- Vu Kỳ! Ngươi muốn gì?
Lâm Vũ Hinh cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Vu Kỳ nói.
Nàng một bên cật lực đứng dậy, thế nhưng thương thế quá nặng, chỉ cần cử động một chút liền đau đớn khó nhịn, càng không nói đến chuyện đứng lên.
Vu Kỳ thực lực thật ra trong mắt nàng không tính là gì, hắn chỉ là một cái cấp 4 tinh thần lực võ giả, nhiều nhất là có thể sánh với Tứ Tinh Vũ Sư võ đạo võ giả, thực lực như vậy, bình thường đúng là không đáng để nàng coi trọng.
Thế nhưng lúc này nàng thân mang trọng thương, thực lực không phát huy nổi một thành, Vu Kỳ muốn đối phó nàng thực sự quá mức dễ dàng.
Bây giờ điều nàng có thể làm, chính là tận lực không để cho mình nhìn yếu đuối, thua người không thua trận, hi vọng có thể dọa lui được đối phương.
Vu Kỳ chăm chú nhìn Lâm Vũ Hinh, trong lòng cũng có chút không nắm chắc, bởi vì hắn biết rõ đối phương là một cái lòng dạ cực sâu nữ nhân, trước kia chính mình đã từng ăn không ít đau khổ dưới tay nữ nhân này, vì thế bây giờ không khỏi nghi kỵ.
Bất quá Vu Kỳ cũng không phải người ngu, hắn có thể nhìn ra đối phương là thật bị thương rất nặng, lúc này chín phần mười chỉ là đang gượng chống, trên thực tế có lẽ không có bao nhiêu năng lực phản kháng.
Chỉ là Lâm Vũ Hinh từng để lại cho hắn không ít kỷ niệm “ khó quên “, vì thế lúc này hắn mới có chút do dự không quyết.
- Trước thử nàng một chút!
Vu Kỳ nghĩ thầm, bỗng nhiên đánh ra một chưởng về phía Lâm Vũ Hinh.
Một chưởng này hắn không dùng toàn lực, cộng thêm việc hắn tu vi võ đạo căn bản không cao, nếu như Lâm Vũ Hinh còn có chiến lực, nhất định có thể dễ dàng tiếp được.
Thế nhưng Lâm Vũ Hinh lúc này vốn đã là đèn khô dầu kiệt, sức chiến đấu giảm xuống gần bằng không, nàng nhìn thấy Vu Kỳ xuất thủ liền theo bản năng gượng đưa tay chống đỡ, lại không nào vận dụng được một tia lực lượng.
- Bành!
Song chưởng vừa đụng nhau, Lâm Vũ Hinh liền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, thương thế trên người lại nặng thêm.
- Oa!
Lâm Vũ Hinh cảm thấy cánh tay như muốn nứt vỡ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thảm bạch.
Vu Kỳ không nghĩ tới đối phương lại so với mình tưởng tượng càng thêm suy yếu, hầu như không có chút chiến lực nàng, không khỏi sửng sờ một chút, sau đó lại điên cuồng cười to một tiếng, vừa cười vừa nói:
- Ha ha! Ngươi quả nhiên chỉ là nỏ mạnh hết đà! Hại ta lo lắng một hồi!
Vu Kỳ hướng Lâm Vũ Hinh đi tới, trong mắt đều ngược âm độc và bạo ngược.
Yêu, có thể khiến một người trở nên điên cuồng.
Nhưng từ yêu sinh hận càng thêm đáng sợ, có thể khiến người điên đó mất hết lý trí.
Một người từ yêu thành hận, sẽ rất khủng bố.
- Vu Kỳ! Ngươi dám đụng đến ta, đợi sau khi ta trở về đem chuyện này bẩm báo với tông môn, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ hối hận!
Lâm Vũ Hinh đem hết chút sức lực còn lại hét lớn, cho dù là nàng bình thường tâm cơ thâm trầm lúc này có chút hoảng loạn.
Nàng biết Vu Kỳ nhiều lần trả thù không thành, còn bị nàng theo đó nhục nhã, sớm đã đối với nàng hận thấu xương, vì thế chỉ cần nàng rơi vào tay hắn, kết cục nhất định sẽ rất thảm, thảm đến mức nàng không cách nào tưởng tượng.
- Hối hận? Hắc! Hôm nay bỏ qua ngươi, mới khiến ta hối hận suốt đời!
Vu Kỳ âm lệ nói, hắn hiểu một khi mình hạ thủ với nữ nhân trước mặt, tương lai chính mình có khả năng sẽ gặp phải tai ương không nhỏ.
Bất quá hắn lúc này không có khả năng quản nhiều như vậy, Lâm Vũ Hinh đã trở thành tâm ma của hắn, không thể không giải quyết.
Lâm Vũ Hinh thiên phú cao hơn hắn, tương lai hắn chỉ có nước bị nàng bỏ xa, căn bản không có khả năng đuổi kịp nàng, càng không nói đến chuyện báo thù, đây rất có thể chính là cơ hội duy nhất của hắn, nếu như không quyết đoán điên một lần, sau này chỉ còn nước hối hận.
Hắn không có khả năng giết nàng, cũng tuyệt đối không dám làm như vậy, bởi vì ở nơi này còn có người khác chứng kiến chuyện này, một khi lộ ra hắn chắc chắn khó thoát cái chết, Thiên Sinh Môn tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho kẻ dám phá luật tàn sát đồng môn.
Nếu chỉ là làm gian dâm nữ đệ tử, nhiều nhất sẽ chịu chút đau khổ, ít ra sẽ không phải chết.
Không thể giết nàng, thế nhưng Vu Kỳ đương nhiên có thể làm nhục nàng, trực tiếp hủy đi đạo tâm của nàng.
Người khác có thể chứng kiến hoặc đoán ra một chút gì đó, thế nhưng coi như bị đối phương khai ra, chỉ cần hắn cắn chết không chịu nhận, ai có thể làm gì hắn?
Vu Kỳ cũng đang đánh cược, Lâm Vũ Hinh sau khi trở về sẽ không dám nói ra chuyện xấu hổ này, bởi vì đối với một nữ nhân mà nói, chuyện này không khác gì một vết dơ mà nàng muốn giấu kín suốt đời, cho dù trong nội tâm hận Vu Kỳ hắn thấu xương cũng chỉ có thể ở trong bóng tối tự mình trả thù, gần như không có khả năng sẽ cho người ngoài biết.
Mà sau chuyện này, đạo tâm của Lâm Vũ Hinh sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, tương lai tu vi muốn đột phá sẽ gặp rất nhiều trở ngại, đó cũng là lý do mà Vu Kỳ không sợ nàng tự mình tìm hắn báo thù.
Lâm Vũ Hinh nhìn Vu Kỳ một bộ không quan tâm đến mình lời nói, trong lòng càng thêm hoảng sợ, chỉ có thể không ngừng đối với hắn phát ra lời cảnh cáo.
Vu Kỳ mặc kệ nàng, chỉ là âm lệ nhìn Lâm Vũ Hinh một cái, sau đó dùng tay nắm lấy tóc của nàng, trực tiếp kéo lê nàng trên mặt đất, hắn cực hận nàng, từng động tác hoàn toàn không có chút nào thương hoa tiếc ngọc.
Ở bên kia, có một tên Hồng Thạch Phong đệ tử vô tình nhìn thấy cảnh này, mà người này trùng hợp cũng biết được chuyện giữa Vu Kỳ và Lâm Vũ Hinh, chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền đoán được Vu Kỳ muốn làm cái gì, thần sắc không khỏi biến đổi, vội vàng đuổi tới bắt lấy bả vai của đối phương, nói gấp:
- Vu Kỳ ngươi không thể làm bậy! Nếu không không ai có thể cứu được ngươi!
Người này bình thường cùng Vu Kỳ quan hệ không tệ, vì thế lúc này mới mở miệng khuyên can.
Thế nhưng Vu Kỳ lúc này căn bản không thèm nghe lời khuyên của hắn, chỉ thấy đối phương ánh mắt hung lệ như quỷ dữ trừng hắn một cái, lạnh như băng gầm gừ:
- Đừng xía vào chuyện của lão tử, nếu không hậu quả tự chịu!
Bộ dạng của Vu Kỳ lúc này quả thực vô cùng đáng sợ, khiến cho Hồng Thạch Phong tên đệ tử kia không khỏi tê cả da đầu, cả người hướng về phía sau lui lại, căn bản không dám tiếp tục ngăn cản hắn.
Hắn là thật sợ nếu như mình tiếp tục nhiều chuyện sẽ bị đối phương cho ăn đủ đau khổ.
Nói đi cũng phải nói lại, thực lực của Vu Kỳ có thể sánh với Tứ Tinh Vũ Sư cường giả, tại trong tổ đội này đúng là không có nhiều người dám chắc vào hắn, đặc biệt là lúc hắn đang nổi điên.
Kẻ điên cũng không đáng sợ, nhưng kẻ điên có thực lực mạnh mẽ thì lại rất đáng sợ.
Lúc này cũng có nhiều người bắt đầu chú ý tên bên này, thế nhưng tất cả mọi người khi nhìn thấy Vu Kỳ bộ dạng kia thì đều không dám hó hé, càng không dám đi lên trêu chọc hắn.
Chỉ cần nhìn vào Vu Kỳ bộ dáng lúc này liền có thể tưởng tượng ra hắn sẽ đối với Lâm Vũ Hinh làm ra những chuyện gì, e rằng sẽ không đơn giản chỉ là làm nhục, nói không chừng sẽ còn nghĩ ra đủ loại biện pháp tra tấn hành hạ nàng đến chết đi sống lại.
Chỉ nghĩ đến đó, mấy tên đệ tử kia liền không nhịn được phải hít vào một hơi lãnh khí.
Lý Hoàng nhíu mày, bờ môi hơi giật giật một chút, lúc này đừng nói là người khác, ngay cả hắn cũng có chút sợ Vu Kỳ tên điên kia, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
- Đi thôi!
Lý Hoàng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, tự mình dẫn theo mấy người hướng đầu linh tuyền kia đi tới.
Theo kế hoạch, Lý Hoàng sẽ dẫn theo mấy vị đệ tử có tu vi cao nhất đi xuống dưới linh tuyền dò xét, nếu như phát hiện kẻ địch sẽ lập tức thông báo với mọi người bên trên, để tất cả hợp lực đối phó.
- A, không...!
Từ phương xa truyền đến từng đạo nữ tử tiếng gào khóc, còn có tiếng y phục bị xé rách có thể nghe thấy rõ ràng.
Những người đứng ngoài dễ dàng nghe thấy những đạo âm thanh kia, một số thì khẽ lắc đầu không muốn nghe tiếp, một số thì lạnh cả người, cũng có một số người trên mắt toát ra ý cười, dường như đối với những chuyện Vu Kỳ và Lâm Vũ Hinh sắp làm rất có hứng thú.
- Ầm!
Đúng lúc này, từ chỗ đầu linh tuyền kia bỗng nhiên phát ra một đạo âm thanh thật lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.