Nghịch Thần Ký

Chương 327: Thời cơ chưa thích hợp lắm




Điều này đồng nghĩa với việc, Trần Tinh muốn đột phá phải thoả mãn hai điều kiện tiên quyết.

Một là linh lực phải đầy đủ, hai là pháp tắc phải tương ứng tăng lên đạt mốc.

Chỉ là cái mốc ở đây không thể xác nhận chính xác. Dẫu sao thì quá trình tu luyện đều phải trải qua muôn vàn gian truân trắc trở mới có thể tổng hợp được kiến thức, sau đó tổ thành hệ thống tu luyện cũng như đạo thống truyền thừa cho thế hệ sau này.

Không những vậy, còn nhiều uẩn khúc cần phải giải đáp mới có thể hoàn thành. Trần Tinh không khác gì một người đi đầu trên con đường đó. Mà còn đường này có lẽ chỉ có hắn có thể đi. Không có ai có thể giải đáp những nghi vấn đó trừ hắn. Thành quả, không phải đơn giản muốn có là có.

Tất cả chỉ vừa mới được định hình, mọi việc đạt được như thế đã là may mắn. Trần Tinh chẳng cầu mong điều gì hơn thế.

Nguyên bản ngay khi Thuỷ Chi Nguyên Anh lột xác và trở về thể nội.

Trần Tinh đôi mắt cũng loé lên màu lam huyền bí rồi chợt tắt. Hai tay hắn bộc phát ra hàn khí dữ dội quét ngang bốn phía.

Hàn Băng Kiếm rung động không thôi, tựa như muốn thoát khỏi tay quỷ dữ như thế. Sợ hãi cùng bất lực.

Cảm nhận lực đạo phản ngược truyền tới, Trần Tinh khoé miệng nở nụ cười bình thản, ánh mắt nhìn Công Minh sau đó nhẹ nhàng buông tay nói:

-Đa tạ trưởng lão nương tay.

Nói đoạn, Trần Tinh trên người tất cả khí thế cũng đều thu hồi. Hàn Băng U Minh Thủ cũng không sai biệt lắm trở lại bình thường.

Bị Trần Tinh bất ngờ buông tay, Công Minh vậy mà cũng có phần bất ngờ, ông ta hấp tấp không chế Hàn Băng Kiếm sau đó nâng trong tay tỉ mỉ kiểm tra.

Sau mấy lượt quét mắt, Công Minh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đồng thời ánh mắt tỏ vê kỳ dị nhìn lấy Trần Tinh.

Ngay lúc này, một tiếng cười mười phần hào sảng vang lên kéo mọi người nhao nhao hồi phục lại tinh thần:

-Hahaha, các ngươi xem tiểu tử này thế nào? Không phải hắn thì là ai đâu? Tay không tiếp Hàn Băng Kiếm của Địa Tiên mà vẫn bình yên vô sự. Vậy mà còn gắt gao khống chế lấy nó, lực lượng như vậy ta cũng chưa chắc có thể làm tới. Như vậy đã quá rõ ràng rồi chứ!

Râu quai nón nói xong cũng cười lên ba tràng, mười mấy người khác nhìn Trần Tinh không khỏi con ngươi đều lấp lánh ánh sao, tựa như nhìn tuyệt thế trân bảo một dạng. Hận không thể nhào tới ôm hôn thắm thiết.

Trần Tinh da gà cả nổi, hắn vậy mà lùi lại một bước, ánh mắt đề phòng nhìn lấy đám người.

Hàn Thiên Ma thủ nắm thành quyền, đưa lên khoé miệng ho nhẹ hai tiếng:

-Khụ khụ, mọi người bình tĩnh lại nghe ta nói vài câu.

Nghe vậy, ai nấy đều thu hồi vẻ mặt thất thố của mình. Thế nhưng ánh mắt vẫn như cũ lấp lánh nhìn lấy Trần Tinh.

Cảm thấy không sai biệt lắm, Hàn Thiên Ma giọng nói cũng trầm thấp vang lên:

-Ngươi tên là Trần Tinh đúng chứ?

Trần Tinh theo đó nhìn về Hàn Thiên Ma đang tách ra đám người.

Người này bộ dáng tràn đầy uy nghiêm, khí khái phi phàm. Chỉ xét về mặt khí chất cũng khiến Trần Tinh có phần mặc cảm. Bởi lẽ cái bá khí mà Hàn Thiên Ma biểu hiện ra đã nói lên tất cả.

Trần Tinh mặc dù không biết người này là ai, thế nhưng trong lòng cũng đã có suy đoán cùng nhận định.

Đối mặt với Hàn Thiên Ma, Trần Tinh vẫn giữ được bộ dáng bình thản của mình. Hắn đáp:

-Đúng vậy. Ta chính là Trần Tinh.

Hàn Thiên Ma nghe vậy gật đầu đảo mắt liếc nhìn xung quanh, ông ta đột nhiên vung tay lên, từ bàn tay ông ta pháp tắc cùng linh lực hoà vào nhau lưu chuyển theo một lộ tuyến phức tạp hướng về phía toàn bộ đại điện bao lại.

Một lồng sáng mờ ảo có thể nhìn bằng mắt thường bao phủ Trần Tinh cùng 20 người Hàn Thiên Ma vào trong.

Trần Tinh mặc dù là lần đầu tiên chứng kiến như vậy thủ đoạn, thế nhưng tâm lý cùng kiến thức của hắn cũng thuộc hạng kiêng định cùng tinh tướng. Không dễ dàng bị bất ngờ, hắn liếc mắt liền biết đây chỉ là kết giới cách âm mà thôi.

Làm xong việc này, Hàn Thiên Ma tiếp tục nói:

-Chắc hẳn lão Lục đã có thông báo với ngươi, ta triệu kiến ngươi đến là có một việc cần làm rõ.

Trần Tinh liếc nhìn về lão giả một chút sau đó nhìn Hàn Thiên Ma gật đầu nhưng không lên tiếng.

Hàn Thiên Ma thấy vậy cũng không do dự mà nói tiếp:

-Nghe lão lừa trọc...khụ...Vô Trần nói với chúng ta, ngươi là người ứng mệnh. Hẳn là hắn có nói với ngươi điều này đúng chứ?

Trần Tinh nghe vậy không đáp vội, hắn cúi đầu trâm ngâm độ khoảng 2 giây thời gian sau đó mới hỏi ngược lại:

-Các người là tin điều đó?

Lời nói vừa ra, toàn trường lâm vào tĩnh mịch. Sau đó 20 người đồng loạt ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ra một cái sau đó cười rộ lên.

Tiếng cười của ai nấy đều ẩn chứa linh lực trong đó, 20 người cộng lại đều khiến cả đại điện rung động không thôi.

Ngay cả mặt đất cũng lắc lư nhè nhẹ. Tràng cười qua đi, Tà Minh đột nhiên đứng ra hướng Trần Tinh phẫn hận nói:

-Tiểu tử, ngươi là có biết chúng ta bị giam giữ ở nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này bao nhiêu năm không? Những hơn 2000 năm! 2000 năm ngươi có biết là bao nhiêu thời gian sao? Trong 2000 năm đó, chúng ta không một khắc nào không có ý nghĩ rời đi cái thế giới này cả. Vậy mà hiện tại chúng ta lại nghe được tin tức người ứng mệnh là ngươi, ngươi nói chúng ta có nên tin hay không đây?!!

Lời Tà Minh nói cũng đã nói thay cho tiếng lòng của tất cả mọi người lúc này. Ai nấy trên mặt đều mang theo hồi ức, vẻ mặt trầm ngâm ưu sầu đều hiển hiện ra rõ trên mặt bọn họ.

Râu quai nón, cũng tức là Vô Trần tiếp tục nói:

-Chắc có lẽ ngươi cảm thấy nghi hoặc vì chúng ta bộ dáng trông rất thảnh thơi có đúng không? Không giống với người bị lao tù có đúng không? Haha, nếu như ngươi nghĩ như thế thì ngươi đã lầm to rồi.

-Bề ngoài chúng ta là như vậy, nhưng mỗi ngày đều bị người khác giám sát, chúng ta là biết nhưng không thể có hành động gì.

-Nếu chúng ta có dị động cái gì liền sẽ bị người phát hiện. Bọn chúng không động đến chúng ta là muốn chúng ta lựa chọn chết già ở nơi này hoặc là trở thành nô lệ cho bọn chúng. Chúng ta chẳng khác gì chim bị nhốt trong lòng như thế. Bị người dùng cặp mắt nhìn chằm chằm rồi phải hót lên vài tiếng chọc cho người vui.

-Lần này vốn dĩ chúng ta đã nhất trí sẽ có hành động. Chúng ta đã chờ đợi đủ rồi, không muốn đợi thêm nữa...

Vô Trần nói đến đây thì dừng lại, Hàn Thiên Ma liền tiếp lời:

-Không sai, nguyên bản ngươi không xuất hiện chúng ta cũng sẽ nhất quyết tử chiến đến cùng. Tuổi thọ của một số người trong chúng ta đã sắp hết, không còn nhiều thời gian nữa. Thế nhưng trong thời gian này ngươi lại xuất hiện. Chúng ta lại càng tin tưởng ngươi là người ứng mệnh đó. Không thể nhầm lẫn được!

Trần Tinh nghe những lời thuyết phục như vậy thì trong lòng cũng có dấu hiệu rục rịch. Chỉ là nghĩ lại đối với hắn, thời cơ chưa thích hợp lắm.

Suy cho cùng Trần Tinh vẫn chỉ là 3 phần Nguyên Anh 9 phần Kim Đan mà thôi. Cũng chỉ là 1/4 Nguyên Anh chứ chưa được trọn vẹn.

Giả sử lúc này hắn đáp ứng, đối thủ của hắn có thể sẽ là tiên nhân chân chính. Và có thể không chỉ là một người. Đến lúc đó, Trần Tinh làm sao có sức phòng vệ được đây?

Trần Tinh mục đích mặc dù là tìm lại nữ nhân thất lạc đã đi tiên giới trước đó. Nhưng quan trọng hơn hết chính là thực lực của hắn cũng phải đủ khả năng bảo vệ mọi người.

Đồng thời hắn cũng phải tìm ra biện pháp cứu sống Lâm Triều Anh và giải thoát nữ nhân của hắn ra khỏi Luyện Hồn Tháp.

Tất cả đều chỉ gói gọn trong vòng hai chữ thực lực. Hiện tại dù có rời đi thế giới này thì lợi ích hắn nhận được sẽ là gì cơ chứ?

Thực lực của hắn vốn dĩ chưa đủ hoành áp tuyên cổ. Nếu lộ diện quá sớm sẽ trở thành bia ngắm của rất nhiều tồn tại mà hắn không thể đối phó.

Thế nhưng nếu Trần Tinh bây giờ từ chối đám người này hắn không chắc việc tiếp theo có phải hay không cùng đám người này trở mặt thành thù.

Đừng nhìn đám người này bề ngoài đối với hắn vẫn hoà nhã, thế nhưng tất cả chỉ vì lợi ích của bản thân bọn họ. Một khi Trần Tinh từ chối, e là tiếp theo hắn sẽ bị bắt nhốt hoặc là một việc gì đó không biết, chỉ chắc là không phải việc tốt lành gì. Dù sao đối phương cũng đã nói ra bí mật liên quan sống còn của mọi người rồi.

*Hết chương.