Đôi mắt Đới Mạt Nhan có chút ươn ướt, cô nhìn thấy đống hoang tàn trước mặt vẫn còn bốc khói.
Cô thật không ngờ, sau khi mình cầm súng chĩa vào đầu của hắn nói “Tôi là cảnh sát”, hắn vẫn có thể chạy vào biển lửa cứu mình.
“Mạt Nhan!” Chu thanh tra ở bên cạnh nói chuyện có phần do dự, “Tưởng Thiếu Dương có phải cố ý thả cô đi không?”
Đới Mạt Nhan sửng sốt một chút, khoảnh khoắc kia cô không biết phải trả lời như thế nào, chính cô cũng không rõ ràng có phải thật là như vậy.
Khi đó hắn phẫn nộ hướng về phía mình gào thét, “Tôi yêu em như thế, tại sao em phải lừa gạt tôi?” Hình ảnh kia lại xuất hiện ở trong đầu mình, khuôn mặt anh tuấn của hắn đã vặn vẹo, đôi mắt của hắn không phải là hận mà là bị tổn thương. Cô hoảng hốt, lúc Tưởng Thiếu Dương chạy trốn, cô hẳn là không dùng hết sức, ít nhất cô không có nổ súng, cô hoàn toàn có khả năng khiến cho hắn mất mạng dưới súng của mình.
“Cô không phải đã yêu hắn chứ?”
Chu thanh tra là người duy nhất liên lạc với cô lúc nằm vùng, vị này là một người phụ nữ trung niên ôn hoà đã khuyến khích và an ủi cô nhiều nhất, làm cho cô ở trong cuộc sống tối tăm, trong lúc đấu tranh giữa dục vọng và lý trí đào xuất sinh thiên (ở trong nguy hiểm đại nạn không chết, thoát ra ngoài).
Đới Mạt Nhan nhìn bà ấy lắc đầu, “Không yêu, nhưng mà có cảm động và áy náy, nếu hắn không phải là một người coi sinh mạng như cỏ rác, hoặc là tôi không nhẫn nại được...” Tâm trí cô thở dài một hơi, dù sao chính mình đã lợi dụng tình cảm của hắn, sau khi tận mắt thấy hắn chạy vào biển lửa, sự áy náy tựa như một con rắn độc thắt chặt gặm cắn trái tim của cô, khiến cô không thể thờ ơ.
“Yêu thương đối tượng trong nhiệm vụ của mình là chuyện rất nguy hiểm!” Khẩu khí của Chu thanh tra rất nghiêm khắc nhưng lập tức dịu xuống, “Nhưng mà không sao, hiện tại đều đã giải quyết, chúng ta đi thôi!” Nói xong, hai người lên một chiếc xe rời khỏi.
Đới Mạt Nhan ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay là thứ hai, cô đối diện chiếc gương chỉnh sửa một chút, áo sơmi trắng mới, chiếc áo may vừa vặn làm cho dáng người lồi lõm của cô hiện ra, quần đen, giày da màu đen, tóc đuôi ngựa cột cao, cô cố gắng lộ ra khí chất tri thức già dặn và tác phong ôn hoà.
Cô nhìn trước gương liên tục, cẩn thận quan sát, hai tay đặt bên ngực mình, “Có hoàn mỹ quá không, ha ha!” Nói xong, bản thân cô cười ra tiếng. Cô không muốn lúc nào cũng nhớ lại những quá khứ kia, cô gắng hết sức muốn bản thân làm lại từ đầu, vui vẻ lên.
Cô cầm lấy thẻ công tác ở bên cạnh kẹp trên lưng quần của mình, kéo áo sơmi xuống vừa lúc có thể che đậy chỗ đó, có thể đây là lần cuối cùng cô đeo tấm thẻ này, dựa vào giao hẹn lúc trước, hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô mới 24 tuổi, sẽ trở thành thanh tra trẻ nhất của cục cảnh sát.
Vừa vào cục cảnh sát Đới Mạt Nhan liền thu hút rất nhiều sự chú ý, bởi vì cô từ đội đặc huấn trực tiếp nhập vào băng đảng nằm vùng, nên ở đây không có ai quen biết cô. Cô tìm thẳng tới văn phòng của Chu thanh tra, gõ cửa đi vào, cô phát hiện bên trong còn có một vị cảnh quan, tuổi không lớn lắm nhưng có tác phong trầm ổn không giống như tuổi của anh ta.
Có thể là do thói quen sinh hoạt rất cẩn thận, trông thấy người lạ cô liền đứng ở đó không lên tiếng, chờ đợi chỉ thị của Chu cảnh ti, nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, Đới Mạt Nhan có một loại dự cảm không tốt, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng này thông dịch cho cô hai chữ: nguy hiểm.
“Mạt Nhan, cô ngồi đi!” Chu cảnh ti đưa tay chỉ vào ghế dựa ở bên cạnh, “Vị này chính là thanh tra cảnh sát Phương Văn Chính, sau này sẽ là người liên lạc của cô.” Nói xong, bà ấy đẩy một cái phong thư lớn đến trước mặt Mạt Nhan.
Đới Mạt Nhan nhìn bà ấy, đôi mắt cô đầy nghi ngờ. Cô cẩn thận cầm lấy phong thư kia, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt của Chu thanh tra, vẻ mặt này có sự thông cảm và bất đắc dĩ khiến cho lòng cô ngày càng thấp thỏm không yên, cô tháo ra sợi dây quấn quanh, bên trong là một tập tài liệu, cảnh tượng này có chút quen thuộc, hơn một năm trước đây cô cũng cầm một phần tài liệu trong tay, ngay sau đó tiến vào nằm vùng ở bang Hưng Long, băng đảng lớn nhất tại đây.
Cô lấy tài liệu ra, ánh mắt từ trên khuôn mặt của Chu thanh tra chuyển tới tài liệu trong tay: Uông Ninh Hi, 24 tuổi, đại học khoa chính quy, chưa tốt nghiệp, vận động viên võ thuật, bởi vì tai nạn xe cộ mà không còn làm vận động viên, ba mẹ qua đời trong tai nạn xe cộ, không có quan hệ xã hội khác…
“Hừ!” Đới Mạt Nhan thấp giọng cười hừ, cô đem tài liệu cất vào chỗ cũ, “Lần này lại đi đâu?” Khẩu khí của cô lộ vẻ bất đắc dĩ. Đôi mắt cô đỏ ửng, không đối mặt với bất cứ ai. Một năm trước cô vẫn chưa hiểu chuyện, còn muốn trổ tài anh hùng, nhưng cuộc sống nằm vùng là loại gì thì chỉ có bản thân cô biết, nó như một chiếc giày nhỏ bé, sợ hãi ngày qua ngày.
Người cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh mở miệng, thanh âm hơi trầm thấp, “Là thế này, lúc chúng tôi dọn dẹp hiện trường hoả hoạn chỉ phát hiện ra một di thể, DNA và pháp y đều xác nhận là một người phụ nữ, nói cách khác, Tưởng Thiếu Dương của bang Hưng Long vẫn chưa chết, cho nên vì bảo vệ an toàn cho cô, từ giờ trở đi cô được liệt vào kế hoạch bảo vệ nhân chứng, chúng tôi sẽ mang cô rời khỏi nơi này, trở thành một tiểu thư Uông Ninh Hi bình thường.”
Tài liệu trong tay Đới Mạt Nhan rơi một tiếng “ba” trên mặt đất, Tưởng Thiếu Dương chưa chết! Tưởng Thiếu Dương chưa chết! Trái tim cô đầu tiên nới lỏng nhưng lập tức căng ra, bên tai cô vang lên câu nói kia khi chạy trốn của hắn: “Đừng để tôi gặp em, bằng không tôi sẽ cho em sống không bằng chết.” Lúc đó cô mới hiểu được ánh mắt thù hận là như thế nào, nó khiến cho người thấy được sẽ rùng mình.
“Bên trong tập tài liệu kia còn có một tấm thẻ, chúng tôi sẽ chuyển tiền vào đó định kỳ, là phí sinh hoạt của cô, bởi vì tài khoản của cô có số tiền tài chính gửi vào nên sẽ dễ dàng dẫn tới nghi ngờ, thẻ này là tên của tôi, cô nhớ kỹ chỉ có thể sử dụng trong ATM, mật mã là sinh nhật của Uông Ninh Hi.” Phương Văn Chính tiếp tục nói, nói xong thì trông thấy khuôn mặt của Đới Mạt Nhan, anh ta hơi kinh ngạc, vẻ mặt cô dường như chợt loé lên vui vẻ nhưng ngay lập tức bị sự mù mờ bao phủ, anh ta bỗng nhiên cảm thấy cô gái này rất thú vị, anh ta khom lưng nhặt lên tập tài liệu rơi trên mặt đất đưa trở về vòng tay của cô, “Mau xem hết, sau đó tiêu hủy ngay tại chỗ.”
Đới Mạt Nhan lấy lại tinh thần, cô chậm rãi cầm lấy tập tài liệu kia một lần nữa, xem xong thì bỏ vào máy cắt giấy, cô nhìn chúng biến thành những mảnh giấy vụn vặt. Cuối cùng cô đứng lên, từ trên lưng quần tháo thẻ công tác ra, cô cầm nó trong tay một hồi lâu, cuối cùng mỉm cười bất đắc dĩ, cô duỗi tay đưa lên phía trên máy cắt giấy, hai ngón tay buông lỏng, tấm thẻ kia và giấc mộng cảnh sát từ bé của cô đồng thời bị nghiền nát, có lẽ không nát bấy mà là kết thúc tại đây.
Phương Văn Chính đứng lên, xoay người đối mặt với cô, anh ta vươn tay về phía cô, Đới Mạt Nhan nhìn bàn tay kia rất lâu, mạng sống của cô một lần nữa trao tay người khác, đây là số phận của nằm vùng. Cô do dự vươn tay ra, Phương Văn Chính lại không khách khí chủ động cầm tay cô, “Xin chào, tiểu thư Uông Ninh Hi.”