Ngô Sở Úy đi không bao lâu, Khương Tiểu Soái ngay lập tức đi tìm Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đang bận đem vườn rắn bán đi, tiện thể đem luôn mảnh đất này bán đi luôn, Khương Tiểu Soái cảm thấy buồn bực, liền hướng Quách Thành Vũ hỏi, "Đang tốt bán đi làm gì?"
"Gần đây đang thiếu tiền". Quách Thành Vũ nói.
Khương Tiểu Soái không tin, "Anh còn có lúc thiếu tiền hả?"
"Mua hai căn nhà, nói chính xác là mua một căn tặng một căn."
"Anh nhiều căn hộ như vậy, vẫn còn mua?"
Quách Thành Vũ nói, "Mua cho cậu."
Khương Tiểu Soái cho là anh ta đang đùa, kết quả nhìn vào ánh mắt Quách Thành Vũ mới đột nhiên phát hiện đây là sự thật.
"Đủ rồi...... tôi nói này, Quách Thành Vũ, con mẹ nó, anh đừng đem nó cho tôi, tôi cũng có nhà rồi."
Quách Thành Vũ không nói lời nào.
"Tôi cho anh biết này, coi như là anh tặng không, tôi cũng không cần, anh thích cho ai thì cho."
Quách Thành Vũ lên tiếng, "Yên tâm đi, nhà đã tặng rồi, cậu không cần phải nghĩ,"
Khương Tiểu Soái nhịn không được hỏi, "Tặng người nào?"
"Nhạc Duyệt".
"Nhạc Duyệt? Anh với cô ta thì liên quan gì đến nhau? Khoan đợi một lát......." Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt lóe lên tia sáng, "Nhạc Duyệt không phải là anh mời tới hả?"
"Không phải vậy hả?" Quách Thành Vũ cười mỉm. (*Dịch câu này muốn chửi thề ghê... mỗi từ cỡ 10 nghĩa chọn mãi mới được.. )
"Náo loạn nửa ngày cô ta thật sự bị anh giam lại, không trách được Ngô Sở Úy có làm thế nào, nhờ cậy bao nhiêu quan hệ cũng không thể nào mà tìm được. Anh cũng quá nham hiểm!" Khương Tiểu Soái không nghĩ ra, "Anh làm sao lại muốn mượn cô ta phá hoại hả?"
"Ai bảo tôi mượn cô ta để phá hoại?" Quách Thành Vũ vặn lại. "Sự xuất hiện của cô ta đối với Ngô Sở Úy mà nói, không phải chuyện gì xấu gì cả, chẳng phải sao?"
Khương Tiểu Soái sững sờ bế tắc không nói lên lời.
Quách Thành Vũ lại nói, "Uông Thạc hại tôi bảy năm, tôi đâm cậu ta một dao, cũng không có gì quá đáng phải không?"
Khương Tiểu Soái lại một lần nữa nghĩ Quách Thành Vũ quá nguy hiểm, người này có thù ắt báo, hễ là bạn chọc giận anh ta, anh ta sẽ nghĩ các biện pháp ở sau lưng bạn đâm một dao, nhưng lại có thể đâm mà quỷ không biết thần không hay. (Rùng mình nhẹ... vẫn yêu anh Quách cơ...)
"Anh sao có thể xác định được thời điểm Trì Sính biết việc này, không sợ dưới sự tức giận mà đá Ngô Sở Úy? Hay là ngay từ đầu không quản việc Ngô Sở Úy sống chết ra sao? Một lòng một dạ muốn cho bạn thân biết sự thật?"
"Tôi mà muốn cho Trì Sính biết sự thật đã sớm nói cho cậu ta biết, hà tất phải đợi ngày đó?"
Khương Tiểu Soái còn không dám tin tưởng, "Vậy sao anh có thể xác định Trì Sính biết chuyện này nhất định sẽ cùng Uông Thạc chấm dứt tất cả?"
"Cậu gợi ý cho tôi."
"Tôi?" Khương Tiểu Soái kinh ngạc.
Quách Thành Vũ hỏi, "Còn nhớ Mạnh Thao không?"
Khương Tiểu Soái anh tuấn lông mày hơi nheo lại, "Đang yên đang lành nhắc đến anh ta làm gì?"
"Cậu làm thế nào triệt để quên anh ta đi?" Quách Thành Vũ nói bóng gió Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái chợt tỉnh ngộ, Mạnh Thao vứt bỏ cậu ba năm liền, cậu vẫn tâm tâm niệm niệm không thể quên anh ta. Mãi đến khi anh ta đến tìm cậu lần nữa, mọi việc chân tướng rõ ràng rồi cậu mới triệt để loại bỏ anh ta ra khỏi lòng, không còn chút vướng bận, không còn chút tình cảm nào.
Kỳ thực, suy nghĩ kỹ một chút, hai chuyện này không phải đều có tính chất như nhau hay sao?.
Quách Thành Vũ nói tiếp, "Uông Thạc là một người thông minh, cậu ta tính toán quét một đường vòng vô cùng đẹp mắt, năm ấy không chào mà bỏ Trì Sính sáu năm. Sau khi trở về một cái, ngay lập tức dùng tay kẻ khác giải oan cho mình, làm sáng tỏ chuyện năm đó chỉ là một hiểu lầm, tính toán dự định nối lại tình xưa với Trì Sính. Kỳ thực, cậu ta bỏ đi sáu năm liền, đơn giản chính là hoàn thành duy nhất một việc: loại trừ tôi, mối họa lớn trong lòng."
Khương Tiểu Soái nói, "Vậy mà cậu ta cũng có thể bỏ đi liền sáu năm luôn!"
"Sáu năm thì làm sao? Cậu ta khi đến Bắc Kinh rồi, còn có thể chịu nhịn kích thích kéo dài sáu tháng, cậu cho rằng đối với cậu ta sáu năm đã thấm thoát vào đâu?"
Khương Tiểu Soái không cách nào tưởng tượng nội tâm Uông Thạc có bao nhiêu cực đoan biến thái.
"Ở nơi này sáu tháng, cậu ta đem kế hoạch đã chuẩn bị vô cũng kỹ lưỡng không chút hở mà ra tay. Đầu tiên là tìm hiểu tình hình thực tế từng người, sau đó cố ý sắp xếp để một người nào đó bắt gặp cậu ta như vô tình lại là cố ý, tiếp theo lợi dụng Ngô Sở Úy giải oan cho cậu ta. Trong quá trình này không ngừng mà bôi đen Ngô Sở Úy, tạo bức tường ngăn cách tình cảm bọn họ. Nhìn thì cứ tưởng nước chảy ắt thành sông, không sơ hở chút nào, nhưng kỳ thực ngay từ đầu hướng đi đã sai rồi."
Khương Tiểu Soái thuận theo dòng suy nghĩ của Quách Thành Vũ mà nói:
"Cậu ta cảm thấy cho đi và nhận lại mới là hạnh phúc, nhưng cậu ta không biết rằng, chỉ có cho đi mà không nhận lại mới là cách tốt nhất, Cậu ta có ý nghĩa quý giá đối với Trì Sính chính ở chỗ "Mất đi", thứ mà Trì Sính mãi không có được, hoàn toàn không thể nắm giữ trong lòng bàn tay, mà con người ta thường thì thứ gì càng không có được thì càng đáng quý, nếu Ngô Sở Úy phá vỡ yếu tố này của Uông Thạc, như vậy cậu ta sẽ không còn một chút giá trị nào đối với Trì Sính nữa."
"Có thể nói như vậy". Quách Thành Vũ nói tiếp, "Nhưng tôi nghĩ lực tác động vẫn còn chưa đủ, vì vậy mà quân bài Nhạc Duyệt mới được tung ra. Tình huống lúc đó, chuyện của Uông Thạc đã được giải quyết, Trì Sính đối với cậu ta không còn bận tâm gì. Nếu như chuyện Nhạc Duyệt bị vạch trần, Trì Sính tin là thật, thì Ngô Sở Úy đối với cậu ta mà nói thì chẳng khác nào 'Không có đến, lại mất đi*'. Tầm quan trọng của cậu ta trong lòng Trì Sính trong nháy mắt lại tăng lên gấp bội. Trì Sính có thể nhẫn tâm với cậu ta hay sao? Cậu cho rằng đem chuyện này làm rõ vào thời điểm này thì tốt hay sao? Nếu như sự sai lầm lúc trước được thừa nhận, vậy nó chỉ có thể biến thành tảng đá, đè lên ngực Trì Sính rất nhiều năm. Hiện tại làm rõ, chẳng khác nào từ cái bất lợi biến thành có lợi, đem nhược điểm của người khác biến thành vũ khí sắc bén trong tay mình, đạt được hiệu quả cao nhất. Tôi nghĩ đạo lý này, Ngô Sở Úy cũng hiểu." (*=tôi không có được thì cậu cũng mất tất cả)
Khương Tiểu Soái trước đây cho rằng bản thân là một người có IQ cao, bây giờ cùng Quách Thành Vũ so ra, quả thực chỉ giống như một tay mơ*. (tân binh)
Nhưng mà có chuyện cậu vẫn canh cánh trong lòng.
"Anh làm như vậy, là vì trả thù Uông Thạc nhiều một chút hay vẫn là vì hạnh phúc của bạn thân?"
Quách Thành Vũ cười nhéo gò má của Khương Tiểu Soái một cái, "Cậu muốn nói gì?"
Khương Tiểu Soái đập bàn, "Tiên sư nhà anh! Anh vì hạnh phúc của Trì Sính mà ném đi một căn nhà? Thế tôi nói căn nhà cho Nhạc Duyệt là mua, của tôi mới là tặng thì sao?"
"Cậu có thấy ai đi mua nhà ba bốn triệu tệ, lại mang biếu tặng căn nhà sáu bảy chục triệu tệ chưa?"
Khương Tiểu Soái không nghe câu phía sau sáu bảy chục triệu tệ, chỉ chằm chằm để ý vào câu trước ba bốn triệu tệ.
"Chết tiệt, anh thật sự có thể biếu không cho một cô ta ba bốn triệu tệ?"
Quách Thành Vũ an ủi cậu, "Chịu thiệt là phúc, có vài người bản lĩnh không lớn, nhưng đơn giả không lên chọc, hơn nữa như vậy cũng coi như có tình người. Còn nói nữa, người ta Nhạc Duyệt cũng không thoải mái gì, làm Ngô Sở Úy tính toán lâu như vậy, sau đó còn phải thấp tha thấp thỏm mà sống, một căn nhà cũng không coi là nhiều."
"Anh nghĩ ngăn chặn miệng cô ta thì bớt một nỗi lo cho Trì Sính hả? Anh sợ bạn thân của anh bị mưu toan kế hiểm hả?" Khương Tiểu Soái không nghe theo quyết không buông tha.
Quách Thành Vũ thở ra một hơi dài, "Cậu lại nghĩ tôi dùng Nhạc Duyệt chính là để chia rẽ Ngô Sở Úy và Trì Sính, chỉ cố tình phá hoại phải không, mới cố tìm một lý do khiên cưỡng như vậy để giải thích?"
Khương Tiểu Soái hầm hừ mà nói, "Nếu tôi nói anh chính là muốn như vậy, nói không chừng anh cũng tặng tôi căn nhà cũng vì chặn cửa miệng tôi, để cho tôi cầm đồ của anh không lời nào để nói."
"Ừm.. là.." Quách Thành Vũ cố tình chọc giận Khương Tiểu Soái, "Tôi bán vườn rắn là bởi vì nó đối với tôi không còn giá trị lợi dụng, trước đây xây nó lên chính là để làm vật hy sinh cho Trì Sính, nếu rắn cậu ta chết thì chuyển qua."
Khương Tiểu Soái sắc mặt đột nhiên hóa đen, "Quách Thành Vũ, anh lập tức đem căn nhà tặng tôi thu hồi về, thích cho ai thì cho, ông đây không thèm!"
"Giấy tờ bất động sản mang tên cậu, cậu tình nguyện nộp ba trăm vạn tệ phí sang tên, tôi không ngại thu hồi lại."
Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi định quay đầu đi.
Quách Thành Vũ một tay ôm lấy cậu, hung hăng lôi vào trong lòng, bàn tay to siết chặt gò má của cậu, yên lặng nhìn cậu.
"Đừng đối đầu với tôi nữa được không? Đừng chơi trò tâm nhãn với tôi nữa có được hay không? Cậu cứ như thế làm tôi tức giận, tôi thật sự không cần cậu nữa."
Khương Tiểu Soái cố ý hơn thua, "Cầu còn không được, mong anh nhanh nhẹn mà thay đổi người."
"Mạnh Thao từ chỗ tôi chạy đi rồi." Quách Thành Vũ không có ý tốt nhắc nhở, "Cậu nói xem, cậu ta có hay không nửa đêm bò đến cửa nhà cậu?"
Khương Tiểu Soái thân hình rùng mình, giả bộ bình tĩnh mà quay về trừng Quách Thành Vũ.
"Ít có giả thần giả quỷ! Cậu ta cũng chưa có chết!!"
"Nhưng cậu ta tàn phế." Quách Thành Vũ nói, "Cậu ta hiện tại sống với chết cũng không khác gì nhau, mỗi ngày giống như một cỗ thi thể, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng, nói cũng là mấy từ không phải của người sống... gì mà... ngài chúa ngài chúa.."
Khương Tiểu Soái ánh mắt dao động bất định, "Ít có hù dọa người thôi.!"
Quách Thành Vũ tay ôm cổ Khương Tiểu Soái áp cậu vào lòng, cảm nhận tiếng tim đập thịch thịch thịch loạn lên.
"Ai hù dọa cậu? Cha mẹ cậu ta đều tới, cậu nói cha mẹ cậu ta thấy bản thân con trai như vậy, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào hả? Ai làm con ta hại thành như vậy? Ta liền liều mạng già này, cũng phải đem người đó ra băm làm trăm mảnh!"
Khương Tiểu Soái tim đập loạn mấy nhịp, bắt đầu ám chỉ bản thân.
Anh ta tuyệt đối là hù dọa mình! Mình không được sợ, mình mà sợ thì anh ta sẽ thành công mà cười nhạo.
Mấy phút sau, Khương Tiểu Soái hô hấp ổn định.
"Tôi đi về nhà, cúi chào ngài chúa!"
Ngẩng đầu mà bước đi tới cửa, quay đầu huýt sáo dáng tươi cười cho Quách Thành Vũ yên tâm.
Quách Thành Vũ thật muốn ngay lúc này liền đem Khương Tiểu Soái ôm vào trong, chẳng qua anh ta đợi đã lâu như vậy, cũng không nóng lòng nhất thời.
Buổi tối, Khương Tiểu Soái về đến nhà, lại cảm thấy gió lạnh một trận.
Vào cửa nhà, đem tất cả đèn trong nhà bật sáng.
Kết quả, trên cửa sổ đột nhiên xuất hiện hé ra mặt người.
Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng thất thanh, ngồi phịch xuống góc tường.
Kết quả, gương mặt trương phềnh kia lại không có.
Một lúc sau, Khương Tiểu Soái mới bình tĩnh trở lại huyết áp bình thường.
Cậu run rẩy hai chân đi tới trước cửa sổ, cả gan nhìn ra phía ngoài, bóng người cũng không có.
Ban nãy mặt người............
Khương Tiểu Soái toàn thân nôi da gà lên.
Cậu liền tâm hoảng ý loạn chạy vào phòng ngủ, cửa sổ hé ra một tấm poster bị gió thổi lẳng lặng rơi xuống từ phía ngoài lối đi bộ.
Khương Tiểu Soái ngay cả TV đều không xem, cũng không nghịch máy tính, liền chui vào ổ chăn.
Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa bộp bộp bộp.
Khương Tiểu Soái chợt kinh hãi, lúc cậu ngồi dậy tiếng đập cửa lại ngừng.
Kết quả, khi cậu lại lấy tay kéo chăn trùm lên đầu, tiếng đập cửa lại vang lên, còn kèm theo âm trầm người phụ nữ khóc lóc....
"Con tôi, con trai của tôi, cuộc sống của con sao lại khổ sở như vậy hả?"
Khương Tiểu Soái ở trong chăn mồ hôi đầm đìa.
Lý Vượng ở bên ngoài ngáp.
Quách Thành Vũ cũng thật là, buổi tối không cho người ta ngủ, bắt cậu ta ở đây với một cái máy thu âm ở cửa nhà người ta phát tín hiệu, tốn năm tệ mua hoa quả khấn cúng tìm một bác gái thu một đoạn ghi âm.
Nhưng cách mỗi mười phút lại phát một lần, cứ một lần phát lại gõ cửa một lần.
Đến lần thứ chín, Khương Tiểu Soái sợ đến mệt lả.
Chờ lần thứ mười vang lên, Khương Tiểu Soái từ trên giường lăn xuống.
Lý Vượng hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi.
Cậu ta vừa mới đi, Khương Tiểu Soái liền lảo đảo chạy vào thang máy.