Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 196: Kết thúc đặc huấn




Vương Hạo Thần hao tốn ba tuần thời gian để đột phá củng cố tu vi và chiến lực, lúc hắn xuất quan, khoảng cách đến lúc Đệ Thất Phong mở ra chỉ còn không đến một tuần.

Nhạc Thi Dao đã chờ hắn ở bên ngoài, nàng còn muốn giúp hắn một lần nữa tăng lên chiến lực.

Nếu như thành công, vậy lần đặc huấn này xem như hoàn mỹ.

Nhạc Thi Dao từ chỗ Lữ Thuần Quân lấy được bốn cây Kiếm Linh Thảo, cộng với một cây có sẵn ở chỗ nàng, tổng cộng là năm cây.

Kiếm Linh Thảo là loại linh được chỉ sinh ra ở nơi có cường đại kiếm tu dưới Vũ Vương cảnh giới ngã xuống.

Khi kiếm tu chết, bọn hắn còn sót lại trong người thể nội kiếm ý cùng với huyết nhục dung nhập vào bên trong đại địa, từ đó có cơ hội uẩn dưỡng ra Kiếm Linh Thảo.

Kiếm Linh Thảo dựa vào kiếm đạo cảnh giới của kiếm tu khi còn sống mà phân ra cấp bậc cao thấp, kiếm tu kiếm đạo tạo nghệ càng cao, Kiếm Linh Thảo cấp bậc cũng càng cao, bất quá sẽ không vượt quá tam phẩm đỉnh phong linh dược cấp bậc.

Trừ phi là Vũ Vương hoặc cấp bậc cao hơn kiếm tu mới có thể sinh ra Kiếm Linh Thảo cấp bậc cao hơn, bất quá khi đó không thể lại gọi là Kiếm Linh Thảo, mà là Kiếm Vương Thảo.

Kiếm Linh Thảo ở bên trong ẩn chứa không ít vị kiếm tu đã chết kia kiếm đạo cảm ngộ, có thể trợ giúp kiếm tu khác tăng lên kiếm đạo cảnh giới.

Kiếm Linh Thảo vô cùng hiếm thấy, bởi vì tỷ lệ sản sinh ra loại linh dược này rất thấp.

Chính vì vậy, Kiếm Linh Thảo đối với kiếm tu mà nói chính là bảo vật khó có được, mỗi một cây đều có giá trên trời, thậm chí nhiều lúc giá trị còn không thấp hơn tứ phẩm linh dược, đan dược, gần như là có tiền cũng không chắc có thể mua được.

Nhạc Thi Dao có thể một lần lấy ra năm cây Kiếm Linh Thảo đã là rất tốt.

Lần đặc huấn này, Nhạc Thi Dao muốn tăng lên Vương Hạo Thần thực lực càng nhiều càng tốt, tăng được bao nhiêu chính là bấy nhiêu.

Đáng tiếc, lần này kết quả lại không được như ý muốn, Vương Hạo Thần rốt cuộc vẫn không thể đột phá đến tứ trọng kiếm ý cảnh giới.

Không phải thiên phú của Vương Hạo Thần không đủ, cũng không phải Kiếm Linh Thảo quá mức gân gà, chỉ là kiếm đạo không giống với võ đạo, không phải cứ dùng tài nguyên đập là có thể đi lên, ngược lại càng quan trọng một chữ ngộ!

KIếm Linh Thảo ẩn chứa rất nhiều cảm ngộ đối với kiếm đạo của vị kiếm tu đã chết kia, lại nói mỗi người đều có đạo của riêng mình, tuy nói kiếm đạo trăm sông đổ về một biển, thế nhưng cảm ngộ của mỗi người thì không thể giống nhau, vì vậy Vương Hạo Thần nhất định phải sàng lọc, rất khó có thể đem tất cả cảm ngộ của bên trong Kiếm Linh Thảo luyện hóa hết.

Tất nhiên, muốn đem tất cả cảm ngộ bên trong Kiếm Linh Thảo toàn bộ hấp thụ không phải là không được, thậm chí thừa sức để cho Vương Hạo Thần kiếm đạo cảnh giới tăng lên đến tứ trọng kiếm ý, thế nhưng nếu làm như vậy, kiếm đạo của hắn từ nay sẽ không thuần.

Chuyện được không bù nổi mất này, Mạc Thanh Hư cũng đã từng nhắc nhở hắn, Vương Hạo Thần không phải kẻ ngốc, hắn sao có thể làm?

Đương nhiên, Vương Hạo Thần cũng không phải là không có thu hoạch, hắn hao tốn mấy ngày thời gian luyện hóa Kiếm Linh Thảo, kiếm đạo cảnh giới đã tăng lên đến tam trọng kiếm ý đỉnh phong, so với Tư Mộ Liêm trước đó có lẽ còn mạnh hơn một đường.

Đến đây, đợt đặc huấn này xem như đã kết thúc.

Vương Hạo Thần tắm rửa một chút, đổi một kiện y phục mới, sau đó rời khỏi nơi bế quan.

Trời lúc này đã về đêm, Bạch Linh sớm đã quay về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Nhạc Thi Dao vẫn luôn ở bên ngoài đợi hắn.

Nhìn thấy Vương Hạo Thần, Nhạc Thi Dao liền nở nụ cười yếu ớt, trên môi hiện ra một đường cong tuyệt đẹp, nói:

- Ngươi cuối cùng đã đi ra, thu hoạch thế nào?

Vương Hạo Thần mỉm cười đáp:

- Rất nhiều!

Không đến hai tháng mà thôi, thế nhưng Vương Hạo Thần thực lực đã tăng lên quá nhiều, còn nhiều hơn dự tính của hắn.

Nếu như không có Nhạc Thi Dao một bên tận tâm hỗ trợ, hắn tuyệt đối không có khả năng làm được đến mức này.

Trước đó, hắn nhiều nhất chỉ có thể cùng một ít Vũ Sư sơ giai vật cổ tay mà thôi, thế nhưng bây giờ coi như là Vũ Sư trung giai hắn cũng dám sòng phẳng đánh một trận, loại võ giả như Hoàng Thiếu Phong trước kia nếu là lại xuất hiện trước mặt hắn, Vương Hạo Thần có lòng tin có thể dễ dàng đánh bại đối phương.

- Đáng tiếc thời gian quá cấp bách, nếu không ngươi kiếm đạo cảnh giới hẳn là còn có thể tăng lên trước khi Đệ Thất Phong mở ra!

Nhạc Thi Dao phát hiện kiếm đạo cảnh giới của Vương Hạo Thần vẫn là tam trọng kiếm ý thì hơi tiếc nuối nói.

Lấy Vương Hạo Thần thiên phú, có lẽ chỉ còn cho hắn thêm một hai tuần thời gian, hắn liền có thể có chỗ lĩnh ngộ, để cho kiếm đạo cảnh giới tăng lên đến tứ trọng.

Nhưng thời gian của bọn hắn đã không còn, từ giờ đến lúc Đệ Thất Phong mở ra chỉ còn ba ngày thời gian.

Thu hoạch lớn như vậy ta đã rất thỏa mãn! Ngược lại là ngươi, thời gian qua vất vả cho ngươi rồi!

Vương Hạo Thần đối mắt ấm áp như ánh nắng chăm chú nhìn Nhạc Thi Dao nói.

- Ngươi cũng biết? Vậy có phải là nên làm gì đó để cảm ơn ta không?

Nhạc Thi Dao hơi nghiêng đầu nhìn hắn cười nói, bộ dáng có chút trẻ con tinh nghịch.

Vương Hạo Thần nao nao, chợt khẽ cười một tiếng, dang tay ôm lấy vòng eo thon gọn mềm mại của Nhạc Thi Dao, kéo nàng đến sát người.

Nơi này đã không có người khác, hắn không ngại thể hiện tình cảm của mình.

Nhạc Thi Dao còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào trong ngực, má ngọc hơi đỏ lên, thế nhưng cũng không đẩy hắn ra.

Bọn hắn đã có phu thê chi thực, tình cảm cũng sớm đã định hình, căn bản không cần tiếp tục giữ khoảng cách.

Hai người thân thể kề sát vào nhau, có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của người đối diện.

Nhạc Thi Dao cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Vương Hạo Thần, trong lòng đoán ra một ít thứ, ngọc thể hơi run lên một chút, thanh âm nhỏ bé như muỗi kêu nói:

- Đến gian phòng t...

Lời còn chưa nói hết, môi nàng đã bị môi hắn chiếm giữ, nhanh nhẹn mà ấm áp, lại cũng có một chút bá đạo.

Vương Hạo Thần tựa hồ có chút nóng vội, chiếc hôn lần này còn cuồng nhiệt hơn những lần trước.

Hắn trước kia lần đầu nếm thử trái cấm, ngoài mặt không thể hiện ra, thế nhưng trong lòng thì lại vô cùng yêu thích, tựa như ăn tủy mới biết ngon, chỉ là thời gian qua thực sự quá mức bận rộn, đó là không có cách nào, lúc này liền muốn nhìn được muốn thân mật với nàng một chút.

Bởi vì đã lâu không làm, tình cảm dồn nén lâu nay liền triệt để bộc phát đi ra.

Nhạc Thi Dao bị hắn hôn đến không thở nổi, cả người bị ép vào trên tường, phải mất một thời gian mới làm quen được với nhịp độ của người trước mắt, hai tay của nàng ôm lấy cổ hắn, uyển chuyển đáp trả.

Vương Hạo Thần ôm chặt lấy Nhạc Thi Dao, chiếc hôn như muốn kéo dài đến mãi mãi.

Phải đến một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, Nhạc Thi Dao khó khăn thở từng ngụm, thế nhưng Vương Hạo Thần thậm chí nghỉ cũng không muốn nghỉ, chỉ là hít vào một hơi thật sâu, sau đó liền tiếp tục.

Lửa tình đã thắp lên, muốn dập tắt cùng không được, huống hồ hai người đều không muốn dừng.

Hai tay hắn nhanh chóng luồn vào bên trong y phục của Nhạc Thi Dao, ngón tay chạm đến da thịt mát lạnh mềm mại, lại vô cùng đàn hồi.

Nhạc Thi Dao không nghĩ tới hắn lại bạo dạng như vậy, phải biết, bọn hắn là đang ở ngoài phòng a.

Vương Hạo Thần cả người tựa như lò lửa, hắn tu luyện chưởng pháp là Cửu Dương Phần Thiên Chưởng, dẫn đến thể nội dương cương chi khí của hắn cao hơn người thường gấp mấy chục lần, lúc này triệt để phát huy đi ra, khiến cho dục hỏa càng thêm thịnh vượng.

Bất quá hắn cũng biết ở ngoài không tiện, bản thân hắn thì không sao thế nhưng hắn tuyệt đối không muốn Nhạc Thi Dao bị người khác nhìn thấy, nếu không hắn chỉ sợ sẽ không kiềm được mà muốn giết chết đối phương.

Nữ nhân của hắn, chỉ có thể thuộc về một mình hắn, còn kẻ khác hoặc là cách xa một chút, hoặc là... đi chết đi!

Vương Hạo Thần nhanh chóng ôm lấy Nhạc Thi Dao đi vào phòng, một tay cánh cửa đóng lại, sau đó lại tiếp tục " hành sự ".

Người ta nói lửa gần rơi lâu ngày cũng cháy, hai người đã không gần hai tháng không làm, lúc này thực sự là vô cùng cuồng nhiệt, cơ hồ muốn đem người đối diện hòa tan.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cả hai mới mệt mỏi thiếp đi, kết thúc một đêm điên cuồng.