Trong hang động, Vương Hạo Thần thân ảnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, điên cuồng hấp thu lấy xung quanh hoả diễm lực lượng, trên người khí tức, cũng theo đó bắt đầu tăng trưởng nhanh như gió, tuy rằng có chút không ổn định, thế nhưng đúng là có tăng lên.
Vương Hạo Thần hai mắt tuy nhắm, thế nhưng hai đầu lông mày cứ cách một đoạn thời gian liền nhíu lại, chứng tỏ việc luyện hoả diễm lực lượng rất không dễ dàng, cho dù là hắn cũng mất rất nhiều công sức mới có thể làm đến.
Trước mặt hắn hộ thể kiếm khí một đạo cuối cùng kiếm ảnh, lúc này đã suy yếu tới cực điểm, gần như bất cứ lúc nào đều có thể sụp đổ.
Màu vàng tiểu kiếm ở trong Vương Hạo Thần thể nội rung động mấy lần, ý muốn ra tay trợ giúp hắn, thế nhưng dường như xuất ra một cỗ kiếm khí vừa rồi đã tiêu hao nó không ít lực lượng, thân kiếm quang huy ảm đạm đi rất nhiều, căn bản là hữu tâm mà vô lực.
- Đáng chết! Nếu không phải bản toạ bị thương quá nặng, làm sao đến mức ngay cả một cái tiểu chút chít hoả linh đều có thể khi dễ ta tới mức như vậy!
Màu vàng tiểu kiếm bên trong vào lúc này vậy mà vang lên một đạo giận dữ cùng biệt khuất thanh âm, đáng tiếc đạo thanh âm này chủ nhân tựa hồ không có ý muốn cho Vương Hạo Thần biết được mình tồn tại, vì thế đã phong bế không gian bên ngoài tiểu kiếm, khiến người bên ngoài cái gì cũng không nghe thấy.
- Tiểu tử này thật đúng là liều mạng, mới chỉ là một Vũ Đồ con sâu cái kiến cũng dám tiếp cận hoả linh, bất quá phần tâm tính này coi như không tệ, võ đạo một đường, không trải qua hiểm cảnh sao thành cường giả?
Đạo thanh âm kia chủ nhân có chút thưởng thức mà nói, một giây sau, màu vàng tiểu kiếm thể nội lại truyền ra một cỗ kiếm ý dung nhập vào đạo kiếm ảnh đang bảo vệ trước mặt Vương Hạo Thần, đem nó một lần nữa gia cố vững chắc.
- Tiểu tử, bản toạ có thể làm đều đã làm cho ngươi rồi! Tiếp theo, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi! Nhất định phải thành công a, nếu không bản toạ không biết tới năm tháng nào mới có thể khôi phục... ha ha, mà thôi, dù sao bản toạ cũng không tin, trong truyền thuyết đế hoàng thể chất Thái Dương Vương chi thể lại có thể đơn giản vẫn lạc như vậy! Nếu như ngươi thất bại, vậy chứng tỏ là bản toạ mắt mù rồi!
Làm xong việc này, màu vàng tiểu kiếm trên thân quang huy rốt cuộc tiêu tán hết, ảm đạm vô quang, mà thanh âm kia, cũng trở nên cực kỳ suy yếu, dường như bởi vì tiêu hao quá độ mà thành ra như vậy.
Như hắn đã nói, hắn đã làm hết khả năng của mình trợ giúp Vương Hạo Thần, ít ra lúc này hộ thể kiếm khí sẽ có thể kiên trì thêm một lúc, giúp Vương Hạo Thần có thời gian đột phá tu vi.
5 phút trôi qua... 10 phút trôi qua, ngay vào lúc đạo kiếm ảnh kia một lần nữa phai nhạt, Vương Hạo Thần hai mắt đột nhiên mở ra, mà hắn trên người khí tức, cũng theo đó bạo tăng lên một cái cấp độ mới, so với lúc trước ít nhất phải cường đại hơn gấp ba lần.
Thất Tinh Vũ Đồ!
Trải qua điên cuồng hấp thụ hoả diễm năng lượng của hoả linh về sau, Vương Hạo Thần tụ vi rốt cuộc có đột phá, từ Lục Tinh Vũ Đồ đỉnh phong trở thành Thất Tinh Vũ Đồ.
Đương nhiên, cách đột phá này kỳ thực không phải thượng sách, bởi vì Vương Hạo Thần vừa rồi căn bản không có thời gian tinh lọc hoả diễm năng lượng, chỉ có thể đem tinh hoa cùng tạp chấp một lần hấp thu, lấy số lượng bù cho chất lượng, đốt cháy giai đoạn cưỡng ép đột phá cảnh giới, vì thế tu vi của hắn lúc này thực sự không lấy gì làm vững chắc, nếu không phải căn cơ của hắn rất tốt, e rằng coi như hắn đột phá tới Thất Tinh Vũ Đồ, chiến lực thực sự cũng không mạnh hơn Lục Tinh Vũ Đồ bao nhiêu.
Vương Hạo Thần không có tâm tư để ý những việc này, tu vi đột phá về sau, hắn trong lòng liền nhiều hơn một phần lực lượng, hít sâu một hơi, Vương Hạo Thần vận lên Viêm Lôi Quyết, từng dòng xích hồng nguyên khí mang theo tiếng kinh lôi gào thét quấn quanh hắn thân thể, nỗ lực tiến về phía trước.
Hắn từng bước vô cùng chậm chạp, có thể nói là nửa bước khó đi, thế nhưng khoảng cách với hoả linh lại không ngừng thu nhỏ, đến cuối cùng, hắn vị trí cách hoả linh chỉ còn lại một bước cuối cùng.
Trước mặt là kỳ vật trong thiên hạ, Vương Hạo Thần trong lòng càng thêm ngưng trọng, bởi vì hành động tiếp theo, mới quyết định hắn có thể hay không sở hữu hoả linh.
Hoả linh bản nguyên là một đoá hoả chủng, chỉ cần có thể lấy ra hoả chủng sau đó đem nó luyện hoá, vậy đồng nghĩa với việc đã có được hoả linh trong tay.
Đương nhiên, nói là một chuyện, thế nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.
Hoả chủng chính là nơi nóng nhất của hoả linh, tập trung toàn bộ tinh hoa của hoả linh, Vương Hạo Thần chỉ là đối phó với hoả diễm bên ngoài đã vô cùng miễn cưỡng, bây giờ lại muốn hắn đưa tay vào trong hoả linh? Đây không phải là muốn chết sao?
Bất quá, muốn thôn phệ hoả linh, quả thực chỉ có cách đó là cách duy nhất!
- Liều a!
Vương Hạo Thần hai mắt đỏ bừng tràn ngập điên cuồng chi ý, khẽ cắn răng, cánh tay có chút run rẩy chậm rãi đi vào bên trong hoả linh.
Kiếm khí hộ thể toàn lực bảo vệ cánh tay của hắn, thế nhưng theo cánh tay Vương Hạo Thần đưa bên trong hoả linh, kiếm khí cho dù cường đại vô cùng cũng dần dần bị hoà tan, từng lớp mỏng dần.
Nói Vương Hạo Thần trong lòng không có bất an là không thể nào, bởi vì chỉ cần kiếm khí hộ thể bị hoà tan hết, hắn cả người sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Vương Hạo Thần ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, bàn tay khẩn trương ở trong hoả linh tìm kiếm hoả chủng.
Hắn không thể không sợ hãi trước sức nóng đáng sợ của hoả linh, cho dù có kiếm khí cùng Viêm Lôi Khí bảo hộ, thế nhưng cánh tay của hắn vẫn có cảm giác nóng như bị lửa thiêu.
Đúng lúc này, hoả diễm xung quanh hoả linh đột nhiên bùng lên, hoả diễm nóng bỏng giống như một cơn sóng ý muốn đem Vương Hạo Thần đánh bay ra ngoài.
Hoả linh là thiên địa kỳ vật, mặc dù chưa trưởng thành, thế nhưng cũng đã có đôi chút linh trí, lúc này nhận ra Vương Hạo Thần suy nghĩ liền lập tức phản kháng.
Bất quá, Vương Hạo Thần khuôn mặt lúc này, lại xuất hiện một nụ cười vui mừng, từ trong miệng phun ra một câu:
- Tìm được rồi!
Lời nói vừa dứt, hắn bàn tay gắt gao nắm lấy hoả chủng, trực tiếp không nhìn đau đớn do hoả diễm thiêu đốt mà thành, toàn lực đem cánh tay từ trong hoả linh rút ra.
Trong tay Vương Hạo Thần này, là một khoả tinh khách nhỏ sáng bóng như ngọc màu đỏ, mang theo khủng bố nhiệt độ đang không ngừng ăn mòn kiếm khí hộ thể của hắn.
Nhìn tinh phách nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, Vương Hạo Thần khoé miệng khẽ giật giật một cái.
Bước tiếp theo, chính là hung hiểm nhất, hắn phải đem thứ này nuốt hoá sau đó mới có thể luyện hoá.
Phải! Chính là nuốt vào!
Nghĩ đến điểm này, Vương Hạo Thần không thể không có chút do dự, dù sao đem hoả linh hoả chủng nuốt vào, đồng nghĩa với việc để cho nó tiếp xúc với hắn lục phủ ngũ tạng, mà địa phương này chính là tử huyệt của mỗi võ giả, căn bản không có cách phòng vệ giống như ở bên ngoài.
Chỉ cần sai lầm một chút, vậy hắn cái mạng nhỏ liền triệt để đi tong.
Thôn phệ hoả linh, vận khí tốt, liền có thêm một phần nắm chắc trở thành cường giả ngao du thiên hạ, vận khí kém, liền hoá thành một nắm tro tàn.
Thời gian không cho phép Vương Hạo Thần chần chờ thêm nữa, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ kiên định, ngẫm nghĩ một chút, hắn liền lấy ra ba gốc linh thảo từ trong nạp giới, ba gốc linh thảo này đều có chung một đặc điểm, đó là lá cây màu xanh da trời, toàn thân toả ra một cỗ lạnh như băng khí tức.
Đây là ngũ phẩm linh dược, Hàn Băng Thảo, bên trong ẩn chứa một lượng lớn hàn khí, trên thế gian tương đối hiếm thấy, Vương Hạo Thần trong nạp giới cũng chỉ có vẻn vẹn ba gốc như vậy, thông thường được sử dụng cho người có dương khí quá thịnh, bất quá đối tượng sử dụng ít nhất cũng phải có Vũ Sư tu vi, nếu không căn bản không chịu được hàn khí đáng sợ của linh dược.
Bất quá lúc này Vương Hạo Thần lại chính là muốn lợi dụng tác dụng của Hàn Băng Thảo chống lợi sức nóng của hoả linh, nếu không chỉ dựa vào hắn, xác suất có thể đem hoả linh luyện hoá gần như là con số không tròn trỉnh.
LTG: Hôm nay tác bận công việc, chương viết vội nên khá ngắn! Xin lỗi mọi người!