Nghịch Thần Ký

Chương 330: Một chung rượu




Một đám người nghe Hàn Thiên Ma nói thế cũng đành ngoan ngoãn thực hiện.

Cảnh tượng lập tức trở nên kỳ dị lạ thường. Mười mấy lão già đứng xếp hạng chờ đến lượt tặng lễ vật cho một tên tiểu bối.

Sự kiện này có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Người tặng pháp thuật, kẻ tặng pháp bảo pháp khí, chủng loại đa dạng không thôi. Trần Tinh thu những đồ vật này tâm đã sớm nở hoa.

Đến phiên Tà Minh thì Trần Tinh đột nhiên lên tiếng:

-Tà Minh trưởng lão, ta có hứng thú với Luyện Đan Thuật, không biết ông có cái gì tâm đắc xin chỉ giáo cho ta có được chăng?

Trần Tinh vừa nói vừa giả vờ đưa Vọng Thiên Kính lên trước nhất, dư quang thì ngậm lấy tiếu ý nhìn về phía Hàn Thiên Ma.

Tà Minh nghe vậy hai mắt liền toả sáng, ông ta sảng khoái cười lên ba tràng:

-Hahaha, không thành vấn đề. Nếu ngươi đã ưa thích thì ta cũng không giấu diếm. Tâm đắc đương nhiên bất cứ Luyện Đan Sư nào cũng có. Riêng ta đây có một bản bút ký tự tay ta soạn thảo, nó đã đi theo ta rất lâu, đối với ta cũng vô cùng trân quý. Hôm nay tặng cho ngươi cũng không phải thua thiệt ngươi cái gì.

Dứt lời, Tà Minh cũng nhét vào trong tay Trần Tinh một trương cũ vàng quyển sách.

Quyển sách dày cộm với những vết tích của năm tháng. Trần Tinh không chần chừ liền thu vào. Trong lòng niềm vui cũng trào dâng mãnh liệt.

Trần Tinh đối mặt với đám lão già này, không giây phút nào hắn là không động não cả.

Mục đích học tập luyện đan của Trần Tinh đã đề cập từ trước. Quá rõ ràng và không cần phải nói thêm.

Nếu so về giá trị, Trần Tinh lại càng xem trọng quyển sách này của Tà Minh hơn số còn lại. Chỉ là muốn đạt được nó cũng không phải dễ dàng như vậy.

Nguyên lai vừa rồi Trần Tinh cố tình biểu hiện như vậy là để cho Tà Minh cảm thấy hắn đang cố gắng giúp ông ta. Dù sao không khó để nhận ra, Vọng Thiên Kính là bảo vật của Tà Minh.

Lợi dụng kẽ hở về việc Tà Minh không biết mục đích thật sự của Trần Tinh cùng với việc ban nãy Hàn Thiên Ma làm Tà Minh ngậm bồ hòn nên Trần Tinh đã dùng diễn kỹ của mình để đánh vào điểm đó. Mục đích cuối cùng là để Tà Minh không có nghi ngờ gì để đạt được những tâm đắc thuật luyện đan của lão.

Trần Tinh đạt được món đồ này cũng chẳng còn mong điều gì. Chỉ là Hàn Thiên Ma dường như không chấp nhận cứ thế liền xong, ông ta không phục nói:

-Tà Minh, ngươi làm vậy là không được. Ở đây mọi người đều thể hiện thành ý của mình. Ngươi bằng một phá quyển sách liền muốn cùng lễ vật của mọi người sánh ngang hay sao? Ngươi không cảm thấy xấu hổ? Trong mắt người khác ngươi mặt mũi còn đặt nơi nào?

"Người không biết xấu hổ là ngươi mới đúng!"

Nghe được Hàn Thiên Ma cố tình hố mình, Tà Minh trong lòng cũng mắng thầm không ngớt.

Lão già này thật đúng là, không vắt kiệt sức của lão thì không được mà.

Mọi người có phần đồng tình ánh mắt nhìn về phía Tà Minh. Chỉ có Trần Tinh là khâm phục độ bá đạo của Hàn Thiên Ma.

Sẵn sàng hố người mình để có thể đạt được lý tưởng chung, trong khi bản thân chẳng bỏ ra cái gì.

Phi phàm, phi phàm, thật đúng là phi phàm. Không hổ là người đứng đầu Ma Thiên Môn.

Tà Minh thở dài một hơi, ỉu xìu nói:

-Tiểu tử a, xem ra ta là tránh không khỏi rồi. Mẹ nó chứ, thật là xúi quẩy mà. Bảo vật của ta thì không thể tuỳ tiện cho ngươi được. Cho ngươi cũng chẳng có trứng tác dụng gì. Thôi thì ta truyền thụ cho ngươi một môn pháp thuật phi hành vậy.

Trần Tinh nghe vậy, không khỏi có chút ngưng thị nhìn lấy Tà Minh. Quả nhiên ông ta không phải tầm thường. Khi tỉnh táo, ánh mắt thật là sắc bén.

Mấy lần nhìn thấy Trần Tinh tiến đến bằng những phương thức khác nhau. Cùng với được hắn xác nhận là thể tu và tu vi thấp kém. Tà Minh liền nhận ra Trần Tinh thiếu khuyết một môn pháp thuật phi hành. So với Hàn Thiên Ma thì Tà Minh cũng phải phải dạng vừa, người nửa cân, kẻ tám lạng. Đều là hạng người phi phàm.

Nói đoạn, Tà Minh cũng thủ quyết nhất động, nhất chỉ điểm ra. Một luồn hào quang chợt loé bắn thẳng về phía mi tâm của Trần Tinh.

Trần Tinh trong lòng cũng cực độ đè ép lại xung động né tránh. Bởi lẽ đây đều là bản năng của hắn. Trần Tinh mặc dù biết thứ ánh sáng này không nguy hiểm và chỉ là một loại truyền thừa thủ pháp.

Thế nhưng dù sao trước giờ hắn đã rèn luyện cho bản thân quen với việc tận lực không lộ ra các sơ hở như thế rồi. Trong nhất thời cũng phải kiềm nén lắm mới có thể khắc chế bản năng được.

Quá trình truyền thụ chỉ diễn ra trong nháy mắt, Tà Minh làm xong cũng thu hồi động tác đi ra khỏi hàng.

Trần Tinh thì vội vàng tiêu hoá lấy những thông tin này. Phi hành pháp thuật không sai biệt lắm có thể đạt tốc độ tối đa là năm trăm dặm một giờ. Không tính quá nhanh cũng không phải quá chậm.

Thứ mà Trần Tinh cần hiện tại có lẽ chính là loại pháp thuật với hiệu suất này.

Tên của nó là Hoả Đằng Vân!. Không tồi, không tồi. Trần Tinh cảm thấy hài lòng không thôi và tạm gác chuyện này sang một bên rồi nhìn về phía Vô Trần, ông ta cũng là người cuối cùng trong việc tặng lễ ra mắt này.

Vô Trần cũng hướng Trần Tinh từ tốn nói:

-Tiểu tử, đáng lẽ ra lễ vật ta đã tặng cho ngươi rồi, tuy nhiên ta cũng không keo kiệt đến mức không bỏ nổi ra một món bảo vật. Đây là Hoán Diện Châu. Nếu gặp tình thế nguy cấp ngươi có thể lợi dụng Hoán Diện Châu này đổi thành một khuôn mặt khác trà trộn tẩu thoát.

Vô Trần vừa nói vừa xuất ra một hạ châu đủ loại màu sắc, toả ra ánh sánh nhu hoà vàng chanh thuần khiết đưa cho Trần Tinh.

Cùng lúc này, Hàn Thiên Ma bắt đầu giở giọng âm dương quái khiếu nói:

-Ta còn tưởng Tà Minh mới là người giàu nhất, không nghĩ tới lão lừa trọc ngươi mới là đại gia thật sự. Xem ra chúng ta phải uống một trận thống khoái a.

Vô Trần xì một tiếng khinh bỉ:

-Lần trước ngươi đoạt của ta lấy một trương Phá Không Phù, lần này lại muốn chuốc say ta để đoạt cái khác bảo bối nữa hay sao?

Hàn Thiên Ma lập tức trừng mắt hổ quát nhẹ một tiếng:

-Đúng là miệng chó không phun ra được nhà voi, thế nào gọi là đoạt? Rõ ràng là ngươi uống Vạn Năm Linh Nhũ của ta cảm thấy trong lòng cảm xúc dâng trào mới tặng cho ta Phá Không Phù, sao? Có phải là muốn đánh nhau?

Hàn Thiên Ma nói vậy, ánh mắt còn lườm lấy mọi người xung quanh. Đặc biệt khi nhắc đến Vạn Năm Linh Nhũ thì rõ ràng ông ta cố ý đè nặng khẩu âm của mình.

Hàn Thiên Ma nói đoạn, một loạt tiếng ừng ực vang lên. Nhất là Tà Minh cùng Vô Trần. Hai người đều là sâu rượu, nghe đến Vạn Năm Linh Nhũ thì không kiềm chế nổi sự thèm thuồng của mình bắt đầu hướng về Hàn Thiên Ma xin lỗi:

-Đúng, đúng, là ta hồ đồ, là tặng, là tặng...phải rồi, lời ngươi nói vừa rồi, dự định khi nào khao ta sáu bảy chục vò Vạn Năm Linh Nhũ đây?

Hàn Thiên Ma hừ lạnh một tiếng, từ trong người xuất ra mộy chung rượu nhỏ cỡ ngón tay cái như thế.

Sau đó, Hàn Thiên Ma lại vung tay lên, chung rượu nhỏ không biết từ lúc nào đầy ắp nhược thuỷ. Nhược thuỷ này trong suốt không màu, thuần tuý vô khuyết, nó toả ra hương thơm mê người lan toả khắp đại điện.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú lấy chung rượu này.

Trần Tinh cũng là như thế, hắn có thể cảm nhận được nhược thuỷ này không hề tầm thường. Đây là một kiện bảo vật có lẽ còn trân quý hơn cả những lễ vật hắn được tặng trước đó.

Lúc này chỉ thấy, Hàn Thiên Ma đưa chung rượu cho Trần Tinh dưới ánh mắt ghen tị của mọi người sau đó nói:

-Ắt hẳn ngươi đã đoán được, đây chính là Vạn Năm Linh Nhũ được ta cất công chế luyện. Ngươi hiện tại uống nó, đối với ngươi chỗ tốt sẽ rất lớn. Nhất là đối với người luyện thể như ngươi.

Trần Tinh nhận lấy chung rượu, rồi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lấy Hàn Thiên Ma. Hắn trong lòng liền tinh tường, đây là Hàn Thiên Ma cố ý thử thách hắn.

Thử thách sự tín nhiệm của Trần Tinh đối với mọi người, chung rượu này bề ngoài là một bảo vật, tuy nhiên làm sao biết Hàn Thiên Ma bên trong không có giở trò gì đây?

Một chung rượu đưa tới trước mặt, Trần Tinh uống hay không uống đều phải cân nhắc thật kỹ càng.

Có lẽ, Trần Tinh lựa chọn uống chung rượu này mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng. Tuy nhiên đối với một người tâm cơ sâu nặng, luôn đề phòng người khác như Trần Tinh thì bắt hắn uống một vật không rõ nguồn gốc, đã bị người động tay động chân. Trần Tinh làm sao lựa chọn đây?

*Hết chương