Nghịch Thần Ký

Chương 320: Chẳng lẽ còn có huyền cơ gì?




Đối với việc bị người ghi hận, Trần Tinh chẳng biết và cũng chẳng quan tâm đến.

Có chăng cũng là Nghiêm Khương đã quá đề cao bản thân mình mà thôi.

Trên một con đường, luôn sẽ tồn tại nhiều trắc trở khó dò. Chỉ là trắc trở đó nguy hiểm đến mức độ nào thì chưa biết được, tựa như một tảng đá to hoặc ổ gà lớn như thế, hay chỉ là một viên sỏi chẳng đáng là bao?

Mà Nghiêm Khương sao? Suy cho cùng cũng chỉ là một viên sỏi thôi.

...

Phụ cận Luyện Đan Điện không tính là quá xa. Do đó cả 3 người cũng không phi hành cái gì.

Trên đường đi, Trần Tinh cùng Đường Yên cũng không có quá nhiều trao đổi cùng người gọi Chí Hào này.

Thân phận của Chí Hào cũng không phải là ẩn số khó đoán.

Trần Tinh nguyên bản cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng cao tầng Lục Chỉ Hội. Thế nhưng từ khi ở đấu trường trở về cũng là lúc định mệnh buộc hắn phải cùng 6 người này gặp mặt.

Chỉ là chưa thể xác định ai mới là kẻ thù hắn cần loại trừ. Bởi lẽ phía sau 6 người này hiển nhiên vẫn còn một tồn tại cao hơn chưa biết.

Nếu không, bọn họ vì sao có thể đứng ở độ cao như thế, kiếm nhiều lợi ích từ việc kinh doanh mà có thể không bị người khác lật đổ đây?

Chấp sự, trưởng lão, môn chủ đều là bị mù hay sao?

Dĩ nhiên là không. Như vậy nguyên nhân còn cần phải giải thích rõ ràng nữa hay sao?

Trần Tinh tính cách hàm xúc nội liễm, không thích kết giao quá nhiều bằng hữu. Cho nên hắn cũng không muốn nói cái gì.

Bằng hữu thì ai cũng có thể nói được, nhưng muốn xứng đáng với hai chữ này thì lại khó khăn khôn cùng.

Bởi lẽ không ai biết lúc nào vốn dĩ bằng hữu lại trở mặt thành thù.

Trần Tinh không muốn cùng Trâu Chí Hào có quá nhiều tiếp xúc. Tuy nhiên Chí Hào thì lại không như thế.

Trên đường đi hắn luôn tìm cách dò hỏi Trần Tinh. Những vấn đề thật sự rất nơn nớt cùng ấu trĩ không thôi.

-Trần Tinh sư đệ, ngươi là đến nơi này là muốn học luyện đan thuật hay sao?

Đối với những câu hỏi thế này, Trần Tinh dù không muốn trả lời cũng phải mở miệng đáp lại.

Dù sao đi nữa, cái phép lịch sự tối thiểu giao tiếp, hắn vẫn là chưa đánh mất. Hơn hết, đối với người ra tay trợ giúp mình, Trần Tinh vẫn là lễ nghĩa có thừa:

-Đúng là như thế, chỉ có điều trước đây ta chưa từng tiếp xúc Luyện Đan Thuật. Đối với lĩnh vực này có chút hiếu kỳ mà thôi.

Chí Hào nghe vậy nhẹ điểm đầu, hắn lại vỗ ngực của mình nói:

-Sư đệ không cần quá lo lắng, gặp nhau xem như có duyên, sư đệ có cái gì thắc mắc, có thể đến tìm ta, nếu biết ta nhất định sẽ giải đáp một hai.

Trần Tinh nghe vậy, ánh mắt không khỏi nhìn về hắn mang theo vài phần cảm kích.

Dù sao hai người cũng là bèo nước gặp nhau, không hề quen biết. Đối phương vậy mà có thể nói ra những lời này, có thể chỉ là những lời xả giao bình thường nhưng nó cũng đã chứng tỏ tính cách của hắn cũng không phải quá nát.

Hơn nữa, có thể nghe ra, lời lẽ của Chí Hào rất khiêm tốn. Không phải cái dạng tỏ ra tự cao ta đây như thế.

Trần Tinh gật đầu một cái sau đó nói:

-Được, nếu có thắc mắc ta nhất định sẽ thỉnh giáo.

Chí Hào nghe vậy nói tiếp:

-Nguyên bản ta đến nơi này là có sự vụ trong người. Thôi thì sư đệ cứ đi lanh quanh trước đi. Có chuyện gì cứ khai báo ra tên của ta liền được. Đây là Truyền Âm Nhập Mật của ta, có thể thông qua nó cùng ta nói chuyện, sư đệ cứ việc giữ lấy.

Vừa nói, Chí Hào trong bàn tay cũng xuất hiện một vật gì hình thù vuông vức, mỏng tựa tờ giấy, nhỏ vừa vặn có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Hắn đưa đến trước mặt Trần Tinh.

Trần Tinh mặc dù chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua vật này. Thế nhưng chỉ cần nghe tên liền đã đoán được công dụng của nó.

Hắn cũng không nhiều lời, chỉ nói hai từ đa tạ sau đó thu vào.

Có chăng thì cứ việc giữ lấy để đó, có khi cần dùng đến thì sao?

Chí Hào rời đi. Trần Tinh cùng Đường Yên tiếp tục đi tìm kiếm tài liệu.

Đối với phương diện này, Đường Yên dường như không hề có hứng thú. Do đó nàng cũng để lại một câu là đi dạo xung quanh một lát sau sẽ trở lại.

Trần Tinh cũng không có ý kiến gì, Đường Yên muốn làm gì là quyền của nàng, hắn chẳng rãnh mà hỏi tới.

Đi vào đại sảnh, 2 người liền chia ra. Trần Tinh đi đến một kệ sách chất đầy sách nơi đó.

Ở nơi này cũng có vài người đang tham khảo. Kệ sách được đặt một góc cạnh đường đi. Người qua kẻ lại cũng không phải là ít.

Thế nhưng không ai hỏi tới những người đang đọc sách này. Bởi lẽ đây chỉ là ngoại phần của Luyện Đan Điện. Nếu muốn đi vào trong nữa thì phải có chứng nhận Luyện Đan Sư thì mới được.

Trần Tinh cũng đi tới, tiện tay cầm một quyển sách lên xem. Đây chỉ là quyển sách khái quát một cách sơ sài quá trình luyện chế đan dược mà thôi.

Cũng chẳng có gì khó khăn, Trần Tinh chỉ tuỳ tiện xem một chút liền nắm được.

Quyển thứ hai là quyển giới thiệu một ít cách thức luyện chế của một số loại đan dược thông dụng.

Quyển thứ 3 quyển giới thiệu tên các loại thảo dược. Quyển này khá là dày, cỡ chừng cả nghìn trang. Cho nên Trần Tinh cũng phải tốn đại khái 1 canh giờ mới đọc xong.

Trần Tinh sau khi trả quyển sách lại vị trí cũ, hắn tuỳ tiện cầm lên một quyển sách khác.

Đang chuẩn bị mở ra xem thì một giọng nói đột nhiên vang lên:

-Nếu ta là ngươi thì sẽ không chọn quyển sách đó để đọc.

Trần Tinh nhíu mày một cái, hắn nhìn qua đối phương. Người nói là một người đã đứng đọc sách từ trước khi Trần Tinh đến.

Trần Tinh nghi hoặc hỏi:

-Chỉ giáo cho?

Người này cũng khép lại quyển sách dày cợm trên tay của mình phát ra một tiếng bộp rồi dùng tay chỉ vào quyển sách Trần Tinh đang cầm nói:

-Nó là rác rưởi, sẽ làm người đọc bị điên!

Ngữ khí vô cùng nghiêm túc cùng trịnh trọng.

Trần Tinh nghe vậy càng nghi hoặc không thôi. Thế nhưng người này dường như biết được Trần Tinh muốn hỏi cái gì nên đã nói tiếp:

-Quyển sách này ghi lại phương pháp luyện chế cũng như điều phối các loại dược liệu thảo dược. Nếu có đủ kiến thức, khi đọc vào sẽ không hề cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng khi làm theo quyển sách này chỉ dẫn sẽ không thể nào luyện chế thành công được. Hơn nữa, một khi luyện chế thất phải nhất định còn phải gánh chịu phản phệ. Tâm thần bị trùng kích khiến người ta trở nên điên điên khùng khùng.

Người này nói tới đây thì không tự chủ được rùng mình nhè nhẹ. Hiển nhiên hắn cũng không phải là đang nói dối.

Trần Tinh nghe vậy, trong lòng liền rõ ràng. Thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi một điều nữa:

-Lời ngươi nói cho dù là thật đi nữa thì có liên quan gì đến việc đọc nó hay là không? Chẳng lẽ còn có huyền cơ gì trong đó?

Người này không do dự liền gật đầu:

-Ngươi nói không sai, bên trong quyển sách này là có huyền cơ, một khi ngươi đọc thì tâm thần sẽ chìm đắm vào đó. Có thể kiến thức đó in sâu vào trong não hải như thế, muốn dứt ra cũng không được.

-Ngươi muốn luyện chế đan dược thì đầu óc lúc nào cũng sẽ nghĩ đến nó. Thủ pháp luyện chế dần dần cũng sẽ không khác bên trong là mấy. Đến khi thất bại thì lại trở nên điên loạn.

Trần Tinh nghe vậy, sắc mặt cũng không hề thay đổi chút nào. Hắn muốn nói thêm cái gì thì lúc này tiếng ồn ào huyên náo truyền đến.

*Hết chương