- Hạo Thần! Ta muốn nhờ ngươi một chuyện!
Không khí giữa hai người im lặng hồi lâu, Bạch Nhược Trần là người trước tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
- Bạch di xin cứ nói!
Vương Hạo Thần đáp.
- Ta muốn nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Linh dùm ta! Con bé là một cô gái tốt, hơn nữa nó là thật sự có tình cảm với ngươi! Ta biết ngươi sau này không có khả năng chỉ có một mình nó, chỉ cần ngươi không tệ bạc với nó là đủ!
Bạch Nhược Trần nói.
- Bạch di! Ngươi cần gì phải như vậy? Ta tuy rằng không có năng lực phá giải Phong Nguyên Chú, thế nhưng ta là Thiên Sinh Môn đệ tử, chỉ cần ngươi cùng ta đến Thiên Sinh Môn, ta nhất định có thể nhờ tiền bối trong tông môn giúp ngươi phá giải ấn chú này!
Vương Hạo Thần biết nàng đang muốn bàn giao hậu sự, không nhịn được khẽ xiết chặt hai tay, nói.
- Ngươi không hiểu! Phong Nguyên Chú của ta không có Vũ Hoàng tu vi thì không làm được! Tại Đông Hoa hoàng triều, nhất định có người có thể phá giải Phong Nguyên Chú, nhưng chắc chắn cũng sẽ không có người dám giúp ta! Ngươi tuy là Thiên Sinh Môn đệ tử, thế nhưng ta có thể nói với ngươi, cho dù Thiên Sinh Môn tông chủ Tống Mặc Tuyên cũng không dám phá giải Phong Nguyên Chú trên người ta!
Bạch Nhược Trần cười khổ nói.
Vương Hạo Thần im lặng, hắn biết Bạch Nhược Trần là đang ám chỉ, người hạ chú ấn này với thực lực và địa vị vô cùng cao, đến mức ngay cả Thiên Sinh Môn cũng không dám đắc tội.
Thiên Sinh Môn môn chủ Tống Mặc Tuyên là Vũ Hoàng cường giả, thực lực được xếp vào vô thượng Vũ Hoàng Bảng, càng là một tông chi chủ, nếu như ngay cả hắn cũng không dám giúp, vậy đối phương ít nhất cũng phải là Vũ Hoàng đỉnh phong, thậm chí là Vũ Tông cảnh siêu cấp cường giả trong truyền thuyết.
Tại Đông Hoa hoàng triều, theo Vương Hạo Thần biết thì chỉ có ngũ đại tông môn và hoàng thất là có Vũ Tông cường giả toạ trấn, mà bất cứ một thế lực nào trong số này đều mạnh hơn Thiên Sinh Môn.
Xem ra, thân phận của Bạch Nhược Trần trước đây đúng là cao đến doạ người.
- Hạo Thần! Ta biết ngươi là một nam nhân tốt, vì thế mới đem Bạch Linh giao cho ngươi! Coi như là Bạch di cầu ngươi đi!
Bạch Nhược Trần nhìn Vương Hạo Thần có chút cầu khẩn nói.
Nàng những năm nay chống đỡ rất vất vả, hầu như đã kiệt quệ, thế nhưng nàng vẫn không yên lòng ra đi, bởi vì lo lắng thế gian hiểm ác, Bạch Linh không đối phó được, lúc này may mắn tìm được một nam nhân mà nàng có thể tin tưởng, nàng không thể không vì nữ nhi của mình tranh thủ cơ hội này.
Vương Hạo Thần im lặng không đáp, hắn không biết vào lúc này bản thân mình nên nói gì.
Bạch Nhược Trần lại tưởng hắn sợ phiền phức không dám đồng ý, bèn lấy ra một cuốn sách cổ đặt vào tay hắn, khẽ nói:
- Đây là một môn vũ kỹ cổ đại do phụ thân của ta tìm được trong một di tích trước đây, là vật còn có giá trị cuối cùng của ta! Hôm nay ta đưa nó cho ngươi, chỉ mong ngươi không từ chối thỉnh cầu của ta!
Vương Hạo Thần rốt cuộc không nghe nổi nữa, hắn cũng không nhìn vật trong tay, mà đối với Bạch Nhược Trần nói:
- Bạch di! Ta không có Vũ Hoàng tu vi, thế nhưng ta nghĩ ta có thứ có thể giúp ngươi!
Bạch Nhược Trần khẽ kinh ngạc, nàng không hiểu Vương Hạo Thần làm sao lại tự tin như vậy, phải biết, lấy hắn tu vi lúc này mà muốn so với Vũ Hoàng thì đúng là thiên phương dạ đàm.
Vương Hạo Thần không nói gì, điều động Phệ Huyết Thánh Hoả, trên bàn tay lập tức bùng lên một ngọn lửa màu đỏ như máu.
Bạch Nhược Trần ban đầu thấy động tác của hắn thì hơi thất vọng, bất quá nàng rất nhanh liền nhìn ra được ngọn lửa trong tay Vương Hạo Thần rất không tầm thường, kinh ngạc nói:
- Đây là... thiên địa linh hoả?
Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, nói:
- Bạch di! Phệ Huyết Thánh Hoả của ta là kỳ hoả, có thể đốt cháy vạn vật, ta nghĩ nói không chừng sẽ có tác dụng đối với Phong Nguyên Chú!
Bạch Nhược Trần ánh mắt chăm chú nhìn vào Phệ Huyết Thánh Hoả trong tay Vương Hạo Thần, trong mắt cuối cùng toát ra một tia hi vọng, nói:
- Linh hoả của ngươi dường như chưa hoàn toàn thành thục, bất quá đúng là có thể có năng lực phá vỡ chú ấn!
Dù vậy nàng vẫn không có bao nhiêu tự tin, nghiêm túc nói tiếp:
- Nhưng Phệ Huyết Thánh Hoả có năng lực này là một chuyện, còn ngươi có bản lĩnh sử dụng nó không là một chuyện khác! Theo ta thấy, chỉ sợ bản thân ngươi lúc này không có cách nào điều động được một phần trăm sức mạnh của nó đi a?
Vương Hạo Thần cười khan một tiếng, không có phủ nhận, trên thực tế hắn đúng là chỉ vận dụng được một chút sức mạnh da lông bên ngoài của Phệ Huyết Thánh Hoả mà thôi.
- Dù sao cũng không có cách nào tốt hơn, không bằng để ta thử một lần?
Vương Hạo Thần nói.
Nếu như có thể đem Phong Nguyên Chú phá giải, Bạch Nhược Trần sẽ khôi phục tu vi trước kia, tuy rằng như vậy không hẳn có thể ngăn được Vạn Độc Linh Thể phản phệ, ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ và giảm bớt đau đớn cho nàng, như vậy còn hơn tình cảnh sống không bằng chết như hiện tại.
Bạch Nhược Trần không có trước tiên trả lời câu hỏi của hắn, mà nhìn hắn nói:
- Ngươi vì sao muốn giúp ta? Ngươi phải biết, một khi Phong Nguyên Chú bị phá giải, người thi triển ấn chú này lên người ta sẽ lập tức phát giác, mà người đó cho dù là Thiên Sinh Môn cũng không dám trêu chọc đâu!
Vương Hạo Thần trầm ngâm một chút, sau đó lại nói:
- Bạch di ngươi muốn nghe lời nói khách sáo hay là lời nói thật lòng?
Bạch Nhược Trần nói:
- Cả hai đi!
- Vậy ta nói lời khách sáo trước! Thứ nhất, ta không muốn nghĩa muội của ta mất đi mẫu thân! Thứ hai, ta không thể thấy chết mà không cứu!
Vương Hạo Thần nói.
- Vậy còn lời thật lòng thì sao?
Bạch Nhược Trần nhiều hứng thú nhìn Vương Hạo Thần không chớp mắt nói.
- Lời thật lòng...
Vương Hạo Thần hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Là bởi vì ta muốn Bạch di nợ ân tình của ta, Vạn Độc Linh Thể tuy là có rất nhiều tác hại, nhưng không thể phủ nhận nó là một loại thể chất hiếm có, chỉ cần Phong Nguyên Chú bị phá bỏ, Bạch di tương lai chắc chắn sẽ không phải là nhân vật tầm thường! Như vậy ta không phải là đã có thêm một cái cường đại bằng hữu rồi hay sao?
- Lại nói, coi như vị cường giả hạ Phong Nguyên Chú lên người ngươi phát giác ra mà chạy tới nơi này, hắn cũng không có khả năng truy đến trên đầu ta đi a? Vương Hạo Thần ta trong tông môn chỉ là đệ tử bình thường không chút nổi bật, tu vi chỉ mới là Vũ Sĩ, chỉ cần chuyện Phệ Huyết Thánh Hoả không lộ ra ngoài, hắn chẳng lẽ còn muốn cho rằng một cái Vũ Sĩ có thể phá giải Phong Nguyên Chú mà chỉ có Vũ Hoàng mới làm được hay sao?
Bạch Nhược Trần im lặng nghe hắn nói xong, đôi mắt thâm thuý xinh đẹp thuỷ chung không rời khỏi Vương Hạo Thần khuôn mặt, sau cùng mới cười khẽ nói:
- Hạo Thần ngươi lá gan cũng quá lớn! Ta thân là người mang Vạn Độc Linh Thể, đi đến đâu cũng gieo rắc tai hoạ cho chúng sinh, ngươi vậy mà dám làm bằng hữu của ta?
Vương Hạo Thần xoa xoa mi tâm, nói:
- Có lẽ là đồng bệnh tương lên! Bạch di ngươi mang Vạn Độc Linh Thể, trời sinh chú định cô độc, cũng chỉ có ta có thiên địa linh hoả mới có tư cách làm bằng hữu của ngươi!
Người mang Vạn Độc Linh Thể, thông thường đều là nhân vật bị thế nhân căm ghét, bởi vì bọn họ là thể chất tai hoạ, một khi bị độc thể phản phệ, đó chính là chúng sinh tai nạn.
Vì vậy có thể nói, người sở hữu Vạn Độc Linh Thể có rất ít bằng hữu, hoặc chỉ có những người có đầy đủ năng lực mới có thể làm bằng hữu của họ.
Vương Hạo Thần thân mang thiên địa linh hoả Phệ Huyết Thánh Hoả, có thể không sợ vạn độc, miễn cưỡng có tư cách này.
Bạch Nhược Trần không nói nữa, nàng im lặng hồi lâu, có lẽ đã rất lâu rồi, mới có một người đã biết nàng là Vạn Độc Linh Thể mà vẫn còn muốn làm bằng hữu với nàng.
Nhưng lời nói của Vương Hạo Thần, chính là những lời này mà nàng muốn nghe từ rất lâu, chỉ là đến tận lúc này mới nàng mới nghe được, điều nàng không ngờ là nàng lại nghe thấy từ một nam tử trẻ tuổi hơn nàng, tu vi cũng thấp hơn nàng nguyên bản vô số lần.
- Vậy nếu như sau này ta thay đổi tâm ý, không nhận ngươi người bằng hữu này thì sao?
Bạch Nhược Trần đột nhiên nói.
- Vậy coi như ta miễn cưỡng làm người tốt một lần, người ta nói cứu một mạng hơn xây bảy toà tháp mà không phải sao?
Vương Hạo Thần bất đắc dĩ nói.
Bạch Nhược Trần che miệng cười khúc khích, nói:
- Nếu vậy, Hạo Thần ngươi cũng đừng hối hận!