"Cũng nên cho tôi hoàn thành tâm nguyện luôn không?" Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính biết rõ còn hỏi, "Hoàn thành tâm nguyện gì?"
Ngô Sở Úy đưa tay lên mông Trì Sính, vỗ nhẹ hai cái, nháy mắt với Trì Sính.
"Hiểu không?"
Hiểu thì hiểu rồi, nhưng Trì Sính lại nói.
"Tâm nguyện của cậu đã hoàn thành, không cần hoàn thành lần thứ hai."
Ngô Sở Úy tái mặt, "Hoàn thành lúc nào? Sao tôi lại không biết?"
Ngón tay của Trì Sính vân vê qua lại trên eo Ngô Sở Úy, khiến eo Ngô Sở Úy không ngừng run rẩy.
"Lần trước ở chỗ Quách Tử, thuốc kích dục đổ đầy đất, lúc tôi thấy cậu thì cậu đã hít phải quá nhiều, lại mê man quá sâu, nếu tôi không để cậu phản công sẽ không thể giải lượng thuốc lớn như thế, vì vậy tôi đã anh dũng hiến thân."
Trì Sính thoải mái ở trước mặt người yêu "thừa nhận" bị thông*, thật là một đột phá có tính lịch sử.
Ngô Sở Úy không đồng ý, "Tôi một chút ấn tượng đều không có?"
"Ngày đó cậu mơ mơ hồ hồ, đã làm gì đều không nhớ rõ."
Đây đều là lời nói thật, bởi vì lúc Ngô Sở Úy tỉnh lại, ngoại trừ thân thể đau nhức, biết rõ bản thân đã làm việc đó, còn lại cái gì cũng không biết.
Nhưng cậu cũng không ngốc, nên lúc này mới phản bác lời Trì Sính.
"Anh dựa vào mấy câu trúng thuốc nên mơ mơ hồ hồ, anh nói đã ngủ là đã ngủ sao? Không có chứng cứ tôi không tin."
Vì Trì Sính biết rõ Ngô Sở Úy không phải ngốc, Trì Sính thật sự đưa "chứng cứ" ra .
Lấy điện thoại di động ra, chọn một đoạn ghi âm mở lên.
Giọng Trì Sính trầm thấp từ bên trong truyền đến.
"Nếu sau này cậu không thừa nhận thì sao?"
Ngô Sở Úy nói, "Yên tâm đi, tôi làm xong sẽ thừa nhận."
Nghe được đoạn đối thoại này, Ngô Sở Úy nhất thời cả kinh.
"Là thật sao? !"
Thật ra đoạn ghi âm này là do Ngô Sở Úy muốn Trì Sính đồng ý nên nói vậy, phía sau còn có một câu, nhưng Trì Sính không thu lại.
Tình huống thật sự là:
" Nếu sau này cậu không thừa nhận thì sao?"
" Yên tâm đi, tôi làm xong sẽ thừa nhận."
"Vậy cũng không được."
Mấy chữ "Vậy cũng không được" này không có trong đoạn ghi âm, thế là cả đoạn ghi âm bỗng chốc từ trưng cầu ý kiến biến thành hai người đã làm xong việc đó, Trì Sính cần xoa dịu tâm lý.
Ngô Sở Úy cầm lấy điện thoại có chứa đoạn ghi âm, nghe đi nghe lại.
Còn để ý, xem kỹ ngày ghi âm, kết quả thật là ngày hôm đó.
Quả nhiên, so với Trì Sính, cậu còn thua một cái đầu.
"Sao có thể!" Ngô Sở Úy có chút không thể tin, "Tôi đã sớm đè được anh?"
Thật ra để Trì Sính gật đầu là một việc rất không dễ dàng.
Nhưng vì để ổn định tâm tình Ngô Sở Úy, anh chỉ còn cách làm như vậy, bởi vì tâm lý Ngô Sở Úy một ngày không ổn định, cũng ảnh hưởng đến thân thể cậu.
Ngô Sở Úy kích động không thôi, dùng sức xoa xoa cánh tay Trì Sính truy hỏi.
"Biểu hiện của tôi lúc đó ra sao? Có mạnh mẽ không? Tôi nói với anh, đừng thấy thằng nhỏ của tôi không dài bằng anh, nhưng cũng linh hoạt lắm, dùng tốt vô cùng! Ha ha, chắc anh không tin, nếu tôi ra sức, ba năm người chưa chắc làm hơn tôi."( ATSM rồi Úy Úy)
Trì Sính miễn cường gật đầu, nói hùa với cậu.
"Tàm tạm."
Trì Sính rất ít khi khen ai, nếu từ miệng anh nói ra tàm tạm, thì ý nghĩa chính là hài lòng.
"Khá lắm!" Ngô Sở Úy còn đang tự kỷ, "Tôi vậy mà có thể đè được anh? Thế vậy mà có thể đè được "tổng công đại nhân"? Vậy chẳng phải tôi có thể chinh phục đàn ông khắp thiên hạ sao?"
Trì Sính ho nhẹ một tiếng, "Đừng khoa trương như vậy."
Ngô Sở Úy cũng cố gắng đèn nén tâm tình kích động, giọng trầm ổn nói: "Đúng đúng đúng, anh là đệ nhất pháo thành phố, tôi chẳng phải là chinh phục toàn bộ già trẻ Bắc Kinh sao." (Úy Úy động kinh)
Trì Sính, "..."
Đối với Ngô Sở Úy mà nói, cảm giác đè được Trì Sính cũng không quan trọng, dù sao cậu cũng là trai thẳng, đè được một người đàn ông cao lớn cũng không hẳn là thoải mái. Then chốt chính là cảm giác thành tựu này, vốn liếng khoa trương thế này, một khi phát sinh, sau này có thể ngẩng cao thằng nhỏ làm đàn ông.
Dù bị Trì Sính đè còn không sợ, dù sao tôi cùng từng đè được anh!
Có điều cậu vẫn có chút cảm giác chưa thỏa mãn, dù sao lúc đó ý thức không rõ ràng, sau còn muốn tìm hiểu kỹ.
Vì vậy vân vê cằm Trì Sính hỏi: "Lúc đó anh có rên rỉ không?"
Trì Sính gật đầu.
"Anh rên rỉ ra sao?" Ngô Sở Úy hào hứng hỏi.
Trì Sính nói: "Bình thường cậu rên rỉ thế nào, thì tôi rên rỉ như vậy."
Mắt Ngô Sở Úy lúc này tỏa sáng, "Anh rên rỉ như vậy thật sao?"
Trì Sính cả đời chưa từng cười thoải mái như vậy.
Ngô Sở Úy lúc này mới phát hiện, biểu hiện của cậu đã... tự bán đứng mình.
Một giây sau, cả người bị Trì Sính đè bên dưới.
"Tôi thật muốn fuck chết cậu! Để cậu đùa cợt thế này..." Trì Sính vừa trêu đùa trứ, vừa liếm dọc từ eo đến bên trong khe mông Ngô Sở Úy, ánh lửa trong mắt ngày càng mãnh liệt.
Ngô Sở Úy cũng bị Trì Sính khơi lên dục vọng, trên thực tế sau khi bị ngược đãi vừa rồi, dục vọng cũng văng đâu mất.
Trì Sính hôn vành tai Ngô Sở Úy, hàm răng ma sát sụn tai cậu phát ra tiếng chụt chụt.
"Ư..." Ngô Sở Úy dùng chân quấn lấy hông Trì Sính.
Trì Sính híp đôi mắt vô cùng có thần, nhẹ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy mấy lời gợi tình: "Cậu nói xem, nếu cậu mặc váy cỏ khiêu vũ, so với mấy bà mấy cô có gợi tình hơn không?"
Ngô Sở Úy thẹn quá hóa giận, "Anh so sánh tôi với đàn bà?"
"Ai nói múa váy cỏ váy phải là nữ? Cậu không thấy phía sau có mấy chú nhóc xếp hàng sao?" Trì Sính tiếp tục châm ngòi thổi gió, "Bởi vì bọn họ không so được cậu, tôi mới muốn thấy cậu mặc."
"Tôi không muốn mặc." Ngô Sở Úy bĩu môi.
Trì Sính không nói lời nào, ngón tay to vuốt ve xương cùng Ngô Sở Úy, rõ ràng có ý xúi giục.
Ngô Sở Úy nhịn không được khiêu khích của Trì Sính, cuối cùng vẫn nói ra.
"Anh mặc tôi sẽ mặc."
Trì Sính vốn đã chuẩn bị hai cái, loại so với váy khiêu vũ khác biệt rất lớn, đầu tiên là ngắn, giống như một vòng lá cây quấn quanh eo, bộ phận bên dưới nửa kín nửa hở, lộ ra vẻ nguyên thủy gợi tình, kích thích mạnh mẽ.
Ngô Sở Úy ốm hơn so với trước, eo nhỏ hơn, cái mông càng cong rõ hơn, lá cây dài mảnh khoác lên mông, để lộ phong tình bên trong, mạnh mẽ kích thích hai mắt Trì Sính.
Mà thằng nhỏ trong quần Trì Sính hơi ngẩng lên, ẩn hiện trong lá cây, lộ ra vẻ nguy hiểm, cũng khiến Ngô Sở Úy căng thẳng.
Hai người "hoang dại" ôm lấy nhau.
Đầu lưỡi Trì Sính linh hoạt đùa giỡn đầu v* Ngô Sở Úy, cảm thụ mùi vị tiêu hồn này không lâu Ngô Sở Úy trong nháy mắt kêu rên thành tiếng, tay cũng thuận thế đưa lên cơ ngực Trì Sính mạnh mẽ xoa nắn.
Trì Sính mút đầu v* bên trái Ngô Sở Úy cương to, nhưng bên phải vẫn để mặc.
Thật ra đầu v* bên phải của Ngô Sở Úy mẫn cảm hơn so với bên trái.
Ngô Sở Úy không vừa lòng, chỉ còn cách dùng tay ôm lấy đầu Trì Sính chuyển sang bên phải, giọng mơ hồ cầu xin, "Mút mút bên này... Mạnh chút... A a a..."
Thằng nhỏ của Trì Sính hừng hực khí thế, ở trong bụi cỏ gào thét dựng lên.
"Muốn tôi mút thằng nhỏ của cậu sao?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngượng ngùng cười, "Sao anh biết?"
Trì Sính nhéo bắp đùi Ngô Sở Úy một cái, không mở miệng giải thích.
Bị khoang miệng ấm áp của Trì Sính bao vây không lâu sau đó, Ngô Sở Úy suýt nữa bắn ra.
Đầu lưỡi Trì Sính đánh mạnh vào đầu khấc nhạy cảm của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhột nhạt phát ra tiếng rên rỉ, cái mông run lên một cái, lá cây không ngừng vuốt mặt Trì Sính, cũng khiến tâm tình anh xao động.
"Đừng... muốn ra..." Ngô Sở Úy ý loạn tình mê run run mông lên.
Trì Sính sao có thể để Ngô Sở Úy hao tốn thể lực nhanh như vậy? Vì vậy xoay người, dựa vào đầu giường, ôm lấy đầu Ngô Sở Úy, để cậu ngậm lấy thằng nhỏ của mình.
Chưa được nửa cây, Ngô Sở Úy đã khó thở.
Trì Sính thở mạnh, ôm chặt đầu Ngô Sở Úy, thằng nhỏ ra vào rất nhanh trong miệng cậu.
Ngô Sở Úy bị sặc ô ô kêu to, Trì Sính một lúc lâu mới buông cậu ra.
"Đau hết cả hàm rồi." Ngô Sở Úy lên án nói.
Trì Sính nói: "Vậy cậu dùng đầu lưỡi liếm."
Ngô Sở Úy vừa lè lưỡi, Trì Sính lại ra lệnh: "Quỳ."
"Tôi không làm, vậy ti tiện lắm!" Ngô Sở Úy kháng nghị.
Trì Sính nắm lấy cằm cậu nói: "Chính là thích bộ dáng ti tiện của cậu, nhanh một chút, vểnh mông lên đi, tôi muốn nhìn."
Ngô Sở Úy càng chống đối, Trì Sính càng hưng phấn, càng muốn cậu xấu hổ.
"Không nghe lời tôi đành phải ra tay."
Ở trên giường, Ngô Sở Úy vẫn không thể không sợ cường quyền, dù sao danh xưng đệ nhất pháo của Trì Sính không phải là giả, hậu quả của việc chống đối chỉ có thêm thua thiệt. Hơn nữa trong ý thức của Ngô Sở Úy, cậu đã từng đè Trì Sính, có bị Trì Sính bắt nạt một chút, trong lòng cũng không quá khó khăn để chấp nhận.
Vì vậy thuận theo ý Trì Sính, từ nằm biến thành quỳ.
Trì Sính xốc váy cỏ của Ngô Sở Úy lên, lộ ra cắp mông tròn trịa vun cao, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm, nghĩ đến dáng vẻ vặn vẹo dâm đãng của cậu.
Rốt cục, Trì Sính thưởng thức được rồi lúc, một tay kéo mông Ngô Sở Úy lại trước mặt.
"Mấy ngày này không có tôi, có tự thỏa mãn không."
Ngô Sở Úy lắc đầu, "Không có."
"Thật sự không có?" Trì Sính lại hỏi.
Ngô Sở Úy xấu hổ và giận dữ không thôi, một cước đáp thẳng thằng nhỏ của Trì Sính. Kết quả bị lá cây trong quần anh ta quấn lấy, không rút chân về được, lại để cho Trì Sính đem cái chân còn lại kéo về hướng ngược lại, ép hai chân mở rộng để lộ rõ hoa cúc hồng nhạt.