Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 141: Mối hận




Vương Hạo Thần tu luyện xong, đang muốn đi vào xem xét thương thế của Hình Nhân một chút, phát hiện người sau đã tỉnh, để cho hắn có chút bất ngờ.

Thương thể của Hình Nhân không thể không nói là rất nặng, chỉ ba ngày đã tỉnh lại, đây là chuyện Vương Hạo Thần cũng không ngờ.

• Ngươi đã tỉnh!

Vương Hạo Thần đi vào trong nhà, nhìn nằm trên giường Hình Nhân nói.

Hình Nhân chỉ vừa mới tỉnh lại, thương tích trên người vẫn còn rất nặng, cho dù là cử động nhẹ đều cảm giác được thân thể tương đương đau đớn, có chút gian nan mở ra mí mắt, nhìn Vương Hạo Thần cảnh giác nói:

• Ngươi là người nào?

• Không cần lo lắng, nếu như ta là Đồng gia chi nhân, bản thân ngươi đã không còn nằm ở đây!

Vương Hạo Thần cười nói.

Hình Nhân khẽ nhíu mày, hắn không ngốc, có thể từ trong câu nói của Vương Hạo Thần nhận ra rất nhiều thứ.

Thứ nhất, có thể biết được, nam tử trước mặt hắn lúc này không phải Đồng gia chi nhân, chuyện này đối phương không cần thiết lừa hắn.

Thứ hai, đối phương biết rõ bản thân mình và Đồng gia ân oán, cũng không phải là vô tính cứu được mình.

Thứ ba, đối phương tựa hồ đối với bản thân không có ác ý, nếu không, đã sớm đem hắn giao cho Đồng gia.

Xác định ba thứ này về sau, Hình Nhân rốt cuộc khẽ thở ra một hơi, bất kể như thế nào, còn sống là còn hi vọng, hơn nữa không rơi vào tay Đồng gia đã là rất tốt.

Dù sao trước đó, hắn bị một chưởng của Hoàng Uyên đả thương nặng, chỉ đủ sức chạy đến nơi này ẩn thân, sau đó liền ngất đi.

Cho dù thần trí lúc đó tương đối mơ hồ, thế nhưng Hình Nhân biết rõ bản thân mình chắc chắn chưa thể ra khỏi Đồng gia, nếu như lúc đó không phải là thiếu niên trước mặt mà một cái Đồng gia chi nhân phát hiện ra hắn, vậy hắn chắc chắn đã chết không có chỗ chôn.

- Đa tạ ơn cứu mạng!

Hình Nhân nhìn Vương Hạo Thần nói.

Tuy rằng Hình Nhân không hiểu Vương Hạo Thần vì cái gì mà cứu mình, bất quá sự thật là nếu như không có đối phương bản thân đã sớm chết hoặc là rơi vào trong tay Đồng gia, vì thế hai chữ “ tạ ơn “ này, hắn nói không có chút nào do dự.

Đương nhiên, tạ ơn là tạ ơn, thế nhưng đề phòng vẫn là có.

• Một cái nhấc tay!

Vương Hạo Thần không thèm để ý, sau đó lại nói:

• Bất quá ngươi cũng không cần vui mừng, ta tuy không phải Đồng gia chi nhân, bất quá cũng có chút quan hệ với bọn họ! Lúc này giữ ngươi ở đây chỉ là vì muốn để cho ngươi có thời gian bình phục một chút, về sau để tránh phiền phức, đợi đến khi ngươi khôi phục một chút ta vẫn sẽ đem ngươi giao cho Đồng gia xử lý!

Nghe Vương Hạo Thần nói vậy, Hình Nhân sắc mặt trở nên có chút khó coi, thế nhưng hắn vẫn không nói gì, bởi vì hắn hiểu rõ, Vương Hạo Thần làm vậy hoàn toàn không sai, dù sao hai người không thân không quen, có thể cứu mình một mạng đã là rất tốt, sao có thể vì mình mà rơi vào vũng nước đục này.

• Ngươi không phản đối?

Vương Hạo Thần có chút hứng thú nhìn Hình Nhân, cười hỏi.

• Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ngươi, ngươi đem ta giao ra là chuyện hợp tình hợp lý! Hơn nữa Hình Nhân ta trước giờ không muốn vì chuyện của mình mà liên luỵ người khác!

Hình Nhân trầm giọng đáp.

Rất có cốt khí.

Vương Hạo Thần gật đầu, trong lòng ấn tượng đối với Hình Nhân người này càng tốt hơn một chút, tự lấy cho mình một cái ghế ngồi đối diện với đối phương, nói:

• Người như ngươi, hẳn là sẽ không tuỳ tiện đi gây sự với người khác, làm sao lại chọc vào Đồng gia đây?

• Ngươi thì biết cái gì?

Hình Nhân cười lạnh nói:

• Chúng ta căn bản không phải vô duyên vô cớ nhắm vào Đồng gia, là đám tạp chủng đó không thả cho chúng ta! Nếu như những người thân nhất của ngươi cũng giống như gia tộc của ta... bị đồ sát toàn bộ, liệu ngươi có bất chấp tất cả mà báo thù cho họ hay không?

Câu này của Hình Nhân, để cho Vương Hạo Thần không khỏi sửng sờ.

Trên thế gian này, người thân của hắn không nhiều lắm, có lẽ chỉ có sư nương Nhạc Thi Dao và đại sư huynh Tống Nhất Phàm mà thôi, nếu như hai người này bị kẻ khác giết hại, e rằng Vương Hạo Thần sẽ trực tiếp phát cuồng, đặc biệt là Nhạc Thi Dao, nàng trong lòng hắn có địa vị quá quan trọng, cho dù có phải giết hết người trong thiên hạ để báo thù cho nàng hắn cũng sẽ không chút do dự mà làm.

Vì để báo thù cho người thân của mình, cho dù bất chấp thủ đoạn thì đã thế nào?

Vương Hạo Thần ánh mắt hơi run lên, trong lòng dường như đoán một ít thứ, thế nhưng hắn vẫn cẩn thận nhìn Hình Nhân khẽ nói:

- Gia tộc của ngươi... bị Đồng gia huyết tẩy?

- Không sai!

Hình Nhân không mặn không nhạt đáp, hai mắt tựa như không còn cảm xúc ngoài thù hận, chuyện gia tộc bị huyết tẩy, chính là vết thương không bao giờ lành trong lòng hắn, biến hắn trở thành một kẻ chỉ biết sống trong hận thù, ngày ngày điên cuồng tu luyện khiến cho mình trở nên mạnh hơn để có thể báo thú cho gia tộc của mình.

Hình Nhân không muốn dấu diếm, bởi vì hắn biết bản thân mình trước sau gì cũng rơi vào tay Đồng gia, vì thế hắn muốn trên đời ít nhất có một người hiểu rõ chân tướng của mọi việc, để cho Hình gia của hắn không rơi vào cảnh cho đến khi bị diệt tộc vẫn bị tất cả người trong thiên hạ xem là một cái vong ơn phụ nghĩa gia tộc.

Đây có lẽ là một chuyện cuối cùng mà hắn có thể làm cho Hình gia.

Vương Hạo Thần ánh mắt trầm xuống, hai bàn tay khẽ xiết chặt, im lặng hồi lâu mới nói:

- Có thể cho ta biết lý do không?

- Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội!

Hình Nhân chua chát đáp, sau đó liền đem cố sự của mình toàn bộ nói ra.

Dù sao đã nói thì nói cho hết, lúc này không cần phải dấu diếm cái gì.

Theo lời kể của Hình Nhân, hắn gia tộc nguyên bản là Hình gia, chỉ là một cái cực kỳ nhỏ yếu gia tộc phụ thuộc vào Đồng gia tại Nhai Đình sơn mạch, đời đời làm Đồng gia người hầu, chỉ có một ít võ giả hơi có chút thiên phú, mới có thể đi vào trong Đồng gia làm hộ vệ.

Hình Thiên, Hình Địa và Hình Nhân là Hình gia trong lịch sử mạnh nhất ba vị thiên tài, tuổi còn trẻ đã được cho vào Đồng gia rèn luyện, bất quá ở tại Đồng gia cũng chỉ có thể xem là tiểu nhân vật mà thôi.

Vài năm trước, ba huynh đệ bọn họ trong một lần ra ngoài lịch luyện đã vô tình có được cơ duyên thay đổi nhân sinh của mình.

Bọn họ tìm được một mảnh cổ lão chiến trường có niên đại có thể đã lên đến cả mấy trăm thậm chí cả ngàn năm.

Ở trong chiến trường, có lưu lại ba bộ hài cốt khổng lồ của ba đầu yêu thú đến từ Phượng tộc, Ngưu tộc và Hổ tộc.

Phượng, Ngưu, Hổ tam tộc ở trong giới yêu thú đều là những đại tộc cường đại, đặc biệt là Phượng tộc, đây chính là bộ tộc yêu thú hiếm hoi có thể so sánh với Long tộc chí cao vô thượng.

Ba người lúc đó tại dưới tình huống ngu ngơ không hiểu rõ vậy mà gặp được linh hồn còn sót lại của ba đầu yêu thú này, biết được bọn chúng năm xưa bởi vì đại chiến mà ngã xuống nơi này, đồng thời còn nhận được truyền thừa của Phượng tộc, Ngưu tộc và Hổ tộc.

Cho dù truyền thừa căn bản không đầy đủ, thiếu khuyết rất nhiều điểm, hơn nữa chỉ có công pháp luyện thể, bất quá bao nhiêu đó cũng đã đầy đủ để tu vi cùng thực lực của ba người tăng tiến mạnh mẽ, trở thành luyện thể võ giả, khi trở về Đồng gia liền một đường hát vang tiến mạnh, trở thành tam đại hộ vệ đứng đầu trong 24 hộ vệ của Đồng gia, để cho Hình gia của họ cũng nhận được không ít chỗ tốt, dần dần có xu thế quật khởi.

Bất quá niềm vui của bọn họ căn bản không kéo dài được bao lâu, ba người bọn họ bỗng nhiên phát triển quá nhanh đã dẫn đến Đồng gia hay đúng hơn là Đồng Thiên Tân và Đồng Khải Mặc chú ý, dần dần nảy ra ý định muốn chiếm lấy công pháp luyện thể của ba người.

Vốn dĩ Hình Thiên, Hình Địa và Hình Nhân cũng không có ý muốn dấu diếm, thế nhưng công pháp luyện thể của Phượng, Ngưu, Hổ tam tộc chỉ thích hợp dành cho ba người bọn họ, bởi vì chỉ có người có huyết mạch của Phượng, Ngưu, Hổ tam tộc mới có thể tu luyện công pháp luyện thể của tộc đàn, trước đó ba người bọn họ có được tinh huyết truyền thừa của tam tộc nên mới đáp ứng được yêu cầu của công pháp, bây giờ cho dù có đem khẩu quyết truyền cho Đồng gia thì cũng vô dụng.

Hơn nữa ngay trước khi hoàn tất truyền thừa, ba đầu yêu thú linh hồn đã dặn ba người đây là công pháp luyện thể độc môn của tộc đàn bọn họ, tuyệt đối không thể tùy tiện truyền ra ngoài, đây cũng là chỗ khó khăn của ba người.

Ba huynh đệ đem chuyện nói với Đồng Thiên Tân và Đồng Khải Mặc, thế nhưng không chỉ không khiến cho hai người sau bỏ đi ý định, ngược lại khiến cho họ tức giận, cho rằng ba người là đang muốn tư tàng không chịu nói thật, không lâu sau đó liền ra tay bắt Hình gia tất cả tộc nhân, ép ba người nói ra công pháp luyện thể.

Hình Thiên, Hình Địa và Hình Nhân tự nhiên không chịu được áp bức như vậy, lập tức động thủ, ý muốn cứu ra tộc nhân của mình, thế nhưng lúc đó tu vi của ba người xa xa còn chưa chạm tới Vũ Sư đỉnh phong, chỉ một mình đại trưởng lão Đồng Khải Mặc đã dễ dàng đem ba người đánh cho trọng thương mất sức phản kháng.

Bị bức đến bước đường cùng, ba người đành phải đem công pháp khẩu quyết nói ra, thế nhưng kết quả cũng giống như ba người từng nói trước đó, Đồng gia võ giả căn bản không có cách nào tu luyện, Đồng Thiên Tân càng cho rằng ba người cố tình nói sai công pháp, trực tiếp ra luyện đồ sát tất cả tộc nhân của Hình gia, đem ba người nhốt vào trong Ngũ Hành Tháp tầng thứ sáu, ý muốn dùng nhục thân khảo nghiệm như cực hình ở đó nghiền nát ý chí của ba người, ép họ đem công pháp chân chính giao ra.

Chỉ là Đồng Thiên Tân căn bản không nghĩ tới, Hình gia ba huynh đệ ở trong Ngũ Hành Tháp tầng thứ sáu một năm lại không chết, hơn nữa còn dựa vào ý chí cường đại và chấp niệm muốn báo thù, mượn Phong Lôi khảo nghiệm ở tầng thứ sáu tôi luyện bản thân, để tu vi cùng nhục thân nhận được đột phá cực lớn, sau cùng thậm chí còn có thể phá tan cấm chế ở tầng thứ sáu, xông ra Ngũ Hành Tháp bên ngoài.

Sự tình sau đó, Vương Hạo Thần đã tận mắt nhìn thấy, căn bản không cần Hình Nhân nói thêm cũng đã rõ ràng.