Nghịch Tập

Chương 202: Oh yeah!




Buổi tối, Khương Tiểu Soái liền sắp xếp cho Trì Sính và Ngô Sở Úy gặp mặt.

Địa điểm ngay ở nhà Khương Tiểu Soái.

" Hai ngươi trước tiên nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút."

Nói là nói như vậy, Khương Tiểu Soái kỳ thực cũng không có đi xa, ôm cửa như con mèo con nghe trộm động tĩnh bên trong. (Cũng không ngu lắm nhỉ.)

Trì Sính vừa muốn ôm, Ngô Sở Úy liền dùng một tay ngăn lại trên lồng ngực của anh, giọng mũi nhẹ nhẹ thì thầm nói,"Tôi bị cảm, không muốn lây sang anh."

Trì Sính nheo lông mày,"Làm sao bị cảm?"'

"Ngày hôm qua ngâm mình trong bồn tắm thời gian quá lâu, sau đó người trần truồng để cho Tiểu Soái cấp cứu một trận."

Mặt của Trì Sính trong nháy mắt liền trầm xuống, tức giận hung hăng một câu.

"Cậu liền để cậu ta làm hả!"

Ngô Sở Úy vội vàng níu tay anh lại giải thích,"Đều là vì mong muốn của anh."

Trì Sính rất muốn mắng chửi: Con mẹ nó, sao lại là tôi hả? Cậu không phải đang đổ thừa lên đầu tôi!.

Vì vậy một tay siết chặt tay Ngô Sở Úy lại, một tay đưa đến phía sau cậu hướng về cái mông phát một cái 'đét'.

Cái phát này đơn thuần chỉ có tiếng mà không có lực, Trì Sính chỉ dùng chưa đến ba phần lực, Ngô Sở Úy chính là cố làm ra vẻ mà khóc thét thảm thiết một tiếng.

Khương Tiểu Soái ở bên ngoài nghe được rất rõ ràng.

"Tôi bị cảm, không muốn lây sang anh."

"Làm sao bị cảm?"

"Ngày hôm qua ngâm mình trong bồn tắm thời gian quá lâu, sau đó người trần truồng để cho Tiểu Soái cấp cứu một trận."

"Cậu liền để cho cậu ta làm hả."

"Cậu liền để cậu ta làm hả!"

"Đét!"

"......"

Tục ngữ nói thật đúng, tai nghe không bằng mắt thấy. Nếu như chỉ ở bên ngoài nghe, không nhìn tình huống bên trong, thì sẽ tạo ra sự mơ hồ hiểu lầm rất lớn.!

Khương Tiểu Soái không nói lời nào, đẩy cửa đi vào.

Hay tay Ngô Sở Úy đang ôm mông nhanh chóng chuyển lên ôm mặt, một mặt biểu lộ oan ức vô cùng ủy khuất.

Khương Tiểu Soái tức giận không kềm được,"Trì Sính, ông đây, đánh chết anh!"

Nhặt cây chổi lau nhà liền xông đến phíaTrì Sính.

Ngô Sở Úy liều mạng ngăn cản Khương Tiểu Soái.

"Tiểu Soái, cậu đừng xen vào, đây là chuyện giữa tôi và anh ta."

Khương Tiểu Soái gào to suýt nữa thì thủng màng nhĩ của Ngô Sở Úy.

"Anh ta đã như vậy, cậu vẫn còn bảo vệ anh ta?"

Ngô Sở Úy cũng nóng nảy.

"Không cần cậu quan tâm, chuyện của tôi, tôi tự biết giải quyết, cùng lắm thì liền chia tay.!"

Ngô Sở Úy diễn quá sâu, làm cho người nào đó đứng sau nghe hai từ "Chia tay" tim cũng giật giật, lòng cùng nhói một cái.

Khương Tiểu Soái ánh mắt căm thù nhìn Trì Sính.

Trì Sính vẫn hướng ánh mắt tán tỉnh nhìn cậu.

Khương Tiểu Soái lúc này mới phát hiện, quần áo của cậu bị Ngô Sở Úy kéo kéo, rốn cũng hở ra hết.

Tức giận ném cái chổi lau nhà xuống đất, chỉnh lại quần áo.

"Hai người muốn yêu đương thế nào thì yêu đương, tôi không quản."

Nói xong đá cửa bỏ đi.

Lúc này đi thật sự.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Trì Sính và Ngô Sở Úy, Mặt của Trì Sính vẫn bình tĩnh, còn đang vì chuyện cảm lạnh của Ngô Sở Úy canh cánh trong lòng. Hơn nữa câu nói kia"Người trần truồng để cho Khương Tiểu Soái cấp cứu." làm cho lòng Trì Sính cực độ buồn bực, tức giận.

Ngô Sở Úy đi qua, dùng ngón tay chọc chọc Trì Sính.

"Này, sao anh không nói cái gì?"

Trì Sính quét mắt nhìn cậu một cái, bất ngờ làm Ngô Sở Úy phải lùi lại một bước.

Một lúc sau, chờ Trì Sính đưa ánh mắt trở về, Ngô Sở Úy cả gan sấn sổ tới. Đầu tiên là ngồi bên cạnh Trì Sính, thấy anh không có ý xua đuổi, lại gối đầu lên đùi của anh.

"Tối hôm qua bị nước vào tai, khó chịu quá, anh lấy ra giúp tôi."

Vành tai mềm mại của Ngô Sở Úy dán lên bắp đùi Trì Sính, cơ mặt của Trì Sính không căng lên được, tay đưa lên gò má Ngô Sở Úy vân vê, sau đó đem cậu ôm ôm thật chặt vào trong lòng.

Ôm nhau rất lâu, Trì Sính đem tay luồn vào trong áo của Ngô Sở Úy, vuốt ve gấp gáp, kích thích liên hồi.

Chờ tay của Trì Sính đưa đến lưng quần Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy lập tức đè lại tay anh.

"Đừng luồn vào trong, nhỡ nó thức dậy thì làm sao bây giờ?"

Trì Sính quả thực không luồn vào trong, chính xác thì anh đem quần Ngô Sở Úy cởi ra, cởi đến phía dưới trứng thịt, toàn bộ nơi riêng tư đều lồ lộ ra, ánh mắt nóng bỏng của Ngô Sở Úy có chút thẹn thùng.

"Tiểu bảo bối* ngâm nước cũng nở to ra rồi." (JB đó)

Ngô Sở Úy xấu hổ ném cho Trì Sính một đấm, vội vàng túm túm quần.

Trì Sính không cho túm,"Tôi còn muốn nhìn một chút."

Ngô Sở Úy tìm một cái cớ,"Tôi bị cảm, không thể để nhiễm lạnh."

Nói xong, lại vội vội vàng vàng đem quần mặc vào.

Trì Sính thấy sắc mặt Ngô Sở Úy thực sự không tốt lắm, cũng liền cứng rắn chịu đựng không làm gì nữa, cứ như vậy ôm cậu ta, nhìn cậu có vẻ buồn ngủ, thật muốn đem cậu cho vào túi quần đưa về nhà. (Thế không phải tại ba ba bắt Úy Úy của con đi giúp *bạn trai* ba ba hả?... khó chịu,... làm Úy Úy chịu khổ mấy ngày liền..)

Khương Tiểu Soái ở trên đường vòng vo một vòng lớn, lửa trong lòng cũng dịu đi vài phần, nhưng có chút không yên tâm Ngô Sở Úy ở nhà,Vì vậy xoay người đi về.

Mới vừa đi tới gần ngõ, liền thấy Lý Vượng ở gần đó gọi điện thoại.

"Sao cậu lại tới đây?"

Lý Vượng vội vàng chặn đường,"Cậu ở đâu vậy hả? Không thấy tôi gọi điện cho cậu hả?"

"Điện thoại tôi để trong nhà." Khương Tiểu Soái nói,"Cậu có chuyện gì hay sao?"

Lý Vượng mở cửa xe, mang ra một cái thùng.

"Quách tử nghe nói cậu gần đây nóng người, đặc biệt bảo tôi mang cho cậu ít hoa quả, đây đều là hai chúng tôi buổi chiều đến tận vườn cây hái về, có quả mâm xôi, dâu tây và ít táo."

Tuy rằng bên ngoài ngọn đèn rất tối, Khương Tiểu Soái vẫn thấy mâm xôi đỏ chót, dâu tây mọng nước, táo lại vừa to vừa tròn.

"Anh ta sao không tự mình mang đến?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Lý Vượng nói,"Không phải cậu bảo anh ta bớt tới tìm cậu hay sao?"

Nghe nói như thế, Khương Tiểu Soái chẳng biết làm sao mà trong lòng có chút se lại.

"Được, vậy cậu đưa cho tôi."

Lý Vượng nói,"Tôi giúp cậu mang lên nhà."

Khương Tiểu Soái nghĩ đến trên nhà có hai người đang ở đó, vội vàng đem thùng trái cây ôm tới.

"Không cần, tôi tự mang lên là được rồi, cậu lái xe chậm một chút."

Nói xong, xoay người đi vào.

Lúc vào thang máy, Khương Tiểu Soái lấy ra một quả dâu tây chà chà lên áo, vội vã nhét vào miệng.

Ừm, thật ngọt.

Tâm tình có khá hơn một chút.

Từ lúc điện thoại của Khương Tiểu Soái đổ chuông, Ngô Sở Úy liền tỉnh, rất nhanh nhảy lên đi tới nhìn một cái, đúng lúc Lý Vượng gọi điện thoại tới, chuông đổ ba lần liên tiếp rồi ngừng, chứng tỏ hai người họ gặp nhau dưới cửa.(Quá tỉnh... )

Vì vậy vỗ vai Trì Sính dặn dò nói,"Lát nữa anh nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nhanh chóng đá tôi một đá, nghe không?"

Trì Sính yên lặng nhìn Ngô Sở Úy, không nói lời nào.

Vừa lúc ngủ Ngô Sở Úy ngạt mũi không thở được, chỉ há to miệng mà hô hấp, Trì Sính nhìn liền rất đau lòng. Lúc này còn bảo anh lại đá Ngô Sở Úy một đá, anh làm sao có thể hạ chân đây?

Ngô Sở Úy còn nói,"Anh không cần dùng quá nhiều lực, chỉ cần đem tôi đá ra ngoài là nhiệm vụ hoàn thành."

"......."

Im lặng một lúc lâu, Trì Sính mới mở miệng.

"Cậu tự đi mà bay ra ngoài đi." (yêu thế ba ba ơi..)

"......."

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng 'tinh tinh' nhắc nhở thang máy mở cửa.

"Mau chuẩn bị sẵn sàng, Tiểu Soái tới rồi!"

Ngô Sở Úy nói xong, dùng đầu đập đập lên cửa mấy cái, sau đó làm bộ kêu gào vài tiếng.

(Chuẩn tiện thụ là đây... )

Khương Tiểu Soái trong lòng căng thẳng.

Cậu còn chưa kịp đẩy cửa ra, thì cửa đã bị một lực mạnh đẩy ra, thân thể Ngô Sở Úy bay ra ngoài, nặng nề mà đập vào người Khương Tiểu Soái, táo trong tay Khương Tiểu Soái rơi đầy trên nền đất.

Trì Sính một chân vững vàng hạ cánh xuống đất.

Khương Tiểu Soái hết sức kinh ngạc, một quả cầu lửa tức giận hình thành, đau lòng cho mấy quả táo của cậu, càng đau lòng cho Ngô Sở Úy.

Liền đi tới liều mạng với Trì Sính.

Ngô Sở Úy từ phía sau gắt gao ôm lấy Khương Tiểu Soái, vội vàng khuyên nhủ,"Tiểu Soái, đừng dại dột, cậu đánh không lại anh ta."

Khương Tiểu Soái vùng vậy mãi không thoát ra được, cuối cùng hướng Trì Sính ném một câu hung ác.

"Trì Sính, tôi không để yên cho anh!"

Không ngờ, Trì Sính thờ ơ đáp lại hai chữ.

"Hoan nghênh."

Sau đó, liền vững vàng bước qua, khí thế hiên ngang bước vào thang máy.

Khương Tiểu Soái ở cửa mắng chửi rất lâu, cuối cùng thấy Ngô Sở Úy không rên một tiếng, nằm thẳng cẳng tại chỗ, Khương Tiểu Soái rốt cuộc dừng lại, đau lòng nhìn Ngô Sở Úy hỏi,"Cậu không sao chứ?"

Ngô Sở Úy lắc đầu.

Khương Tiểu Soái nhặt từng quả táo lăn trên đất một lên, nhiều quả đã bị dập, sứt mẻ, đau lòng vô cùng.

Ngô Sở Úy rất hổ thẹn mà nói,"Tiểu Soái, thật xin lỗi."

Khương Tiểu Soái nói,"Nói với tôi cái này làm gì?"'

Ngô Sở Úy thật sự áy náy.

Chẳng qua hổ thẹn thì hổ thẹn, kế hoạch vẫn còn, nhất định phải tiếp tục, tuy rằng quá trình có chút tàn nhẫn, nhưng mục đích là mục đích là thiện ý. Giống như trước đây không có Khương Tiểu Soái bán đứng Ngô Sở Úy, sẽ không có Ngô Sở Úy ngày hôm nay hạnh phúc.

Ngồi lên trên giường, Khương Tiểu Soái lấy ra một quả táo, đem chỗ dập chỗ hỏng khoét đi, cắn một miếng lớn. (Tưởng lấy ra cho Úy Úy ăn cơ.. cười đau mề.. )

Rất giòn, rất ngọt.

Ngô Sở Úy mắt mong chờ nhìn nhìn.

Khương Tiểu Soái hỏi,"Muốn ăn hay sao?"

Ngô Sở Úy có thể không muốn ăn hay sao? Cũng bởi vì muốn gặp Trì Sính, cơm tối chưa từng ăn, thấy lúc sau vẫn phải giả bộ không có khẩu vị, muốn ăn cũng phải lắc đầu nói, không muốn ăn.

Khương Tiểu Soái thở dài.

"Hai người vừa nói chuyện gì?"

Ngô Sở Úy nằm ở trên giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

"Không nói chuyện gì."

Khương Tiểu Soái lại hỏi,"Vậy cậu đã có dự định gì không?"

Ngô Sở Úy ưu sầu mà nói,"Tôi có lẽ thực sự muốn chia tay với anh ta, cứ kéo dài như thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Khương Tiểu Soái biến sắc,"Muốn tôi giúp không?"

Ngô Sở Úy nói,"Quay lại thì không khó, nhưng trong tim anh ta cơ bản không có tôi, cậu biết không? Vừa tôi với anh ta nói chuyện, anh ta thậm chí còn ôm cái gối tựa trên salon mà nói: Vừa ngửi đã biết mùi vị trên người Khương Tiểu Soái."

Khương Tiểu Soái trong lòng trào lên một cái, táo trong miệng cũng không nuốt trôi.

Ngô Sở Úy còn nói,"Tiểu Soái, tôi nghĩ Trì Sính thích cậu, hay là trước đây anh ta ngăn cậu đi tìm Quách tử, không phải là vì Quách tử, mà là vì cậu."

"Cậu đừng có đoán mò." Khương Tiểu Soái trong lòng có chút hoảng.

Ngô Sở Úy cười đau khổ,"Tôi không phải là đoán mò, anh ta không chỉ một lần trước mặt tôi khen cậu. Vừa rồi chúng tôi cãi nhau, Trì Sính còn nói tôi mặt dày mày dạn, nói tôi dù cho có phân nửa rụt rè của cậu, anh ta cũng không đến mức như thế này với tôi."

Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng,""Rụt rè? Ngày mai tôi phải đi tìm Quách tử ngủ.!!" ( Cá đã cắn câu... chuẩn bị về với chồng thôi..Úy Úy..t*ng trùng sắp cắn chết ba ba rồi.. )

Ngô Sở Úy trong lòng kích động một trận vui mừng, vẫn kiên trì khuyên can Khương Tiểu Soái.

"Đừng đừng.. nghìn vạn lần đừng.! Tôi nói với cậu, không thể để cho anh ta dễ dàng đạt được cậu. Anh ta đem cậu ngủ xong, khẳng định sẽ không trân trọng cậu, tôi chính là ví dụ tốt nhất, điển hình nhất, cậu không thể cùng Quách tử ngủ được.!!"

Nói xong, trong lòng thầm thêm một câu: Cậu cũng đừng nghe lời tôi.!

Khương Tiểu Soái gương mặt kiêu ngạo nói,"Tôi lại càng muốn ngủ, tôi chính là muốn xem xem, ngủ xong anh ta biến cái loại gì?"

Ngô Sở Úy trong lòng reo hò một tiếng.

"Oh Yeah!!!"

Trên mặt vẫn là một vẻ buồn đau, tinh thần sa sút.

Trước lúc đi ngủ, Khương Tiểu Soái kéo tay Ngô Sở Úy nói,"Đại Úy, cậu yên tâm đi, cậu có chia tay với Trì Sính, tôi cũng không dính một tẹo nào quan hệ với anh ta, tôi nhất định phải cùng anh ta triệt để phân rõ giới hạn.! ! !"