Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 228: Tâm cơ




Đàm phán xong, Hồng Thượng Võ liền không có nán lại, trực tiếp hướng đầu lục phẩm hạ đẳng linh tuyền kia đi tới.

- Hi vọng ngươi là kẻ biết giữ chữ tín!

Vương Hạo Thần từ phía sau lãnh đạm nói.

- Chuyện tại hạ đã nói, đương nhiên sẽ không lật lọng!

Hồng Thượng Võ cười đáp.

Vương Hạo Thần không nói nữa, chỉ im lặng nhìn hắn tiến vào trong nước.

Đợi đến khi xác định Hồng Thượng Võ bắt đầu chuyên tâm hấp thu thiên địa linh khí trong linh tuyền, Vương Hạo Thần mới lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào miệng, động tác rất nhanh.

Hồng Thượng Võ có Cửu Tiêu Kinh Thần Quyết hỗ trợ, tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí cũng chỉ kém hơn Vương Hạo Thần mấy phần, chỉ trong vòng không đến nửa canh giờ đã đem ba thành thiên địa linh khí trong linh tuyền rút đi.

Hắn là người giữ chữ tín, làm xong liền trực tiếp ra khỏi mặt nước, không có tiếp tục nán lại.

Ba thành linh khí của một đầu lục phẩm hạ đẳng linh tuyền, tính ra còn nhiều hơn linh khí của một đầu ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền, Hồng Thượng Võ lúc này trên thân khí tức đúng là mạnh hơn trước nhiều, hẳn là đã đạt tới Tứ Tinh Vũ Sư trung kỳ đỉnh phong.

- Chúc mừng!

Vương Hạo Thần nhìn Hồng Thượng Võ thản nhiên nói.

Nói thật, đối với Hồng Thượng Võ hắn không có ác cảm, chỉ là hắn biết, con đường của hắn và Hồng Thượng Võ vĩnh viễn không giống nhau.

Có một số người, chỉ có thể là đối thủ, rất khó làm bằng hữu.

Đơn giản là bởi vì đạo bất đồng bất tương vi mưu.

- Lần sau gặp lại, rất mong có thể lại cùng Vương huynh luận bàn một trận!

Hồng Thượng Võ cười nói.

- Sẽ có ngày đó!

Vương Hạo Thần đáp.

Hồng Thượng Võ gật đầu, sau đó liền quay người rời đi, bộ dạng phi thường tiêu sái, không có một chút do dự.

Hồng Thượng Võ trạng thái lúc này rõ ràng đã khôi phục đến đỉnh phong, thế nhưng hắn lại không hề có ý muốn ra tay với Vương Hạo Thần từ đó có thể thấy được bản tính quân tử hào hiệp của hắn.

Quân tử lời nói đáng giá ngàn vàng, hắn đã nói chỉ lấy ba thành linh khí vậy chắc chắn sẽ không thất hứa, nay chuyện cần làm cũng đã làm, tiếp đó không cần phải lưu lại.

Hồng Thượng Võ, người cũng như tên!

Đây cũng chính là lý do khiến Vương Hạo Thần trực tiếp coi Hồng Thượng Võ là một kình địch đáng sợ của mình dù hai người chỉ mới gặp mặt không lâu.

Vương Hạo Thần nhìn theo Hồng Thượng Võ thân ảnh đang dần biến mất, sau khi đối phương rời khỏi hồi lâu dời đi ánh mắt.

- Phốc!

Bỗng nhiên, một ngụm máu tươi từ trong miệng Vương Hạo Thần phun ra, sắc mặt trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, thân thể lung la lung lay, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Nếu như lúc này cởi ra Hắc Long Chiến Giáp, liền có thể thấy được hắn trên thân mấy đạo cháy xém vết thương, trong đó còn có mấy chỗ còn đang rỉ máu.

Thì ra, Vương Hạo Thần vốn dĩ là bị thương khá nặng, từ đầu đến cuối chỉ là đang gắng gượng chống đỡ.

Lôi Vương Diệt Đạo một kích uy lực mạnh mẽ bậc nào, Vương Hạo Thần trúng phải chiêu này sao có thể không bị thương?

Nếu như không phải tại giây phút cuối cùng Hắc Long Chiến Giáp bộc phát ra công năng hộ thể, chỉ dựa vào cường độ nhục thân của Vương Hạo Thần chắc chắn là không cách nào chịu nổi công kích bậc này, rất có khả năng sẽ bị trọng thương nặng đến mức khó có thể đứng dậy.

Cho dù có Hắc Long Chiến Giáp cản lại tuyệt đại bộ phận lực công kích thì Vương Hạo Thần vẫn như cũ vẫn bị thương không nhẹ, tuy không đến mức mất đi toàn bộ chiến lực, nhưng trạng thái cũng đã kém xa thời kỳ toàn thịnh.

Nói một câu công đạo, nếu như Vương Hạo Thần và Hồng Thượng Võ thật sự tái chiến, e rằng người phải dốc hết thủ đoạn để liều mạng trước là Vương Hạo Thần chứ không phải đối phương.

Vương Hạo Thần tâm cơ không cạn, sao có thể không hiểu nếu để Hồng Thượng Võ biết hắn bị thương nặng sẽ bất lợi cho mình đến mức nào, vì thế hắn từ đầu đến cuối vẫn là đang diễn kịch trước mặt đối phương.

Bởi vì không để mình lộ ra yếu thế, Vương Hạo Thần mới cưỡng ép đè xuống thương thể, để mình khí thế nhìn hùng hậu không chút suy tổn, đồng thời còn có thể xuất ra một chiêu với thực lực thời kỳ toàn thịnh.

Vương Hạo Thần biết rõ Hồng Thượng Võ bản thân cũng tiêu hao rất lớn, vì thế mới bất chấp việc thương thế ác hóa, đạp ra một thối cực mạnh chấn nhiếp đối thủ.

Một thối đó, mục đích đơn giản chỉ là muốn làm cho Hồng Thượng Võ nghĩ rằng Vương Hạo Thần thực lực vẫn mạnh mẽ như trước, so với Hồng Thượng Võ lúc đó càng mạnh.

Hồng Thượng Võ không phải kẻ ngu, nếu như chính mình chỉ tấn công một lần sau đó liền lui lại nhất định sẽ khiến đối phương hoài nghi, vì thế mới càng ra vẻ bá đạo cuồng vọng không ai bị nổi, từ đó để cho Hồng Thượng Võ càng thêm cố kỵ.

Đương nhiên, Vương Hạo Thần hiểu rõ đạo lý có chừng có mực, hắn có thể hùng hổ dọa người, nhưng tuyệt đối không thể ép người thái quá, hành sự nhất định phải trong thô có tế, nếu không rất có thể sẽ phản tác dụng.

Chính vì vậy, hắn mới cố ý lộ ra vẻ do dự để cho Hồng Thượng Võ nhìn thấy, đồng thời cũng chấp nhận để cho đối phương ba thành linh tuyền linh khí.

Đầu tiên là ép đi nhuệ khí của đối thủ, sau đó liền đối thủ chút lợi ích để người sau không nổi khùng mà liều mạng với hắn, cuối cùng mới thu về lợi ích lớn nhất cho mình.

Đây chính là Vương Hạo Thần trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất.

Nếu là người khác, chỉ sợ vừa nghe xong liền sẽ cho rằng đây là lối hành sự của tên điên.

Biện pháp này nhìn qua có vẻ rất tốt, thế nhưng trên thực tế lại hung hiểm vạn phần, chỉ cần Vương Hạo Thần có chút sơ hở, nhất định sẽ bị đối phương hoài nghi thậm chí phát giác.

Hoặc giả sử nếu như Hồng Thượng Võ chịu một thối của Vương Hạo Thần về sau liền to gan xông ra đánh, vậy hắn sẽ lập tức phát giác ra, người sau chỉ có khí thế mạnh, còn thực lực sớm đã không còn như xưa.

Nếu như thật sự rơi vào tình cảnh đó, Vương Hạo Thần chỉ có thể thi triển toàn bộ thủ đoạn áp hòm cùng đối phương liều mạng, bởi vì lục phẩm hạ đẳng linh tuyền đối với hắn quá quan trọng.

Vương Hạo Thần đã đánh cược, đánh cược Hồng Thượng Võ không phải là kẻ lỗ mãng, chỉ cần chính mình có thể khiến đối phương nghi kỵ, tiếp đó biểu hiện liên tiếp khiến cho đối phương e ngại, vậy càng về sau, hắn sẽ càng nắm thế chủ động.

Sự thật chứng mình, hắn cược thắng! Hơn nữa còn là đại thắng!

Từ chỗ rơi vào hạ phong, hắn đã đảo ngược tình thế dành lấy toàn thắng.

Đây chính là chỗ khác biệt giữa Hồng Thượng Võ và Vương Hạo Thần, tỉ như Hồng Thượng Võ thực lực có lẽ sàn sàn thậm chí so với Vương Hạo Thần nhỉnh hơn đôi chút, thế nhưng nếu luận tâm cơ, vậy hắn căn bản kém xa người sau cả vạn dặm.

Đương nhiên, Vương Hạo Thần lần này thắng cũng là thắng hiểm, bởi vì hắn một mực gắng gượng chống đỡ dẫn đến thương thể càng thêm trầm trọng, nếu như Hồng Thượng Võ không nhanh chóng hoàn thành việc hấp thu linh khí trong linh tuyền, Vương Hạo Thần cũng không biết chính mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Đồng thời, Hồng Thượng Võ cũng mang đến cho Vương Hạo Thần áp lực thật lớn, người này chỉ cần không chết, sau này chắc chắn là một tôn kình địch của hắn.

Nói lời thật lòng, đây lần đầu tiên Vương Hạo Thần bại dưới tay một người tu vi chỉ cao hơn hắn hai tiểu cảnh giới.

Tuy rằng chênh lệch cực nhỏ, thắng bại cũng chưa rõ ràng bởi vì cả hai đều không có thực sự liều mạng, thế nhưng Hồng Thượng Võ quả thực đã thắng hắn một chiêu.

Bại chính là bại, không cần phải bào chữa!

Luận tâm cơ, vừa rồi Vương Hạo Thần xác thực thắng qua Hồng Thượng Võ, thế nhưng luận thực lực, vừa rồi Hồng Thượng Võ cũng ép qua hắn một đầu.

Hồng Thượng Võ mới Tứ Tinh Vũ Sư sơ kỳ, cũng đã có được Lục Tinh Vũ Sư hậu kỳ chiến lực, lúc hắn thi triển bí pháp chiến lực đã chạm đến Lục Tinh Vũ Sư đỉnh phong, Lôi Vương Diệt Đạo sát chiêu, thì đã sánh ngang với Thất Tinh Vũ Sư một kích.

Vương Hạo Thần mới Nhị Tinh Vũ Sư, hắn bại cũng không oan.

Tuy bại, nhưng Vương Hạo Thần không chỉ không vui, ngược lại còn lấy đó làm mừng.

Thời khắc chiến bại, đúng là không dễ chịu, đặc biệt là với người xưa nay toàn thắng như Vương Hạo Thần, bất quá sau cảm giác không dễ chịu đó là một loại cảm giác hưng phấn, vui vẻ vì chính mình rốt cuộc tìm được một cái có thể khiến cho mình cảm thấy áp lực đối thủ.

Vương Hạo Thần tin rằng, sự tồn tại của Hồng Thượng Võ đối với hắn không chỉ có hại mà còn có lợi, là áp lực giúp hắn trưởng thành nhanh hơn.

Bản thân nhất định phải có đối thủ cạnh tranh, mới có thể tiến bộ càng nhanh chóng.

Thua một lần cũng không phải là thua cả đời, Vương Hạo Thần tin tưởng, chỉ cần hắn có đủ nghị lực, hắn sẽ không thua bất cứ người nào cả đời.

- Hồng Thượng Võ, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ không bại dưới tay ngươi!

Vương Hạo Thần nghĩ thầm, sau đó liền ngồi xuống điều tức trị thương.

Hắn thương thể khá nặng, nhất định phải hảo hảo trị thương một phen, tuyệt đối không thể để vết thương tiếp tục ác hóa.