Nghịch Thần Ký

Chương 355: Muốn ta ở lại trước hết tới thơm một cái!




Trần Tinh thần tình đọng lại, quan sát Bào Tịnh dáng vẻ, trong lòng bắt đầu yên lặng suy nghĩ. Trực giác nói cho hắn biết, Bào Tịnh đang giấu diếm hắn sự tình.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì đây cũng chỉ là trực giác của Trần Tinh, đúng sai chưa thể phán định. Có điều dựa theo Bào Tịnh nói như thế thì có 2 thuyết pháp như sau.

Một là thật sự Bào Tịnh không gặp được Nhược Hề. Hai là nàng vừa ăn cướp vừa la làng. Phía sau giở trò lại nói là không gặp.

Tuy nhiên, cho dù là loại thuyết pháp nào đi nữa thì Trần Tinh vẫn sẽ như cũ không tin tưởng Bào Tịnh.

Trần Tinh không muốn truy cứu trách nhiệm, hắn chỉ muốn làm rõ quan hệ giữa hai người, vạch ra giới tuyến một cách rõ ràng. Trần Tinh đã không cần trợ giúp từ Bào Tịnh, hắn cũng không muốn dính líu gì với nữ nhân này.

Hơn nữa ban đầu Bào Tịnh nói muốn cùng hắn hợp tác, lý do là vì muốn duy trì cuộc sống hiện tại, không muốn thân phận của mình bị bại lộ. Chỉ là đám trưởng lão Ma Thiên Môn đều biết những điều này. Như vậy thì có gì phải che giấu đây?

Hạng Thiếu Tu sẽ cả gan công khai cùng Bào Tịnh chiến đấu hay sao? Đương nhiên Trần Tinh sẽ không nói ra.

Hợp tác đã không cần thiết, lợi ích thì không thấy đâu, như vậy hợp tác còn ý nghĩa gì nữa?

-Chuyện Nhược Hề có hay không chuyển cáo lời nói của ta cho ngươi thì ta không muốn truy cứu. Hiện tại giữa chúng ta hợp tác xem như kết thúc. Ngươi đi đi.

Trần Tinh bình bình đạm đạm thanh âm tiếp tục vang lên, Bào Tịnh nội tâm không hiểu sao siết chặt. Hô hấp có chút khó khăn, nàng gian nan nói:

-Chẳng lẽ công tử vì một chút linh thạch đó mà trút giận lên đầu nô gia? Công tử tuyệt tình như thế?

Trần Tinh không trả lời Bào Tịnh mà hơi xoay đầu hướng Đường Yên lên tiếng:

-Ngươi biết Bách Thảo Các sao?

Thấy Trần Tinh đột nhiên hướng mình khởi xướng, Đường Yên có phần chột dạ lên tiếng:

-B...biết.

Trần Tinh nhẹ gật đầu sau nó ném cho nàng một cái truyền tin vật của mình, đồng thời nói:

-Ngươi trước tiên đến đó xem xét một chút tình huống, nhân tiện điều tra một chút một người tên là Nhược Hề hiện đang ở đâu. Về phần Tông môn đại hội ngươi cũng không cần phải tham gia. Làm xong chuyện này ta sẽ cung cấp cho ngươi tài nguyên tương xứng. Được sao?

Đường Yên hơi suy nghĩ một chút liền quả quyết gật đầu. Không phải bởi vì Trần Tinh điều kiện thế nào, chỉ là hiện tại ở lại có phần không thích hợp, khi mà Bào Tịnh mang đến cho Đường Yên cảm giác tự ti mặc cảm, không dám cùng nàng đối mặt. Nhất là Đường Yên có thể nhìn ra, Bào Tịnh cùng Trần Tinh tựa hồ đang vướn víu tình cảm gì đó, nàng là người ngoài không tiện xen vào, dự khán cũng không được.

Đường Yên rời đi, Trần Tinh dư quang liếc xeo Bào Tình đạm mạc nói:

-500 triệu cực phẩm linh thạch với ngươi chỉ là một chút linh thạch thôi sao? Không nghĩ tới ngươi lại giàu có như vậy.

Giọng điều trào phúng thập phần rõ ràng, Bào Tịnh nghe thế khuôn mặt chấn kinh không khỏi thốt lên:

-Cái gì? 500 triệu cực phẩm linh thạch! Công tử không nhầm đó chứ? Một bàn ăn nếu tính tất cả chi phí tối đa cũng chỉ 500 viên trung phẩm Linh Thạch mà thôi. Huống hồ hiện tại linh thạch phẩm chất cao cơ hồ rất hiếm có, 1 viên cực phẩm linh thạch về cơ bản là bằng 100 viên thượng phẩm Linh Thạch nhưng không ai lại lấy giá đó để đổi. Bởi lẽ linh khí bên trong linh thạch có phẩm chất cao thì nồng hậu hơn nhiều so với số lượng 100 viên cấp thấp linh thạch cộng lại.

Trần Tinh nghe vậy, sắc mặt tựu đen ba phần. Ngữ khí có chút không đúng:

-Nữ nhân kia không phải nói như vậy, có điều sự việc cũng không thể vãn hồi. Chuyện này liền đến đây chấm dứt, vấn đề là ngươi có thể rời đi. Đối với ngươi, ta không có chút nào tin tưởng được. Cho nên giữa chúng ta hợp tác liền huỷ bỏ.

Lời vừa ra, Trần Tinh lệ khí cũng theo đó cuộn trào lan toả. Phảng phất tựa như Trần Tinh đã quyết định thì Bào Tịnh cho dù có nói cái gì cũng không thể thay đổi.

Đây là lần đầu tiên Bào Tịnh chứng kiến Trần Tinh cường thế như vậy, thái độ cự tuyệt người ngoài nghìn dặm khiến Bào Tịnh không khỏi cảm thấy uỷ khuất.

Đáng nói hơn là chính miệng hắn thừa nhận không thể tín nhiệm nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, trong lòng tựa như có ai đó dùng dao cắt nhe thế, Bào Tịnh tâm tình tựa hồ rơi vào đáy cốc.

Nàng chẳng nói chẳng rằng xoay người hoá thành một đạo lưu quang biến mất ở trước mặt Trần Tinh, sót lại cũng chỉ còn giọt lệ còn chưa kịp rơi xuống.

Trần Tinh nhất chỉ điểm ra, giọt lệ liền đọng lại trên đầu ngón tay của hắn. Trần Tinh cúi đầu trầm ngâm một hồi, không biết hắn là đang suy nghĩ cái gì. Thế nhưng dựa theo nét mặt tựa hồ Trần Tinh tâm tình cũng không quá gợn sóng cho lắm.

Trần Tinh ngón tay búng ra, giọt lệ liền tan biến tựa như xà phòng. Hoàn toàn không để lại dấu vết. Hắn không do dự liền xoay người trở lại biệt viện.

Bên trong vắng lặng không có một tiếng động, vô cùng tĩnh mịch. Trần Tinh nhất thời trong lòng cảm thấy vắng vẻ.

Hắn thiếu khuyết tình cảm, thiếu khuyết bằng hữu, thiếu khuyết tri kỷ. Ngảy cả một người có thể cho hắn mở lòng giải bày cơ hồ cũng không có.

Tính cách lãnh đạm ăn sau vào cốt tuỷ khó có thể thay đổi. Thế nhưng khi nghĩ kỹ lại vấn đề. Trần Tinh tự hỏi nguyên nhân do đâu tính tình của hắn lại trở thành như vậy.

Hắn không chắc rằng một ngày nào đó hắn gặp lại các nữ nhân của mình thì tính cách này sẽ biến mất hay là vẫn như cũ lãnh đạm với các nàng? Trở nên lãnh khốc vô tình?

Điều này không phải là không có khả năng, Trần Tinh lo lắng là hoàn toàn có cơ sở. Nếu một ngày điều đó trở thành sự thật thì hắn sẽ phải làm sao?

Trần Tinh không thích có người ở sau lưng lừa gạt, âm mưu đâm thọt chính mình. Tuy nhiên một vấn đề nào đó đều phải xem từ hai mặt để phán xét.

Đối với một người bình thường tới nói, có người sau lưng mình giở trò lừa gạt thì vạch rõ giới tuyến là việc đương nhiên. Tuy nhiên đối với Trần Tinh thì đây chưa hẳn là một việc xấu.

Không nói đến việc Trần Tinh không có chứng cứ Bào Tịnh giở trò, chỉ nói đến việc khi có Bào Tịnh tại, biệt viện trở nên sáng sủa có sức sống không ít. Tiếng nói, tiếng huyên náo không ngừng vang lên.

Tuy nàng miệng đầy khiêu khích mùi vị luôn ve vãn bên tai, thế nhưng Trần Tinh lại không cảm thấy phiền lòng. Có đối khi còn mở miệng cùng nàng tranh cãi đôi lời.

Vả lại, hiện tại ngoại trừ những nhân vật tựa như Tà Minh, Vô Trần hay Hàn Thiên Ma có thể mang đến Trần Tinh cảm giác nguy hiểm ra thì không có ai có thể làm cho Trần Tinh kiêng kỵ.

Cho dù Bào Tịnh có mưu mô chước quỷ cái gì đều sẽ không thể nguy hiểm đến tính mạng của hắn. Thế thì tại sao Trần Tinh lại không để nàng bên người?

Hối hận sao?

Không. Bào Tịnh chưa trọng yếu đến mức có thể khiến Trần Tinh trong lòng sinh ra hối hận tựa như Lâm Triều Anh sự việc.

Tiếc nuối sao? Có lẽ có, nhưng Trần Tinh đã làm ra lựa chọn, tiếc nuối thì được gì.

-Cảm giác đó tựa hồ cũng không sai.

Trần Tinh mấp mấy môi thì thào. Ánh mắt lại lẳng lặng nhìn đến ngoài vườn có chút thất thần.

Đột nhiên, một bóng người vừa vặn rơi ngoài sân xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Người này chẳng phải là Bào Tịnh sao? Có điều vì sao nàng lại quay lại?

Trần Tinh nhìn đến khuôn mặt thấy nàng hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc một trận. Tâm lý có chút im lặng không biết nói gì.

Hắn cứ nhìn Bào Tịnh không nói. Bào Tịnh thì run rẩy hướng Trần Tinh hung ác nói:

-Ta để quên đồ! Ta lấy xong liền đi!

Nàng nói xong liền đi vào đại sảnh sau đó rẻ sang một hướng ở tiểu khu phía sau. Trần Tinh thì ngồi tại đó hơi ngẩn người.

Bào Tịnh không xưng nô gia?

Trần Tinh tâm tình tựa hồ tốt hơn ba phần khi nhìn thấy Bào Tịnh như thế.

Sau một lúc, Bào Tịnh đi ra, nàng hơi dưng lại nửa nhịp rồi không thèm đếm xỉa Trần Tinh hướng phía ngoài đi.

Không đến ngoài cửa dự định triển khai thân hình, thì Trần Tinh đột nhiên lên tiếng:

-Ngươi...có thể ở lại.

Trần Tinh giọng nói có vẻ do dự nhưng phảng phất như định thân thuật một dạng. Bào Tịnh nghe thế liền đứng tại chỗ không nhúc nhích. Có thể thấy được bả vai nàng run rẩy nhè nhẹ.

Nàng xoay người nhìn Trần Tinh hung tợn nói:

-Hừ, muốn ta ở lại sao? Trước thơm một cái!

Vừa nói, Bào Tịnh liền chỉ vào má mình, điệu bộ cực kỳ sinh khí. Nhưng trong lòng thì lại mật ngọt chảy xuôi.

Nghe Bào Tịnh nói vậy, Trần Tinh bình thản đáp:

-Xem như vừa rồi ta chưa nói, ngươi đi đi.

*Hết chương