Nghịch Thần

Chương 2: Mỗi một phút đều tìm cách tự sát




"Hắn chính là đại thúc trên triều đình hay léo nha léo nhéo nói cái gì mà gia tộc ở phía tây biên thùy nổi loạn, dọa ta suýt chút nữa đã tiểu ra quần”. Kính Hiên không tự mình chấp chính, trong miệng nhai đậu phộng nghe lép nhép, lép nhép, giống như là có chỗ dựa thì thầm cáo trạng với Tề Đan Yên, đôi mắt nhỏ như ngọc trai lén lút liếc xéo Hạng Tuế Chiêm đang quỳ ở dưới, rất giống như học trò đang lén lút nói xấu thầy giáo mình trên bục giảng mà tivi hay chiếu.

Tề Đan Yên vừa nghe, theo bản năng mà vỗ bàn một cái, duỗi ngón trỏ chỉ chỉ: “Lớn mật!” Đến cuối cùng là lớn mật cái gì, bản thân nàng cũng không biết. Cặp mẹ con này đúng là hại nước hại dân đúng như dự đoán, lúc trước Trương hoàng hậu quả nhiên liệu việc như thần, đem hoàng quyền phân chia thành ba phần, nếu không sợ rằng Kiền triều thịnh thế thực sự sẽ bị hủy trong chốc lát.

Trên mặt của Hạng Tuế Chiêm không hề có chút biểu hiện gì, "Thần có tội. Bộ tộc Khuyển Nhung ở Biên thuỳ Tây Bắc làm loạn quấy nhiễu dân chúng đã hơn ba tháng, tội thần bảo vệ biên thùy bất lực, khấu xin Ngô hoàng ân chuẩn, cho phép tội thần mang ba ngàn tướng sĩ đi xuất chinh bình loạn, xuất phát trong ngày hôm nay.

Con ngươi Kính Hiên chuyển động, thằng nhóc này làm sao biết cái gì biên thuỳ chiến loạn, chỉ có thể lặng lẽ hỏi Tề Đan Yên, "Có cho phép không?"

"Chó Nhung cái gì vậy?" Tề Đan Yên với hắn đều ngốc như nhau, nàng chỉ thích thêu thùa, xem diễn kịch, nữ nhân như nàng thì hiểu cái gì là văn thao vũ lược, biên thùy báo nguy cấp ở trong mắt nàng còn không bằng tối qua lỡ tay cho quá nhiều thức ăn cho cá, kết quả là con cá đuôi vàng tên Đại Hoa đã biết cảm giác uất ức khi chết vì no là thế nào.

“Hồi bẩm thái hậu, Khuyển Nhung chính là bộ tộc tây bắc, phát triển ở Liêu Giang, lấy du mục làm phương thức sinh sống, chuyên về chăn nuôi thú dữ, bọn họ có thân hình cao lớn, tính cách tàn bạo, gần năm mươi năm qua đã nhiều lần xâm phạm biên cảnh của Đại Kiền ta, cướp giật lương thực, gia súc của dân chúng vùng biên thùy, thậm chí là làm nhục nữ nhân, giết người vô tội. Khuyển Nhung từng chiếm Trường Vũ mười hai năm, sáu năm trước Đôn Hiếu đế đã đánh vào biên thùy Tây Bắc hai lần, chiếm lĩnh hai tòa thành Tuy Dương, Tuy Huyền. Đại Kiền ta đã hai lần xuất chinh, sắp đem Khuyển Nhung trục xuất ra khỏi Tây Bắc. Những năm gần đây bên trong gia tộc của thủ lĩnh Khuyển Nhung xảy ra nội chiến nên đã từ từ suy yếu. Nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hai thành của biên thùy Đại Kiền ta”. Hạng Tuế Chiêm bình tĩnh đáp. Mọi người quen biết với Hạng gia đều biết, trong cuộc chiến ở Tuy Huyền, đại ca của Hạng Tuế Chiêm đã chết ở sa trường.

"Nghe ra hình như rất đáng sợ.” Tề Đan Yên nháy mắt mấy cái, mặt ngốc đến không thể ngốc hơn được nữa, đối với loại chuyện chém giết trên chiến trường này thì cái người suốt ngày chỉ núp sau hậu cung làm đà điểu thực sự không thể nào tưởng tượng được.

Hạng Tuế Chiêm cũng không hề đưa mắt nhìn lên, một là dựa theo lễ nghi quân thần, thần tử phía dưới không thể nhìn thẳng mặt rồng, hai là nếu như hắn đưa mắt nhìn lên, ánh mắt của hắn chắc chắn sẽ để lộ ra ý nghĩ trong lòng hắn khi nhìn hai mẹ con họ– “ Hai người các ngươi là đồ ngốc hết thuốc chữa. " .

"Ừ. . .Chuẩn tấu." Kính Hiên qua loa trả lời.

"Tạ hoàng thượng ân chuẩn." Hạng Tuế Chiêm cũng không đứng dậy, trầm mặc một lát, "Trong những ngày vi thần xuất chinh, hi vọng hoàng thượng mỗi ngày chăm chỉ học tập xử lý chính sự, làm phiền thái hậu giám sát.”

Ngụ ý là, ngươi làm ơn đọc sách nhiều thêm một chút có được không!

"Đọc sách quá vô vị, vẫn là mẫu hậu kể chuyện cổ thú vị hơn!”. Chắc là do ăn nhiều đậu phộng, nên Kính Hiên không nhịn được liền đánh rắm một cái.

Ánh mắt Hạng Tuế Chiêm hơi nhẹ nhàng nhìn lên trên, từ xa có thể nhìn thấy thoáng qua góc áo đỏ tươi của Tề Đan Yên. Chờ chút, chân đâu? Ánh mắt của hắn nhìn lên trên thêm chút nữa, phát hiện Tề Đan Yên đang ngồi xếp bằng. Mẹ nó, đây là tư thế ngồi gì vậy! Người như vậy có thể kể được chuyện cổ gì tốt đẹp chứ? Hạng Tuế Chiêm hơi cắn răng, "Thần ngu dốt, không biết thái hậu kể chuyện cổ gì để răn dạy hoàng thượng?”

Bạn đầu gấu nhưng vẫn còn tơ nào đó lại bắt đầu nói không biết lựa lời, "Kể rất nhiều, thí dụ như Tây Môn Khánh câu dẫn Phan Kim Liên như thế nào, Trương Sinh ban đêm gặp gỡ Thôi Oanh Oanh (trong Tây Sương ký), còn có những câu chuyện tình bí mật giữa Quan Vũ và Lữ Bố,. . ."

"Khụ khụ!" Tề Đan Yên đưa tay che miệng Kính Hiên, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không được nói thành thật như vậy, "Khà khà. . .Ai gia vừa mới kể là truyện Anh Hùng Thủy Hử, Tiểu Hồng nương trung thành bảo vệ chủ, còn có chuyện Tam anh chiến Lữ Bố(1). Không biết Hạng tướng quân đã nghe qua chưa?”

(1) Đây là câu chuyện kể về trận chiến của Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi đấu với Lữ Bố thời Tam Quốc. Lữ Bố được cho là người có sức mạnh phi thường, rất giỏi võ. Đọc thêm: http://goo.gl/vNxTlQ

Kính Hiên vội la lên: "Không đúng! Lữ Bố và Điêu Thuyền mới là một đôi, tam anh là con ả nào thế!”

Mọi người đều phát hiện ra, vẻ mặt của Hạng Tuế Chiêm xuất hiện một chút thay đổi, trên trán dường như có thể thấy được gân xanh nổi lên, lạnh nhạt nói: “Thần tập võ từ nhỏ, không đọc qua sách sử, chưa từng nghe qua những chuyện cổ mà thái hậu đã nói”.

"Hạng tướng quân, đây chính là sai lầm của ngươi, muốn tập võ, cũng phải đọc sách, hai thứ đều nên nắm trong tay, hai tay đều phải mạnh mới được." Kính Hiên nghiêm nghị nói.

Chờ một ngày kia quần thần hợp nhau tấn công, chư vương lần lượt phản loạn bức vua thoái vị, phế bỏ thằng nhóc nhà ngươi, ngươi sẽ biết cái gì gọi là hai tay đều phải mạnh. Hạng Tuế Chiêm không trả lời, bên ngoài hắn phải bảo hộ quốc gia, bên trong phải trợ giúp chủ, tiên hoàng vừa đi, đặt trọng trách nặng nề lên người Hạng gia, giống như hai con heo đạp trên người con kiến.

Từ lúc Hạng Tuế Chiêm đi vào đến giờ vẫn còn quỳ, theo như bình thường thì hoàng thượng nên cho bình thân, Tiểu Thanh thấy vậy quay đầu nhìn Kính Hiên, lại nháy mắt, nhíu chân mày. Kính Hiên ‘A’ một tiếng, rốt cuộc nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thanh, hắng giọng gọi "Tiểu Thanh , trẫm khát nước, đi pha bình trà nóng đến đây cho trấm, loại trà mà trẫm thích uống nhất đấy.”.

Khóe miệng Tiểu Thanh run rẩy lần thứ hai, khom người rời đi.

"A, Hạng ái khanh bình thân." Kính Hiên gãi gãi sau gáy.

"Tạ hoàng thượng." Hạng Tuế Chiêm đứng dậy, đứng thẳng đến mức phía sau lưng đều thẳng tắp, thật giống như tường thành “Thần cần phải chuẩn bị cho việc xuất chinh, thần xin cáo từ trước”.

"Ái khanh không cần đi vội, uống chén trà đã.” Kính Hiên khách sáo nói.

Tiểu Thanh cầm khay trà vào, Cẩm Tú rón rét bưng ba tách trà im lặng theo thứ tự đưa cho mọi người, trước tiên là đưa cho Kính Hiên, Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm. Tề Đan Yên ăn nhiều đậu phộng như vậy, còn kể vài chuyện xưa, bây giờ đang rất khát nước, không để ý trà hơi nóng, cầm lên liền uống ngay.

Hạng Tuế Chiêm là người cuối cùng tiếp nhận ly trà, sau khi tạ ơn xong thì giơ cao ly trà, liếc mắt nhìn thấy màu nâu trong chén trà, đột nhiên hỏi: "Đây là trà gì?"

"Hồi bẩm Hạng tướng quân, đây là Huyền đậu trà hương." Tiểu Thanh nói. Sau khi hoàng thượng được sinh ra, hắn liền hầu hạ hoàng thượng, hoàng thượng vui mừng hay khó chịu đều biểu hiện quá rõ ràng. Loại Huyền đậu trà hương rất hiếm thấy, một năm không có được đến 50kg, uống một hai lần đã khó. Hiện nay chủ nhân làm hoàng đế, mỗi ngày đều muốn uống.

Sắc mặt Hạng Tuế Chiêm hơi thay đổi, nhấc mắt nhìn qua đống vỏ đậu phộng đã xếp thành ngọn núi nhỏ trên bàn trà phía trước, lại nhìn đến cái miệng nhỏ của Kính Hiên đang chuẩn bị uống trà, Tề Đan Yên đang nốc ừng ực, bỗng nhiên hắn buông tách trà để bên cạnh, tiến lên vài bước, thân hình nhanh như chớp.

Tề Đan Yên còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt một chiếc áo bào màu tím sẫm, tách trà trong tay bị người ta đụng thật mạnh, rơi xuống đất vỡ tan tành. Tay trái Hạng Tuế Chiêm đoạt lấy chén trà của Kính Hiên , bình tĩnh đến mức cả ngay cả một giọt cũng không bị đổ ra ngoài, tay phải trực tiếp vung lên đụng vào tách trà của Tề Đan Yên, lại nhanh chóng lùi về sau ba bước, ôm quyền: “Hoàng thượng, thái hậu, Huyền đậu trà hương không thích hợp dùng chung với đậu phộng, nếu nặng sẽ mất mạng”.

Đậu phộng dùng chung với Huyền đậu trà hương, quả thực chính là Nhất nhật tang mệnh tán - Một loại thuốc cực độc.

Tề Đan Yên che miệng, bộ dáng hoàn toàn như chim sợ cành cong. Nghĩ thầm, a? không thể dùng chung với nhau? Nhưng mà ta đã ăn rồi cũng uống xong luôn, phải làm sao bây giờ?

Kính Hiên dại ra một lúc, sau khi hoàn hồn liền kêu to: “"Nguy hiểm thật! Hạng tướng quân cứu giá có công, nên thưởng nên thưởng! Nên thưởng cái gì mới được đây….. Mẫu hậu, người thấy thế nào?" Dứt lời, rất nghiêm túc vuốt cằm suy nghĩ.

Tề Đan Yên liếc mắt, dáng vẻ giống như Mã Cảnh Đào(2) sắp tắt thở, giọng nói khàn khàn: “Không nên vội vàng ban thưởng, để ta đi ói đã!” nói xong tay cầm váy nhảy xuống trường kỷ khắc hoa Hải Đường, Hạng Tuế Chiêm đứng ở một bên chỉ thấy bàn chân nhỏ trắng như tuyết giống như hoa sen chạy nhanh trên nền gạch màu hồng, khi chạy tấm lụa mỏng màu đỏ được thêu hoa tường vân trên vai trượt xuống một nửa, lộ ra một bờ vai tròn, cách tay trơn bóng. Hạng Tuế Chiêm khẽ cau mày, cụp mắt không nhìn theo.

(2) Mã Cảnh Đào: Diễn viên trung quốc, khá nổi danh, đồng thời cũng là diễn viên nỗi danh về nhập diễn sâu, diễn khá xuất sắc các thể loại phim bi như tác phẩm của Quỳnh Dao, đoạn này ý nói chị nhập diễn như diễn viên phim Quỳnh Dao, bạch liên hoa trước khi sắp chết.

Sau khi Đôn Hiếu đế băng hà. Đại Kiền loạn trong giặc ngoài, Khuyển Nhung ở Tây Bắc làm lọan, Tây Nam thì bị chia cắt, nội bộ triều đình đột nhiên chia thành ba phe, trong đó có một phe trong bóng tối hỗ trợ đệ đệ của tiên hoàng – Cung thân vương, muốn noi theo gương của Triệu Khuôn Dẫn(3) thời Bắc Tống đoạt ngôi của cháu trai, một phe khác trước đây là do Trương quốc cửu – Trương Truyền Cát cầm đầu, vọng tưởng biến ấu đế thành con rối, muốn nắm quyền vơ vét của cải, còn một phe …. Do Tương Truyện cầm đầu, có ý muốn khoác hoàng bào, thay thế ấu đế. Bây giờ nhìn lại ba phe này không cần phải nhàm chán vậy được không, không cần phe nào động thủ hết! Chính tiểu hoàng đế não tàn ở trong cung có thể dùng đậu phộng và Huyền đậu trà hương tự độc chết chính mình.

(3) Triệu Khuông Dẫn: Người có công lập nên nhà Tống, lấy danh là Tống Thái Tổ, từng kết nghĩa anh em với Sài Vinh. Sài Vinh lên ngôi lập nên nhà Hậu Chu, Sau khi Sài Vinh chết đưa con là 7t lên ngôi, Triệu Khuông Dẫn được nhân dân ủng hộ và em trai là Triệu Khuông Nghĩa xúi giục nói ông có chân mệnh hoàng đế nên kéo binh về đoạt ngôi vua. Tìm hiểu thêm tại: https://goo.gl/3MMhR7

"A! Nghĩ ra rồi!" Kính Hiên vô cùng cao hứng, vỗ tay cái bốp: “Người đâu, thưởng cho Hạng tướng quân mười cân đậu phộng và mười cân huyền đậu trà hương!”

Đây thực sự là nhịp điệu cứ mỗi phút lại đi tìm đường chết.

"Vi thần khấu tạ hoàng thượng ban thưởng, trong thời gian thần Tây chinh, hi vọng hoàng thượng bảo trọng long thể." Hạng Tuế Chiêm cảm ơn, cứ vậy rời đi.

Tề Đan Yên ói đến ruột cũng muốn phun ra ngoài, kéo dài hơi tràn trở về, nằm ngoài trên bàn trà, trên đầu búi mái tóc trụy mã kế(4) đã lộn xộn vô cùng, nghĩ đến lúc nãy thiếu chút nữa đã chết rồi, nghĩ đến mà sợ đến tự mình đấm ngực giậm chân. Kính Hiên im lặng nghe nàng sống chết nhắc đi nhắc lại, rất chăm chú nói: "Mẫu hậu, các đại thần đều ám chỉ chúng ta, Hạng Tuế Chiêm công cao chấn chủ, đã sớm có ý đồ không tốt. Hôm nay xem ra, ngoài trừ việc không có văn hóa gì, còn lại thì có thể tin tưởng hắn”,

(4) Trụy mã kế

truy ma ke

"Đúng là không có văn hóa gì cả, chuyện Tây Môn Khánh với Phan Kim Liên nổi danh như vậy cũng chưa từng nghe tới." Tề Đan Yên rất chăm chú gật đầu phụ họa, trọng điểm mà nàng quan tâm với trọng điểm trong câu nói của Kính Hiên hoàn toàn khác nhau.

Kính Hiên lập tức đổi trọng điểm, "Có lẽ cũng là bởi vì không có văn hóa gì, do đó mà đã thành niên nhiều năm mà vẫn chưa có hôn phối”.

Tề Đan Yên nghe xong, vô cùng tiếc hận lắc đầu, "Con gái đều yêu thích loại nam tử chứa thơ văn đầy bụng, loại múa đao múa kiếm cả ngày như Hạng tướng quân ….” Đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy ngươi mới nói muốn ban thưởng mà, đã thưởng chưa?”

Kính Hiên nháy mắt mấy cái, cố ý nói: "Còn chưa có thưởng, mẫu hậu cảm thấy nên thưởng gì mới được?”

Tề Đan Yên cúi đầu suy nghĩ rất lâu, trịnh trọng nói: "Kim ngân châu báu thì quá thô tục, thưởng gì đó thực dụng chút đi! Thưởng….. Hai mươi cân đậu phộng, hai mươi cân huyền đậu trà hương."

Có lúc Kính Hiên cảm thấy, Tề Đan Yên mới là mẫu thân ruột của hắn.

Đêm đó, bên trong Hạng phủ đèn đuốc sáng choang. Hạng Tuế Chiêm một thân quân trang, lưng khoác áo choàng lông khổng tước được tiên hoàng ngự ban, trong viện một con tuấn mã lông đen bóng loáng đang hưng phấn đá chân, chờ đợi chủ nhân của nó tới cưỡi nó lần thứ hai ra sa trường giết địch.

Có hắc y nhân từ ngoài phủ chạy tới, ôm quyền quỳ một chân trên đất chờ đợi Hạng Tuế Chiêm. Chỉ nghe ngữ khí trầm thấp của Hạng Tuế Chiêm hỏi, "Thái hậu còn sống không?"

Hắc y nhân đáp: “Hồi bẩm tướng quân, thái hậu khỏe mạnh. Ban thưởng của thái hậu và hoàng thượng đã ở ngoài phủ, ách….. tổng cộng ba mươi cân đậu phộng, ba mươi cân huyền đậu trà hương”.

Đây là muốn ban cho cái chết hắn mà.

"Ném đi." ánh mắt Hạng Tuế Chiêm lạnh lùng nghiêm nghị nói, "Truyền lệnh, ba ngàn tướng sĩ tức khắc nhổ trại xuất phát."

"Dạ"

Hạng Tuế Chiêm phi thân nhảy một cái vững vàng lên ngựa, nắm chặt dây cương, nghiêng đầu nói: "Phái mấy người nhanh nhẹn có thể tin được bảo vệ hoàng thượng và thái hậu, sắp xếp Tử Ngư vào Từ Ninh cung….. Gọi Tử Ngư lại đây”

"Dạ!"

Một lúc sau, một thiếu nữ với y phục ngắn màu xanh lam chạy nhanh lại, quỳ gối trước mặc hắn: “Tướng quân!”

Tay hắn nắm lấy chuôi kiếm, đưa mắt nhìn phía xa xa: “Sau này ngươi vào Từ Ninh cung giám sát thái hậu, nếu nàng không có tâm tư khác thì thôi, nếu có một ngày kết bè kết phái giúp đỡ người khác soán vị, giết không cần luận tội”.

"Dạ."

"Phụ thân!" Hạng Vũ vừa khóc vừa chạy tới, vô cùng đáng thương đứng bên chân ngựa, đưa tay muốn ôm một cái: “Phụ thân không được đi!”

Vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn của Hạng Tuế Chiêm hiện lên mấy phần ôn hòa, xuống ngựa ôm lấy Hạng Vũ, thấp giọng nói vài câu, Hạng Vũ mới lau nước mắt, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: “Những ngày bổn tướng quân xuất chinh, chăm sóc cho tiểu thư thật tốt, không được có bất kỳ sơ suất gì”. Dứt lời, nắm lấy dây cương quay đầu ngựa, chạy như bay ra ngoài phủ, chùm tua đỏ( trên mũ giáp theo gió tung bay, dưới ánh trăng tĩnh mịch, tiếng vó ngựa vang lên trong trẻo mạnh mẽ, chấn động tới ô thước một số.

Tử Ngư đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng Hạng Tuế Chiêm, trong lòng thì thầm: “Mong tướng quân đại thắng trở về, thân thể an khang."