Nhìn chung song phương chiến ý đều ngút lên tận trời, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thôi, cả hai ắt hẳn sẽ lập tức lao vào tử chiến một trận.
Bởi lẽ, từ trong ánh mắt hai người, có thể dễ dàng nhận ra sự quyết tuyệt hoà lẫn sát ý cuồn trào mãnh liệt mà ra. Trên thân hai người như có như không toả ra hai luồn khí tức vô cùng nguy hiểm.
Luồn khí tức ấy hoàn toàn không thể chứng kiến bằng mắt thường, thế nhưng lại làm cho người ta cảm giác ngột ngạt khi phóng nhãn quan sát.
Thi Nhị muốn ăn tươi nuốt sống Trần Tinh là điều đương nhiên, Trần Tinh muốn giải quyết Thi Nhị là việc không cần bàn cãi. Đôi bên đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết là chuyện đã thành tất yếu.
Một sống một còn tư thế là không thể nào tránh khỏi.
Khoảnh khắc chiến đấu nháy mắt vừa rồi chỉ là một trận thăm dò thực lực của song phương.
Trần Tinh chưa bung sức không thể nói lên Thi Nhị cũng đã tận lực cho được. Bởi lẽ, từ đầu tới cuối Thi Nhị đều biểu hiện vô cùng quái lạ cùng càn rỡ một cách dị thường.
Và sự thật đã chứng minh, Thi Nhị đầy đủ bản lĩnh cùng Trần Tinh một trận tử chiến nếu không có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Nói đến nguyên nhân vì sao Thi Nhị hay còn gọi là Thi Quỷ Lão Nhận lại có thể mạnh mẽ như vậy thì phải kể đến trận chiến của Trần Tinh cùng với Thi Nhị ở Âm Lôi Cốc trước kia.
Một khắc sinh tử phía trước, hoặc nói đúng hơn là cái quỷ dị công pháp mà Thi Nhị đạt được chính là cội nguồn của mọi vấn đề.
Tu ma sĩ muôn hình vạn tượng, biến tướng khôn lường. Một người bị đánh đến thịt nát xương tan cũng có thể đoạt xá trùng sinh. Hơn nữa thực lực lại tăng cao một cách nhanh chóng như thế là điều không phải không có. Chỉ là trường hợp này chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Không may cho Trần Tinh đó chính là Thi Nhị lại là một trong những trường hợp đó.
Phải biết, ở thời thượng cổ, Tiên Ma Nhân Yêu, 4 loại chủng tộc đã từng sinh sống trên vị diện này. Mặc dù không biết qua bao nhiêu tuế nguyệt, các di tích thượng cổ hay công pháp thượng thừa hầu như đã theo thời gian thất truyền đi.
Tuy nhiên điều đó không thể nói lên các loại bí thuật hay công pháp quỷ dị đã không còn tồn tại cho được.
Thi Nhị chẳng phải là một ví dụ thực tế hay sao?
Nếu như Trần Tinh lúc đó còn đủ thể lực, đủ sắc xảo để nhận ra khoảnh khắc Thi Quỷ Lão Nhân bị trảm làm đôi mà đồng tử không hề ảm đạm phai mờ thì có lẽ sẽ không có Thi Nhị ngày hôm nay.
Nói thì dài dòng, tuy nhiên quá trình thực chất chỉ mất vài cái chớp mắt thời gian mà thôi. Khi mà bụi mù vừa lắng xuống, hai người như đạt được ăn ý nào đó liền lao vào hỗn chiến.
Quyền đầu đối trường kích, hung tàn đối bạo lực. Trận chiến ấy không đến mức thiên hôn địa ám, bất quá tính huỷ diệt là không cần bàn cãi.
Mỗi một chiêu một thức đều phát sinh những tiếng nổ đinh tai nhức óc tựa như tiếng sấm rền vang, nếu có người chứng kiến tràng cảnh ấy nhất định sẽ phải trầm trồ há hốc miệng thán phục trước cảnh tượng trước mắt.
Bởi lẽ trận chiến này có phần đặc biệt, đặc biệt ở chỗ hai người vậy mà chiến đấu theo một phương thức khác biệt so với nhận biết của đa số tu sĩ.
Không hề hoa lệ sặc sỡ nhưng lại khiến ai nấy chứng kiến đều bị thu hút không thể rời mắt. Bởi lẽ cái tư thế mà hai người chiến đấu làm cho nhiều người nhiệt huyết không khỏi sôi trào.
Ngươi một quyền, ta một quyền. Nắm đấm chính là vương đạo, là thiết luật cho cái thế giới không tồn tại bất cứ quy tắc nào. Như thế nào là nam nhân? Đây chẳng phải sao?
Trần Tinh chiêu thức đơn thuần chỉ là vài đường cơ bản, nguyên do là vì kích pháp của hắn cũng chỉ là vừa mới hình thành. Nhất là khi kích pháp này dựa trên Diệt Thần Tam Thức diễn luyện mà ra, thiếu sót là điều không thể tránh khỏi.
Bất quá Trần Tinh mỗi một kích đánh về phía Thi Nhị lại tràn ngập lực lượng. Chấn đến Thi Nhị hai tay đều run lẩy bẩy không ngừng.
Tuy vậy nhiêu đó vẫn là chưa đủ để giải quyết Thi Nhị cho được. Thi Nhị thật sự quá mạnh, mạnh không hợp lẽ thường so với đại bộ phận tu sĩ.
Mạnh mẽ về cả ý chí lẫn thực lực. Bởi lẽ rất khó có ai có thể chiến đấu với Trần Tinh bằng phương thức bạo lực như vậy trong thời gian dài mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh mang đến lợi thế dường như giúp Trần Tinh đứng ở thế bất bại trong tư thế phải chiến đấu trong thời gian dài.
Thế mà Thi Nhị chẳng những không rơi vào thế hạ phong, Thi Nhị còn khiến Trần Tinh phải kiêng dè ba phần, hắn tựa như một đầu hung thú làm bằng sắt thép như thế, Thi Nhị điên cuồng huy động hai tay lao vào cố gắng tổn thương Trần Tinh, quyền đấm cước đá, công kích không điểm dừng.
Mục đích của Thi Nhị dường như chỉ có một, hắn muốn dùng tổn thương đổi tổn thương như thế, cho dù qua mỗi một chiêu, thân thể của hắn lại thêm một đạo vết thương, có điều khuôn mặt Thi Nhị chẳng hề nổi lên một tí gợn sóng. Tựa như những vết thương này không phải của hắn giống như.
Chỉ vài cái hô hấp thời gian, trên người Thi Nhị đã chằng chịt vết thương, có những vết sâu đến tận xương trông rất dữ tợn, bất quá Thi Nhị vẫn như cũ hung hăng càn quấy điên cuồng công kích Trần Tinh.
Trần Tinh nhận thấy tình huống có chút không đúng, trong mơ hồ, hắn cảm giác Thi Nhị hô hấp đã suy yếu vài phần, thế nhưng lực lượng lẫn phương thức tấn công lại mạnh mẽ so với trước đó.
Điều này là tại sao?
Trần Tinh nghi hoặc không thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa liệu hắn có thể trụ đến cuối cùng chăng?
Trần Tinh không biết, bất quá hắn hiểu rằng, thân thể của hắn cư nhiên cũng có giới hạn, và cái giới hạn đó không sớm thì muộn cũng sẽ bộc phát nếu như không mở đại chiêu thay đổi chiến cục trước mắt.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh ánh mắt phủ lên một tầng tử sắc mờ nhạt, Tử Cực Ma Đồng cấp tốc điều động, thời thời khắc khắc tìm kiếm sơ hở của Thi Nhị.
Đến khi xuất ra chiêu thứ mười thời điểm, trường kích trong tay Trần Tinh lập tức hừng hực hoả diễm, bên ngoài còn gia trì một tầng tử sắc âm lôi quấn quanh tràn đầy tà dị.
Hắn một kích quét ngang, âm lôi lập tức phát xạ mà ra tựa nhưng cuồng phong bành trướng hung hăng đánh về phía Thi Nhị.
Thi Nhị thần sắc khẽ biến, nhanh chóng lùi về phía sau tránh né.
Bất quá Trần Tinh chiêu thức quá nhanh, cộng với diện tích ảnh hưởng quá rộng làm cho Thi Nhị dù đã sớm làm ra phòng bị nhưng vẫn như cũ không tài nào tránh khỏi, âm lôi đánh tới, Thi Nhị thân hình hơi run lên, cơ thể lập tức bị dòng âm lôi quấy phá định trụ không cách nào nhúc nhích.
Bắt lấy cơ hội đó, Trần Tinh động tác liền mạch nối liền không dứt, cứ như cả quá trình đã được hắn lên kế hoạch từ trước.
Thoắt một cái, Trần Tinh sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai thuấn di đến phía trên đỉnh đầu Thi Nhị ý đồ kết liễu đối phương.
Thế nhưng như đã đề cập trước đó, mỗi một lần Trần Tinh sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai đều sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực trong cơ thể.
Nếu đạt trạng thái đỉnh phong thì suy cho cùng Trần Tinh cũng chỉ sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai liên tiếp khoảng năm lần tả hữu mà thôi.
Nếu sử dụng vượt quá số lần này thì có thể Trần Tinh sẽ như lần trước, rơi vào trạng thái hôn mê cho dù cơ thể hắn không cảm nhận được mệt mỏi trước đó.
Đây có thể nói là ưu điểm cũng như khuyết điểm của việc phâm biệt ra hai trường phái tu luyện.
Thông thường, nếu như một tu sĩ dùng hết lượng linh lực thì chiến lực xem như bằng không. Và ngược lại, một tu sĩ thuần thể tu nếu dùng hết thể lực thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Tuy nhiên Trần Tinh thì lại khác, linh lực một khi dùng hết, Trần Tinh ngoại trừ việc không thể vận dụng pháp thuật ra thì mọi thứ dường như không hề khác biệt là mấy, hắn vẫn có thể dựa vào thể lực cũng như thể chất để chiến đấu cho đến lúc không còn tí sức lực nào.
Ưu điểm là vượt trội, bất quá nhược điểm cư nhiên cũng không thể xem thường. Bởi lẽ trong quá trình chiến đấu, tinh lực của hắn không thể nào nhất tâm nhị dung cho được.
Trần Tinh không thể một bên chiến đấu, một bên cân đong đo đếm số lượng linh lực tiêu hao trước đó để tính toán ra số lần còn lại có thể sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai.
Bởi lẽ, có đôi khi chỉ cần mất tập trung một cái nháy mắt thời gian thì sẽ khiến cho bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Không dừng lại ở đó, chính vì cơ thể của hắn không thể cảm nhận mỏi mệt mỗi khi linh lực tiêu hao, cho nên có thể xem đây như là một quả bomb hẹn giờ nếu như Trần Tinh vô tình sử dụng lượng linh lực còn lại vượt qua cái ngưỡng tối đa cho phép.
Cơ thể không đủ linh lực để cung cấp, cho nên khi sử dụng linh lực quá tải sẽ dẫn tới tình trạng quá tải cưỡng ép hôn mê để giữ vững mục đích ban đầu của hệ thống.
Suy cho cùng cả vấn đề chỉ gói gọn trong vài từ, đó là Trần Tinh quá yếu. Yếu đến mức không thể làm chủ cơ thể của mình.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai cũng có lúc nhỏ bé ban sơ, cho nên đối với việc này Trần Tinh không hề tỏ ra tức giận.
Thay vào đó, một khi hiểu rõ vấn đề, Trần Tinh càng tỏ ra sắc xảo hơn, tâm tính lại tỉ mỉ hơn trước rất nhiều. Biến cái bất lợi thành có lợi, tận dụng đến mức tối đa những gì hắn đang có mới là đối sách mà Trần Tinh hướng tới.
...
Quay trở lại chiến cuộc, do Trần Tinh hữu thủ nắm chặt trường kích, linh lực trong cơ thể ầm ầm bạo phát, tam sắc hoả diễm theo đó bùng lên dữ dội.
Ngọn lửa ẩn chứa cực đại huỷ diệt chi lực lan tràn mà ra, sức nóng nhanh chóng kéo lên đỉnh điểm.
Trường kích còn chưa đến nhưng thân hình Thi Nhị hầu như đã bị đốt cháy không còn.
- Ầm~
Một tiếng nổ vang rung trời báo hiệu chiến cục đạt tới đỉnh điểm, hoả diễm lan rộng bao trùm phạm vi mấy chục dặm, ngọn lửa tràn đầy khí tức huỷ diệt phá huỷ tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
Bầu trời loé sáng đến cực hạn, không gian vặn vẹo vì nhiệt lượng đến khó tin. Phảng phất như có một bàn tay vô hình nào đó đang xoắn ốc như thế. Cảnh tượng phải nói là hãi hùng khiếp vía.
Phải mất vài phần chung sau, hoả diễm mới giảm bớt rồi tắt hẳn.
Nếu không phải Trần Tinh đã cạn kiệt linh lực thì ắt hẳn thời gian hoả diễm tắt đi còn chưa thể đoán định.
Bất quá trọng tâm vẫn là cục diện trước mắt.
Trần Tinh một mình đứng đó điều chỉnh hô hấp, yên lặng liếc nhìn hắc ảnh đang từ từ ngưng tụ.
Đúng, hắc ảnh này không ai khác chính là Thi Nhị.
Hắn vẫn chưa chết, có điều bộ dáng chật vật không thôi.
Khoé miệng hơi giương lên cười lạnh một tiếng, Trần Tinh ánh mắt tựa như lợi kiếm chiếu thẳng bản thể Thi Nhị.
Chứng kiến ánh mắt này, Thi Nhị đánh cái rùng mình, theo bản năng lùi về sau một bước lộ ra thên thể gầy tong gầy teo chẳng khác gì một người chỉ còn da bọc xương như thế. Hoàn toàn khác xa với hình tượng ban đầu
- Ngươi...ngươi...
Thi Nhị sợ hãi lên tiếng. Theo bản năng lùi nhẹ về sau nửa bước. Bất quá rất nhanh hắn liền lấy lại bình tĩnh. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
"Có lẽ hắn chỉ là ăn may...đúng..nhất định là thế..."
Thi Nhị ám thị tự trấn an bản thân, bất quá một giây kế tiếp Trần Tinh lại mở miệng khiến Thi Nhị hầu như tan vỡ.
*Hết chương.