Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 182: Vương hạo thần đấu tư mộ liêm




Vương Hạo Thần xuất thủ trước, Tư Mộ Liêm tu vi nguyên bản mạnh hơn Vương Hạo Thần rất nhiều, lúc này tuy rằng đã áp chế tu vi nhưng vẫn có được lợi thế lớn, hắn ra tay trước cũng không thất lễ.

Vương Hạo Thần vận dụng Cửu Dương Phần Thiên Chưởng, hai tay bốc lên từng luồng hoả kình nóng bỏng, song chưởng đẩy ra, một lần vận dụng Đệ Nhị Dương lực lượng.

Liệt Hoả Phách Không!

Tư Mộ Liêm thần sắc như thường, lấy chỉ thay kiếm, ngay lập tức, có vô số đạo kiếm khí sắc nhọn từ trên đầu ngón tay của hắn bắn ra, hướng Vương Hạo Thần lao tới.

Vương Hạo Thần không nhìn kiếm khí đang lao tới, vận sáu thành công lực, hoả kình hùng hậu tạo thành một lớp phòng vệ bên ngoài, đem kiếm khí của Tư Mộ Liêm toàn bộ đốt cháy.

- Khá lắm!

Tư Mộ Liêm vung lên hai ngón tay cái, tựa như hai thanh bảo kiếm cùng Vương Hạo Thần song chưởng cùng một chỗ đụng vào nhau.

Vương Hạo Thần cảm thấy chưởng lực như bị kiếm khí xuyên thủng, lông mày hơi cau lại, tung người nhảy lên cao, thi triển ra một thức mạnh hơn trong Cửu Dương Phần Thiên Chưởng, Phần Viêm Cái Đỉnh.

Chưởng lực mạnh mẽ như thái sơn áp đỉnh, hoả kình nóng bỏng bức nhân.

Tư Mộ Liêm vẫn như cũ vung lên hai ngón tay cái, chỉ là lần này kiếm khí càng thêm ác liệt, đẩy lùi Vương Hạo Thần thế công.

- Tiểu tử, nếu như không lấy chân tài thực học ra, cũng đừng mong thắng được Tiểu Liêm!

Ở bên kia, Lữ Thuần Quân trầm giọng nói.

Thực ra không cần hắn phải nói, Vương Hạo Thần cũng biết Tư Mộ Liêm thực lực sâu không thấy đáy, chính mình nếu là không xuất ra một chút bản lãnh, muốn thắng đối phương cũng không dễ.

Vương Hạo Thần lật tay một cái, Diệu Nhật Kiếm xuất hiện trong tay, đồng thời, có một cỗ sắc bén đến cực điểm kiếm ý từ trong thể nội của hắn phun trào mà ra.

- Kiếm ý! Tiểu Thần Thần vậy mà đã bước Kiếm Ý cảnh giới!

Nhạc Thi Dao vô cùng kinh ngạc, nàng nhớ rõ, Vương Hạo Thần mới là từ hơn nửa năm trước mới bắt đầu luyện kiếm, vậy mà lại có thể đạt tới cảnh giới Kiếm Ý mà rất nhiều kiếm tu cả đời đều không thể chạm tới.

Kỳ tài! Kiếm đạo kỳ tài!

Lữ Thuần Quân chăm chú nhìn Vương Hạo Thần một chút, khẽ lắc đầu cười cười nói:

- Tiểu tử này, vẫn còn giấu nghề a!

Tư Mộ Liêm cũng là kiếm tu, đương nhiên có thể nhận ra kiếm ý trên người Vương Hạo Thần, ánh mắt rốt cuộc hiện ra một tia ngưng trọng cùng kinh ngạc, bởi vì hắn có chút không nghĩ tới, ở Thiên Sinh Môn vậy mà còn có một người có thể tại Vũ Sĩ cảnh ngộ ra kiếm ý.

- Không ngờ sư đệ cũng là một vị kiếm tu!

Tư Mộ Liêm khẽ cười, trên thân cũng có một cỗ kiếm ý bạo phát đi ra, không chút nào thua kém Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần không có kinh ngạc, Tư Mộ Liêm trước đó chỉ dùng ngón tay liền có thể cản được Cửu Dương Phần Thiên Chưởng của hắn, nếu như đối phương kiếm đạo tạo nghệ không đạt tới Kiếm Ý cảnh giới đó mới là quái sự.

Chỉ là không biết, Tư Mộ Liêm kiếm đạo cảnh giới đã cao đến mức nào.

- Sư đệ! Cẩn thận!

Tư Mộ Liêm khẽ nói một tiếng, ngay sau đó, hắn rút ra trường kiếm đang đeo sau lưng, cả người khí chất lập tức thay đổi, trở nên bén nhọn như một thanh bảo kiếm.

- Nhật Nguyệt Kiếm Điển – Càn Dương Diệu Thế!

Tư Mộ Liêm tay cầm trường kiếm bổ ra một kiếm, kiếm khí như hoá thành một vầng thái dương chói mắt, đánh về phía Vương Hạo Thần.

- Thiên Long Kiếm Quyết – Thiên Long Hàng Thế!

Vương Hạo Thần lập tức dùng kiếm đáp trả, kiếm khí ngưng tụ ra một đạo thần long hư ảnh, cùng Tư Mộ Liêm chính diện đối kháng.

Kiếm khí tan rã, hai người đồng thời hướng về phía sau lui lại mấy bước.

- Nhật Nguyệt Kiếm Điển – Nguyệt Thiên Vẫn!

Tư Mộ Liêm thi triển ra một kiếm mạnh hơn trong Nhật Nguyệt Kiếm Điển, kiếm khí như hải dương như muốn đem Vương Hạo Thần nhấn chìm.

Kiếm chưa đến nơi, da thịt đã đau rát.

- Thiên Long Kiếm Quyết – Thiên Long Kim Kiều!

Vương Hạo Thần trong tay Diệu Nhật Kiếm toả ra chói mắt kim quang, kiếm khí hoá thành kim long hư ảnh khổng lồ, long thân chồng điệp uốn lượng, tạo thành một bức tường chắn trước mặt Vương Hạo Thần.

Hai người chiêu kiếm lần nữa đối đầu, kết quả vẫn là hoà, không bên nào chiếm được tiện nghi.

Vương Hạo Thần trên người có trên dưới mười đạo vết kiếm, tuy rằng không thể xé rách da thịt nhưng lại hằn sâu ở bên trên.

Bất quá cường độ nhục thân của hắn đạt đến mức độ tương đối kinh người, năng lực chữa trị rất cao, những vết kiếm trên da thịt rất nhanh liền tự động biến mất.

Vương Hạo Thần lập tức phản công, muốn chiếm lại tiên cơ, dù sao bị động chịu đòn không phải phong cách của hắn.

Vương Hạo Thần vận dụng Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, thân pháp cực nhanh, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tư Mộ Liêm.

- Kinh Thần Thối – Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô!

Vương Hạo Thần một thối như đạn pháo bắn ra, không có bất cứ hoa mỹ nào, chỉ lấy uy lực kinh hãi thế tục đánh tới.

Một thối vừa ra, vạn nhân đồ!

Tư Mộ Liêm sắc mặt thoáng thay đổi, vội vàng đưa kiếm lên đỡ.

Chỉ nghe “ bành “ một tiếng, một cước của Vương Hạo Thần bị Tư Mộ Liêm dùng kiếm cản lại, thế nhưng người sau cũng bị cước lực chấn cho lui về phía sau không ngừng, khí huyết quay cuồng.

Tư Mộ Liêm trong lòng kinh ngạc, hắn trước nay ở trong cùng cảnh giới hầu như chưa từng gặp đối thủ, lúc này áp chế tu vi, vốn tưởng rằng Vương Hạo Thần không thể ở trong tay mình chịu được mấy chiêu, không ngờ bản thân ngược lại lại bị ép xuống hạ phong.

Vương Hạo Thần trong lòng kỳ thực cũng rất kinh ngạc, hắn chiến lực có thể nói là cùng cảnh vô địch, trước đây Đồng Thanh Cương cũng là dựa vào tu vi cao hơn hắn ba cái tiểu cảnh giới và nhục thân mạnh hơn hắn mới miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn, lúc này Tư Mộ Liêm lại có thể lấy tu vi ngang ngửa đấu với hắn chỉ hơi rơi xuống hạ phong, chứng tỏ đối phương cùng là cường giả trong cùng cảnh giới khó có địch thủ.

Mặc dù nói, hắn còn không có xuất thủ toàn lực, nhưng hắn cũng không cho rằng Tư Mộ Liêm đã tận lực mà chiến.

- Hiếm có gặp được đối thủ, hôm nay phải chiến cho thống khoái!

Vương Hạo Thần hai mắt bốc lên chiến ý, hai chân lần nữa dẫm lên Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn, tựa như một cơn gió.

Tư Mộ Liêm đồng tử hơi co lại, loại tốc độ này, hắn... không theo kịp.

- Tuyệt Ảnh kiếm pháp – Xuyên Hầu Thức!

Vương Hạo Thần một kiếm nhanh như chớp đâm ra, đích đến là Tư Mộ Liêm yết hầu.

Tư Mộ Liêm vội vàng lui về phía sau, vung kiếm gạt đi.

Vương Hạo Thần công kích không thành, liền đổi sang phương vị khác, dùng Tuyệt Ảnh kiếm pháp đánh cho đối phương không kịp trở thành, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, liên miên bất tuyệt.

Tư Mộ Liêm không cách nào theo kịp tốc độ của Vương Hạo Thần, chỉ có thể bị động phòng ngự, mỗi lần trường kiếm của hai bên va chạm, cánh tay của hắn bị chấn đến tê dại, lại qua hơn chục kiếm, tay phải hoàn toàn mất hết cảm giác, Tư Mộ Liêm đành phải dùng tay trái xử kiếm, chật vật chống đỡ.

Vương Hạo Thần kiếm không chỉ nhanh, mà còn mạnh, bởi vì hắn ngoài tự thân nguyên khí, còn có nhục thân lực lượng gia trì, cái này đã đủ để hắn đứng vào thế bất bại.

Tư Mộ Liêm càng đánh càng thấy không ổn, tiếp tục như vậy, hắn bại là chắc, vì thế không thể tiếp giấu nghề nữa.

Bỗng nhiên, trên người Tư Mộ Liêm cỗ kiếm ý kia, trở nên cường đại hơn gấp bội, Tư Mộ Liêm xuất kiếm, đem Vương Hạo Thần bức lui.

Lưỡng Trọng Kiếm Ý cảnh giới!

Vương Hạo Thần lắc lư cổ tay hơi tê dại của mình, đúng như dự đoán của hắn, Tư Mộ Liêm trước đó còn chưa có dốc toàn lực.

- Thái trưởng lão, Tư Mộ Liêm hắn là bước vào Vũ Sư mới đem kiếm đạo cảnh giới tăng đến Lưỡng Trọng Kiếm Ý sao?

Nhạc Thi Dao tò mò nhìn Lữ Thuần Quân hỏi.

- Hắn ở Bát Tinh Vũ Sĩ đã sớm đạt tới rồi!

Lữ Thuần Quân lắc đầu nói.

- Thiên phú của hắn, xem ra không kém gì Cổ Kiếm Trai vị kia Thiên Hồng Kiếm Vương!

Nhạc Thi Dao khẽ cười nói.

- Xác thực mà nói, là Tiết Cảnh Hoằng không bằng hắn!

Lữ Thuần Quân dừng lại một chút, nói tiếp:

- Đương nhiên, hắn vẫn không thể so với ngươi!

Nhạc Thi Dao im lặng, nhất định phải lấy nàng so sánh sao?

Tiết Cảnh Hoằng là tại Cửu Tinh Vũ Sĩ đỉnh phong mới miễn cưỡng đạt tới Lưỡng Trọng Kiếm Ý cảnh giới, hơn nữa còn là dựa vào ngoại lực, đồng thời có Cổ Kiếm Trai kiếm đạo tiền bối ở bên cạnh liên tục chỉ điểm tu luyện, không giống Tư Mộ Liêm tuyệt đại bộ phận thời gian đều là tự mình khắc khổ tu luyện.