẻo, Đoàn Dịch Lâm ngẩng đầu híp mắt nhìn cô ta, hắn không hiểu rõ người phụ nữ này, nếu không muốn tiếp xúc với hắn, tại sao còn muốn để chú Tứ giới thiệu. Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy chú Tứ lên tiếng, “Quảng Sinh theo tôi đi vào, cậu ở trong xe chờ chúng tôi.”

Đoàn Dịch Lâm nắm chặt tay, cúi đầu đáp lại. Mục Uyển Thanh đi theo phía sau chú Tứ, từ bên cạnh hắn đi qua, đi được vài bước thì cô ta lại quay đầu nhìn hắn một cái, vừa lúc bị Đoàn Dịch Lâm bắt gặp, hắn ung dung thản nhiên, xoay người lại cúi đầu lộ ra nụ cười nhợt nhạt, mang theo sự đắc ý và tự phụ.

Buổi chiều Thiệu Duật Thần trở về tham dự cuộc họp hội đồng quản trị, tin tức này không có ai biết, giữa trưa khi Thiệu Duật Văn đến gặp anh, hai người cũng không nói đến trọng điểm gì. Nhưng Uông Ninh Hi thờ ơ lạnh nhạt vẫn có thể nhìn ra sự bất an và một chút khẩn trương của Thiệu Duật Văn.

Uông Ninh Hi cẩn thận thay quần áo cho Thiệu Duật Thần, cô hơi đau lòng, động tác trên tay lại ngày càng vụng về, đôi khi làm cho anh thở hổn hển. Cô buông tay, “Đừng đi, anh như vậy sẽ xảy ra chuyện.” Lời nói này là thật lòng, cô hiểu được cuộc họp hội đồng quản trị lần này có bao nhiêu quan trọng, nhưng vẫn không cách nào trơ mắt nhìn anh liều mạng.

Thiệu Duật Thần giơ một bàn tay lên, nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Ngốc! Hôm nay không đi về sau không làm người tốt được.” Nhìn thấy dáng vẻ đầy nước mắt của cô, anh cúi đầu thở dài một hơi, “Em đi theo bên cạnh anh không phải sao, anh cam đoan không có việc gì đâu.”

Uông Ninh Hi không còn lời nào để nói, anh đã nói đến điểm chính, bỏ qua lần này, con đường về sau sẽ càng khó đi, cô không kiên trì nữa, chịu đựng đau lòng mà thay quần áo cho anh. Sau đó cô cũng thay bộ đồ mà Văn Chính Đông đưa tới, rất đơn giản già dặn, cũng rất vừa người, nó làm nổi bật ưu điểm của dáng người cô, tất cả rất phù hợp với khí chất của Uông Ninh Hi.

Thiệu Duật Thần rất hài lòng, trên mặt ngập tràn ý cười, “Tốt lắm!” Anh đi tới, lại đánh giá từ trên xuống dưới một cái, “Ninh Hi, cho chính mình một chút tự tin, ngẩng đầu, có một ít bạo dạn, dáng vẻ phải giống một giáo mẫu của hội Thanh Sơn.”

Uông Ninh Hi đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết rằng anh không phải thực sự nôn nóng như vậy. Thiệu Duật Thần nhìn bộ dáng không biết làm thế nào của cô mà cười ra tiếng, “Ninh Hi, anh chỉ muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.”

Uông Ninh Hi lại cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của Thiệu Duật Thần, cô sợ hành động của mình không đủ để cô duy trì sự bình tĩnh. Văn Chính Đông đợi ở dưới đã lâu thì mới trông thấy Uông Ninh Hi đỡ Thiệu Duật Thần đi xuống, thoạt nhìn hai người thật là một đôi vô cùng tương xứng, Uông Ninh Hi toàn thân màu đen có vẻ oai nghiêm và có khí thế, khoé miệng của anh ta hơi nhếch lên, rồi trực tiếp mở cửa xe.

Dọc đường đi Uông Ninh Hi lộ ra chút khẩn trương, Thiệu Duật Thần không nói gì nhưng vẫn nắm chặt tay cô, anh biết đây chính là bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của cô, nên anh có thể hiểu được sự khẩn trương của cô, nhưng anh không có cách đọc được ánh mắt của cô vào lúc này, sắc bén rồi lại có chút bối rối.

Xe đậu trước cửa toà cao ốc của công ty, Thiệu Duật Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua Uông Ninh Hi ở bên cạnh, “Không sao, đi theo bên cạnh anh là được. Lúc anh đi họp, Chính Đông sẽ dẫn em lên văn phòng anh ngồi trước một lát.”

Uông Ninh Hi không nói gì, cô liếc mắt nhìn toà cao ốc ở bên ngoài rồi gật đầu.

Đoàn Dịch Lâm thật không ngờ lúc này sẽ nhìn thấy xe của Thiệu Duật Thần, càng không ngờ sẽ nhìn thấy Thiệu Duật Thần, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ anh lại mang theo Uông Ninh Hi bên người, hơn nữa xuất hiện tại nơi này…