Nghịch Thần Ký

Chương 288: Tát Đậu Thành Binh?




Năm người còn lại thấy thế làm sao có khả năng để Cổ Thanh Thanh chạy thoát cho được, bọn chúng dường như có một sự ăn ý đến lạ thường, kẻ thì tế ra pháp bảo phi hành, kẻ thì xuất ra trương linh phù gia trì nhằm tăng tốc độ, người khác thì chủ động công kích nhằm triệt đường lui của Cổ Thanh Thanh, những người còn lại thì nhanh chóng đuổi theo hò hét trợ uy.

Cổ Thanh Thanh đang chạy trốn, bỗng nhiên thân hình dừng lại, ánh mắt khó có thể tin nhìn về một phương hướng.

Cùng lúc đó, phi kiếm của những đại hán kia cũng đã lao đến, Cổ Thanh Thanh dường như vị định thân thuật một dạng, không hề có cử động gì.

Nhìn đến gần trong gang tấc phi kiếm, chỉ một chút nữa Cổ Thanh Thanh liền hương tiêu ngọc vẫn, đột nhiên một âm thanh xé gió vù vù bay đến cùng phi kiếm va chạm.

-Keng~

Một tiếng giòn giã vang lên làm lệch đường đi phi kiếm, Cổ Thanh Thanh hồi phục lại tinh thần, ánh mắt mang theo vô hạn mừng rỡ nhanh chóng lao về phía Trần Tinh. Xem nàng dáng vẻ dường như không để tâm đến vừa rồi bản thân xuýt chết.

Cùng lúc, 5 tên đại hán mới giật mình nhìn sang, bên trong ánh mắt ẩn chứa một chút mờ mịt không rõ.

Lúc này, Trần Tinh cước bộ khoan thai đi tới, thân hình thẳng tắp, một thân chiến giáp đen sẫm tỏa ra vẻ tà mị dị thường, khí tức nội liễm, linh lực ba động yếu ớt, nhìn bề ngoài không khác gì phổ thân nhân.

Nhưng càng nhìn lâu lại thấy hắn không thể xem thường, 5 tên đại hán cũng là như vậy, ánh mắt bọn chúng có chút ngưng tụ đánh giá Trần Tinh.

5 người liếc nhìn nhau, có thể rõ ràng bên trong ánh mắt là sự mờ mịt không rõ, dựa theo linh lực ba động, Trần Tinh không đáng để vào mắt, nhưng bọn chúng ẩn ẩn cảm giác không thích hợp.

Nếu như lúc trước, 5 người này nhìn Trần Tinh thì ngay lập tức sẽ có thể đưa ra phán đoán, nhưng Trần Tinh hiện tại như đã biến thành một người khác, Huyết Mạch Linh Thể nội liễm làm cho người ta cảm giác hắn dường như đang dùng bí pháp ẩn giấu tu vi một dạng.

-Công tử...!!

Cổ Thanh Thanh một la lên một tiếng, tầm nhìn ngoài Trần Tinh không có ai khác, đồng tử có chút đỏ hoe, long lanh chứa đựng những giọt nước mắt. Nàng lao tới đứng cách hắn một khoảng rất gần. Nàng muốn xà vào lòng hắn phát tiết tâm tình của mình lúc này nhưng lại không dám. Thân phận của nàng quy cho cùng cũng là thuộc hạ của Trần Tinh, có những việc không thể trái lễ nghi được.

Trần Tinh có vẻ khác thường nhìn nàng, hắn bộ dáng lạnh nhạt nhẹ điểm đầu, trong lòng không chút gợn sóng, đứng cách Cổ Thanh Thanh một khoảng, Trần Tinh khen ngợi:

-Biểu hiện không tồi, lâm nguy không loạn, rất tốt... có điều là do đối phương sơ suất khinh địch, nếu không ngươi rơi vào thế vây công ắt phải chết không thể nghi ngờ, trở về cố gắng liền tốt.

Cổ Thanh Thanh nghe Trần Tinh nói tỏ vẻ mừng rõ, nhưng rất nhanh liền cúi đầu, bộ dáng tựa như làm sai, nàng không dám lên tiếng, tâm trạng có chút kích động cùng hưng phấn.

Mọi ủy khuất trong mấy tháng này cứ như thế phiêu tán theo gió, không hề sót lại chút gì, tâm tình cũng chuyển biến tốt đẹp hơn hẳn.

-Hừ, ngươi là người phương nào, dám lại hỏng chuyện tốt của chúng ta?

Dường như đã hội ý kỹ càng, phát hiện Trần Tinh chỉ có vẻ bề ngoài, có tiếng mà không có miếng, lão đại trong 5 người liền lớn gan đứng ra chất vấn.

Trần Tinh ngay cả liếc nhìn cũng không muốn, hắn buông một câu mệnh lệnh sau đó xoay người đứng sang một bên khác:

-Giết bọn họ!

Cổ Thanh Thanh nghe xong không hề chần chừ, nàng nắm chặt song đao, ánh mắt hung ác nhìn lấy 5 người. Nàng đã muốn chém chết đám người này, hiện tại không giết còn chờ khi nào?

Cổ Thanh Thanh không hề sợ hãi hay do dự mà lao lên, nàng biết Trần Tinh nói như vậy là muốn nhìn nàng biểu hiện. Có thể đây là cơ hội tốt để hắn để mắt tới sao?

Còn về nguy hiểm? có Trần Tinh ở đây, nàng sẽ gặp nguy hiểm sao?

Nghĩ tới đây, Cổ Thanh Thanh tựa như uống thuốc tăng lực một dạng, hai tay nhỏ yếu cũng gồ lên những mạch máu tựa như mãng xà uốn lượn, linh lực vận chuyển đến mức tận cùng.

Song đao chém ra được bao phủ bởi ngọn lửa đang cháy hừng hực, tiếng lốp bốp li ti khiến xung quanh nhiệt độ cũng tăng lên một đoạn.

Cổ Thanh Thanh hung ác chém ra, hỏa mãng xà từng loạn từng loạn mà ra, liên miên không dứt.

-Cẩn thận!

Đám người thay phiên hô lớn nhắc nhở, đồng thời bọn họ cũng tế ra pháp bảo cùng pháp thuật bản thân.

Lão dại tay cầm phiến quạt, hắn vung tay quạt một cái, cuồng phong liền vù vù thổi ngược mà ra, mãng xà lập tức rơi vào trùng kích phiêu tán khắp nơi.

Lão tam tay cầm một cái bát, bát chứa đầy hạt giống kỳ lạ, hắn hốt lấy một nắm vung vẫy khắp nơi, sau đó tay đưa trước ngực miệng lẩm bẩm.

Lập tức, những hạt giống bắt đầu phát sáng tựa như những ánh đèn pha lê, cực kỳ bắt mắt.

Chỉ trong tích tắc hạt giống liền phát sinh biến hóa, mỗi một hạt giống biến thành một đầu mộc lang, bề ngoài không rất sống động nhưng động tác cũng không cứng ngắc như trong tưởng tượng.

Trần Tinh nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng có chút giật mình, nhẹ giọng thì thào:

-Tát Đậu Thành Binh?

Ánh mắt hắn cũng chăm chú nhìn vào đại hán này, âm thầm suy nghĩ, có muốn hay không thi triển Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật?

Đại hán này bỗng nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, vội vàng nhìn sang Trần Tinh, chứng kiến ánh mắt tựa như hố đen sâu thẳm của Trần Tinh, đại hắn này rùng mình một cái, không theo tiết tấu chỉ huy của lão đại của hắn mà thúc giục linh lực điều khiển mộc lang lao lên tấn công Trần Tinh:

-Thiên Lang Tế Nguyệt, Bạch Nhật Thăng Tinh! Cấp tốc như luật lệnh! Đi!

Đại hán miệng hô lớn, song chỉ điểm ra, từ trong ống tay áo bay ra một trương phù triện hình thù kỳ quái, ngay lập tức phù triện nổ tung hóa thành một đám giấy vụn, mỗi một mảnh vụn dính lên những con mộc lang này và dung nhập vào trong, khiến bọn chúng lần thứ 2 phát sinh biến hóa.

-Húuu~

Trăm con mộc lang lập tức hú lên liền tục. Ánh mắt bọn chúng lóe lên những luồn hồng quang của sự khát máu cùng hung tợn. Toàn thân xuất hiện những chiếc gai nhọn hoắc, điên cuồng lao tới chuẩn bị cắn xé Trần Tinh.

Một bên Cổ Thanh Thanh đang gắng hết sức huy động song đao, thấy tình cảnh này nhịn không được hô lớn:

-Công tử cẩn thận!

Tuy biết Trần Tinh nhất định có thể đối phó, thế nhưng cũng vì xuất phát từ sự quan tâm nên nàng cũng không thể không lên tiếng.

Cổ Thanh Thanh thật sự lo lắng an nguy của hắn, có lẽ do được Cổ Ba nhắc nhở, nên nàng có phần chú ý Trần Tinh hơn, càng chú y hắn thì nàng lại càng luân hãm. Bất tri bất giác tình cảm nàng dành cho hắn không còn đơn thuần là thuộc hạ cùng cấp trên nữa.

Những thứ này Trần Tinh hoàn toàn không biết, tuy ẩn ẩn cảm giác Cổ Thanh Thanh đối với mình có chút không thích hợp, nhưng Trần Tinh tâm lại không đặt ở phiên diện này.

Vì thế hoa rơi hữu tình, nước chảy lại vô tình cuốn trôi đi tất cả những phiến hoa đẹp đẽ kia...

Nhận thấy Cổ Thanh Thanh muốn xuất thủ ngăn cản, Trần Tinh liền mở miệng:

-Chăm chú!

Dứt lời, trên thân Trần Tinh liền tỏa ra luồn hắc khí đậm đặc, hắc khí hừng hực cháy tựa như hỏa diễm, nhiệt độ không tăng cao nhưng tính ăn mòn lại cực kỳ khủng bố.

Mộc lang lao lên phạm vi 3 mét xung quanh Trần Tinh liền lấy tốc độ nhanh chóng phân rã, không có một tia dừng lại, đến khi tất cả biến thành tro bụi thì cả đám người cũng trố mắt nhìn nhau trào máu họng.

Đúng! Đại hán thi triển phép thuật chính đang trào máu họng. Một tay ôm ngực, hắn hoảng sợ hét lớn;

-Ma khí!!!!

*Hết chương.