Khoảng cách mở phiên toà vụ án của Trì Sính còn khá xa, trong khoảng thời gian này, Ngô Sở Úy lại ra ngoài đường bán hàng rong như cuộc sống khi trước của cậu. Một mặt là để nuôi Nhị Bảo và Tam Bảo, mặt khác cũng là vì giải quyết áp lực trong lòng.
Ngô Sở Úy bày sạp hàng ở con phố cậu hất cháo lên người Trì Sính, ở đây đã trải qua sửa đổi, so với khi trước ngay ngắn và cũng quy tắc hơn nhiều. Sáng sớm Ngô Sở Úy liền đẩy xe hàng đến, chọn một vị trí tương đối khá, đem một nồi nước đường ra ngoài, dáng vẻ tự tin mà bắt đầu thổi kẹo đường.
Làm tổng giám đốc một thời gian, so với trước đây Ngô Sở Úy rất có đầu óc buôn bán.
Người ta thổi kẹo đường cũng nhằm vào đối tượng mua chính là trẻ em, hình dạng kẹo đường phần lớn đều là hình dáng động vật nhỏ bé đáng yêu, nhưng kỹ thuật lại vô cùng khó lại không hề sáng tạo. Còn Ngô Sở Úy phát hiện trên đường các cặp đôi trẻ đi dạo rất nhiều, Vì vậy cậu ta bắt đầu thổi vài cái hình trái tim và hoa hồng, kỹ thuật thổi lại vô cùng đơn giản nhìn lại rất đáng yêu ngọt ngào hợp với các cặp đôi yêu nhau.
Hơn nữa, trước khi ra cửa Ngô Sở Úy đã trang điểm cho bản thân mình đặc biệt đẹp trai. Vừa đứng trên đường, không cần thét to gọi lớn, mười người con gái độc thân có chín cũng sẽ đều nghiêng ngả mà cổ vũ ầm ầm.
Nói trắng ra là, người ta bán kẹo đường thì cậu ta bán 'sắc'.
Ngày đầu tiên buôn bán xong Ngô Sở Úy thu dọn đồ đạc, tính toán qua loa, dĩ nhiên buôn bán lời hơn một ngàn tệ. (Nói chung với cái đầu có khiếu kinh doanh của Úy thì tất nhiên là không sợ gì rồi.. Con cá to Sính Sính còn bắt được thì còn cái gì không làm đc. )
Chi phí không đến mười tệ, không cần nộp thuế, không cần nhìn sắc mặt người ta, giờ làm việc tự do, tùy ý tan làm. Ngô Sở Úy càng nghĩ càng thấy có lời, trong lòng thật cao hứng, nghĩ Khương Tiểu Soái mấy ngày nay cùng với mình sốt ruột bao nhiêu, Vì vậy tiện đường mua rất nhiều đồ ăn ngon an ủi sư phụ. ( Mất đi một đống tiền rồi mới bỏ được thói bủn xỉn)
Khương Tiểu Soái vừa muốn ra ngoài mua cơm tối, Ngô Sở Úy liền trở về với hai túi đồ ăn lớn, rất nhiều đồ ăn cậu thích.
"Yô... hô!!!! Nhìn cậu như vậy mà, hôm nay lại mua đồ ăn cho tôi cơ hả?"
Giọng của Ngô Sở Úy cố tình khoe khoang,"Buôn bán lời hơn một ngàn tệ."
"Không phải chứ?" Khương Tiểu Soái kinh ngạc,"Kiếm như thế nào? Ngày mai tôi đi phụ cậu bán làm 'mồi nhử'! Cậu chia cho tôi một phần ba là được." (Khôn nhất ông Soái. )
Ngô Sở Úy chẳng thèm,"Tôi phải dùng đến cậu làm mồi nhử hả? Nhiều người nhìn thấy tôi còn muốn đánh một trận đó! Cậu không thấy tình thế lúc đó đâu! Gái đẹp ùn ùn kéo đến vây lấy tôi, mặt thì tha thiết mong chờ nhìn tôi thổi, quai hàm tôi đều sưng lên."
"Chậc chậc....... Quai hàm sưng lên còn có thể ăn cái gì nữa hay không? Không có thể ăn đều cho tôi hết đi."
Nói xong Khương Tiểu Soái đi ngay đến giật túi trong tay Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy giả bộ chạy theo bên Khương Tiểu Soái đoạt lại một lúc, cuối cùng vẫn là đem túi đồ ăn cho Khương Tiểu Soái. Bản thân lấy ra một bọc lớn tiền lẻ, quay sang Khương Tiểu Soái hỏi,"Có ít tiền chẵn không? Cho tôi đổi mấy tờ."
"Có có có, tôi đây đang cần tiền lẻ đây."
Mỗi ngày bệnh nhân đến phòng khám của Khương Tiểu Soái mua thuốc hay khám bệnh, lắm lúc không có tiền lẻ mà trả lại. Cậu ta để cho Ngô Sở Úy tự đi đến bên ngăn kéo đổi tiền, Ngô Sở Úy đếm tiền rồi để lại bên trong, lại rút ra năm tờ một trăm tệ nhét vào trong túi.
"Để làm gì vậy?" Khương Tiểu Soái thuận miệng hỏi.
Ngô Sở Úy nói,"Hôm nào nhờ người đưa vào cho Trì Sính, bên trong trại tạm giam cũng có siêu thị, có tiền còn có thể mua chút đồ ăn."
Khương Tiểu Soái cười cũng không phải là buồn cười,"Lúc người ta chưa bị bắt, một tháng cậu thu nhập mấy triệu mới cho anh ta mười tệ tiền tiêu vặt. Chờ người ta bị bắt rồi cậu nghèo cũng hào phóng!"
Ngô Sở Úy cười hì hì,"Chờ anh ta ra, không phải tôi còn phải trông cậy vào anh ta hay sao! Bây giờ không được nịnh bợ một chút hay sao?"
"Vậy cậu không nên đổi thành tiền chẵn nên đưa một túi tiền lẻ vào trong đó. Cho anh ta biết đây là do cậu từng chút từng chút kiếm được đó là tiền mồ hôi nước mắt!"
"Cậu cố ý xem thường tôi hả?"
Nói xong, Ngô Sở Úy quay sang Khương Tiểu Soái mà nhét hai hạt đậu phộng vào mũi của cậu ta. Khương Tiểu Soái cố sức xì mũi hai cái, sau khi phun ra hai hạt đậu phộng lại quay sang Ngô Sở Úy nhét vào miệng Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy liều mạng né tránh, hai người náo loạn ầm ĩ một trận.
Buổi tối đi ngủ, trên giường nhỏ lại bắt đầu tiết mục cậu cướp tôi giành lại, cậu đạp tôi đá.
Không biết vì sao, trước đây hai người cũng không ít lần chen chúc trên cái giường nhỏ ở phòng khám này, lúc ấy ngủ rất hòa thuận. Kết quả lúc hai người đều có 'chủ', lại chen lấn các kiểu, liền xuất hiện cảnh hung tàn bạo loạn như vậy.
Đi ngủ đều ôm chặt nhau vui vẻ cười cười, đến khi ngủ thiếp đi thì sẽ là... Kéo chăn, gác chân lên người, chân đạp loạn xạ, cưỡi cả lên người nhau.........Hôm nào điều hòa mở lớn, buổi sáng khẳng định là chăn bị đẩy từ trên giường xuống dưới đất, hai người thường rất hay đạp chăn. Nếu là không mở máy điều hòa không khí, sáng hôm sau chăn đều đắp kín người, mỗi người đều cả người mồ hôi nhễ nhại.
Cho nên, hai ngày này Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đều có chút cảm mạo.
Hơn nữa, Ngô Sở Úy rõ ràng cảm giác được, Khương Tiểu Soái ngủ không an phận.
Ngoại trừ thường xuyên xoay người cựa mình, còn thường xuyên phát ra tiếng nói mê như trẻ con. Mỗi lần Ngô Sở Úy quay đầu nhìn khuôn mặt Khương Tiểu Soái rồi nhìn nhúm tóc xoăn trên đỉnh đầu bị tay Khương Tiểu Soái nắm lấy, ấn đường của Khương Tiểu Soái nheo lại cảm giác như rất khó chịu.
Tất cả dấu hiệu cho thấy, Khương Tiểu Soái nhớ Quách Thành Vũ, nhưng mà chưa nói mà thôi. Có lẽ là lo lắng một mình Ngô Sở Úy sẽ sợ, hay là vẫn còn tính toán Quách Thành Vũ hôn Ngô Sở Úy một cái, nói chung Ngô Sở Úy cảm giác tâm ý của Khương Tiểu Soái có chút tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Vì vậy, Ngô Sở Úy len lén gửi tin nhắn cho Quách Thành Vũ.
Sau đó, hung ác đem Khương Tiểu Soái đạp xuống giường năm lần.
Lần đầu tiên, Khương Tiểu Soái leo lên cười mắng một tiếng rồi ngủ tiếp, lần thứ hai leo lên oán trách vài tiếng vẫn ngủ tiếp, lần thứ ba liền có chút khó chịu, cảnh cáo Ngô Sở Úy chú ý một chút, lần thứ tư liền phát cáu tức giận mắng một trận, đợi đến lần thứ năm, trực tiếp phi ra cửa đi ra ngoài.
Sau đó thấy, Quách Thành Vũ dựa vào ngoài xe chờ ngoài đó, có lý do gì lại không chạy đến hay sao?
Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy cứ theo lẽ thường ra quầy hàng.
(Fu*k! đoạn H Quách Soái bị cut... OMG)
Khương Tiểu Soái sau khi trải qua một phen thử thách của tình yêu, ân ái cũng no đủ, tinh thần tốt gấp trăm lần, đắc ý cỡ nào cũng không cần phải nói ra. Buổi chiều đi theo Quách Thành Vũ đi ra ngoài xử lý chút việc, xác định Trì Sính sau đó không lâu sẽ được thả ra. Trong lòng vui vẻ, quyết định thừa dịp Trì Sính không có ở đây trong khoảng thời gian này nhanh nhanh ức hiếp Ngô Sở Úy một chút.
Vì vậy, hai vợ chồng thiếu đạo đức đến chỗ Ngô Sở Úy phá đám.
Khương Tiểu Soái đến rồi mới biết được, Ngô Sở Úy toát lên sạch mùi khoe khoang, đúng là có khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt bắt bướm vờn hoa mà! Một cái sạp hàng nhỏ như thế vậy mà vây quanh bao nhiêu là nữ khách hàng trẻ tuổi, các chị em đua nhau vào xem xem đi xem lại mà còn cố gắng giả bộ ngạc nhiên vô cùng, mặt ai cũng có N thứ biểu cảm vui mừng các loại. Xem ra Ngô Sở Úy thực sự không cần thuê cậu làm 'mồi nhử', ở đây tất cả đều là 'mồi nhử' miễn phí.
Khương Tiểu Soái chen chen vào bên trong đám đông đứng ở hàng đầu, dáng vẻ giả bộ không có quen biết Ngô Sở Úy.
"Này, tôi nói này, ông anh, cậu cái gì cũng có thể thổi ra hay sao?"
Ngô Sở Úy cũng giả bộ nói,"Chỉ cần cậu bằng lòng bỏ tiền, phức tạp hơn cũng có thể thổi được."
Khương Tiểu Soái lại hỏi,"Thổi một hình Diêu Minh bao nhiêu tiền?" (Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ Diêu Minh rất nổi tiếng (Là người có khuôn mặt giống biểu tượng gương mặt Troll ý.) Vì vóc dáng rất cao to cao cực luôn ý.)
Ngô Sở Úy chững chạc nói,"Một trăm tệ."
"Tôi một hình Quách Kính Minh."
"Năm mươi tệ."
Khương Tiểu Soái cố nín cười, "Đây là cậu dựa theo vóc dáng tính tiền hả?" (Thế mới nói là Diêu Minh bóng rổ)
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho xung quanh một trận cười vang.
Khương Tiểu Soái lại nói,"Cậu thổi cho tôi một hình Diêu Minh!"
Vì vậy Ngô Sở Úy nhấc lên một miếng đường, thực sự thổi ra một hình người. Chỉ là lượng đường không đủ, vốn định thổi ra một cơ thể cường tráng cơ bắp, kết quả đường không đủ để thổi tiếp, thổi ra chân tay đều bé.
Lúc đưa cho Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái nổi giận.
"Thế mà được hả! Tôi bỏ tiền mua Diêu Minh cuối cùng liền mua một Quách Kính Minh.! Không phải cậu đang lừa người hay sao? Gặp qua nhiều gian thương, chưa thấy qua người nào gian như cậu!"
Ngô Sở Úy nhìn Khương Tiểu Soái nháy mắt ra hiệu, cậu đừng có làm trò có được hay không?
Nào ngờ, Khương Tiểu Soái thanh âm kêu la lớn hơn nữa.
"Mọi người qua đây mà xem một chút! Chưa thấy qua ai buôn bán thiếu đạo đức như cậu ta! Tôi bảo cậu ta thổi một hình Diêu Minh, cậu ta cứ thế thổi cho tôi hình Quách Kính Minh, có thể lừa gạt người như thế hay sao?"
Người chung quanh cười ha ha.
Ánh mắt của Ngô Sở Úy quay sang Quách Thành Vũ cầu cứu.
Kết quả, Khương Tiểu Soái cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Quách Thành Vũ, cố ý hỏi,"Ông anh này, anh đến phân xử giúp tôi! Anh nói đây là Diêu Minh hay là Quách Kính Minh?"
Quách Thành Vũ đứng bên ngoài hút thuốc, nhìn Khương Tiểu Soái bên cạnh đùa giỡn khuôn mặt rất vui vẻ, hoàn toàn một bộ biểu tình giúp người xấu làm điều ác.
Ngô Sở Úy không thể làm gì khác hơn là nói,"Tôi sẽ thổi cho cậu một hình khác."
Thế là lần này, Ngô Sở Úy véo một miếng đường lớn, thổi một người cường tráng khỏe mạnh đưa cho Khương Tiểu Soái.
"Thế này được chưa?"
Nào ngờ, kẹo đường vừa đến tay Khương Tiểu Soái, cậu ta liền bóp xẹp.
"Này, đây không phải là Quách Kính Minh hay sao?" Khương Tiểu Soái hú lên quái dị, trách mắng.
Ngô Sở Úy nghiến răng nghiến lợi, "Cậu!.... đủ rồi đó!"
Khương Tiểu Soái không nghe theo cũng không buông tha, quay đầu hướng mọi người nói,"Vừa rồi các vị có nghe thấy không? Cậu ta nói Diêu Minh 100 tệ, Quách Kính Minh 50 tệ, hiện tại cậu ta thổi cho tôi Quách Kính Minh, còn dám bắt tôi phải trả 100 tệ! Mọi người nói cậu ta có đúng là lừa đảo hay không?"
Ngô Sở Úy đem hai kẹo đường đứng ở trước mặt Khương Tiểu Soái.
"Cứ coi đây là Quách Kính Minh thì cũng có hai người, vậy là hai người không phải 100 tệ."
Khương Tiểu Soái đem hai cái kẹo đường này chồng lên nhau, phun ra một câu bá đạo hơn một bậc.
"Cộng hai cái kẹo đường này lại với nhau cũng không có cao bằng Diêu Minh mà!"
Lời vừa nói ra, mấy người bên cạnh cũng cười đến gập cả người lại.
Ngô Sở Úy cũng bực mà cười cười, hướng thẳng về phía Khương Tiểu Soái nói,"Đi đi đi, đừng có phá đám tôi, cút càng xa càng tốt.!"
"Này, làm sao cậu lại mắng chửi người hả?" Khương Tiểu Soái lại ồn ào,"Mọi người nhìn xem, người bán hàng rong này có quá mức ngang ngược ngông cuồng hay không? ! Bản thân không thổi ra được hình thù còn đi mắng chửi người!" (Quá chua ngoa... !!!!)
Ngô Sở Úy dứt khoát không để ý tới cậu ta, trực tiếp hỏi một cô gái bên cạnh,"Em muốn thổi cái gì?"
Cô bé kia còn chưa kịp lên tiếng, Khương Tiểu Soái lại kêu la ầm ĩ.
"Đây là cái ý gì hả? Đẹp trai một tý thì có thể lờ người khác đi hả?"
Quách Thành Vũ vê vê dập tắt tàn thuốc, khóe miệng ẩm ướt vì cười đi vào đám đông, cuối cùng đem Khương Tiểu Soái 'thiếu đạo đức' kéo đi.
Khương Tiểu Soái lên xe, còn hạ cửa kính xuống nhìn Ngô Sở Úy cười xấu xa vô cùng vô cùng 'thiếu đạo đức'.
Ngô Sở Úy tuy rằng đưa tay ra hiệu với cậu thái độ xem thường, kỳ thực trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cậu biết, nhất định là Trì Sính không sao.