Khi Trì Sính một lát đã đến bệnh viện, Ngô Sở Úy ngồi ôm gối mặt thì vùi lên đầu gối, cô độc đến lạ thường.
"Đã biết?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nhìn ngang với tầm quần Trì Sính, mặt không ngẩng lên, cũng không nói bất cứ điều gì.
Trì tay đặt tay lên đầu Ngô Sở Úy, dồn sức ấn đầu cậu xuống.... "Kiên cường một chút, bệnh có thể chữa."
Ngô Sở Úy vẫn cúi đầu không nhìn Trì Sính cũng không nói lời nào.
Trì Sính trầm ấm trấn an, thương xót Ngô Sở Úy, "Không sao đâu, có phải chuyện gì lớn lắm đâu? Đã không chịu được nữa rồi hả."
Ngô Sở Úy ngước mắt hỗn độn lên ngang eo Trì Sính, nhìn vào một điểm cứ như vậy... ngưng trôi tại thời điểm đó.
Trì Sính cốc mạnh lên trán Ngô Sở Úy một cái, "Cậu còn như vậy, mẹ cậu sẽ lo lắng cho cậu."
Nghe những lời này, Ngô Sở Úy rốt cục cũng bạo phát, đấm một đấm mạnh vào mặt Trì Sính.
Trì Sính sừng sững bất động, Ngô Sở Úy lại đau lòng đến tê liệt không chút cảm giác. Sau đó cậu lại dồn sức túm lấy anh ta, ôm đầu Trì Sính mạnh mẽ đánh, nhéo hai tai anh, túm tóc anh giật, cào cào lên mặt anh. (4)
"Con mẹ nó! .. anh không phải chán tôi không lo lắng cho tôi nữa sao hả? Anh không phải đánh đuổi tôi đi rồi sao? Ai cho anh đến đây? Ai bảo anh đến đây? Anh cút đi... cút đi....... . ." Thanh âm của Ngô Sở Úy từ run run rồi nghẹn ngào, không thể chặn nước mắt rơi cuối cùng cũng gào khóc, nó cũng như một cái khoan bê tông vậy cứ thế khoan vào đâm vào lòng Trì Sính, ghim ở một chỗ rồi lại ấn sâu hơn rồi lại lan tỏa ra cả cơ thể anh, càng ngày càng kịch liệt tổn thương nghiêm trọng, lại như từng lưỡi dao nam, nhẹ nhàng rạch từng thớ tim anh đến thống khổ quằn quại....
Nói rồi lại nói, rồi Ngô Sở Úy không nói nổi nữa, cậu cắn lên cổ Trì Sính, nước mắt nước mũi, tơ máu trộn lẫn vào nhau, bi thương tràn ngập hành lang hai người đang ở......
Trì Sính không nỡ nói nặng lời nữa trực tiếp ôm Ngô Sở Úy đi về một góc tối yên lặng, tay ôm gáy cậu ôn nhu dỗ dành cậu, "Úy Úy đúng là kiên cường nhất, chút chuyện này không là gì, chúng ta có điều kiện kinh tế có thể chạy chữa cho mẹ . Chỉ cần tâm trạng của mẹ cậu tốt, sống thêm mấy năm không thành vấn đề."
Cương Tử đứng bên cạnh cũng khuyến khích, "Đúng vậy, gần nhà tôi có một bà cụ, hơn bao mươi tuổi đã phát hiện ung thư, không có tiền điều trị, hiện tại bây giờ vẫn còn sống, đã hơn tám mươi tuổi rồi kìa."
Ngô Sở Úy khóc đến nghẹn ngào oán giận Trì Sính, "Anh không cho tôi biết sớm hơn một chút? Sao lại không nói cho tôi biết sớm hơn?"
Trì Sính ra dấu cho Cương Tử, bảo cậu đi lấy khăn mặt đến đây.
Một lát sau, Cương Tử đưa Trì Sính một túi khăn giấy, Trì Sính lấy ra hai tờ lau nước mũi cho Ngô Sở Úy, ôn nhu dỗ dành, "Xì ra đi. . . không đau buồn nữa nghe không? Cậu xem người ta đều quay ra nhìn cậu kìa, một chàng trai lớn rồi khóc thành vậy xem có khó coi không hả?"
Ngô Sở Úy xì mũi xong mới hít thở thoải mái hơn, nhưng không thể khống chế được vai đang run run, Trì Sính bảo Cương Tử lấy khăn bông thấm nước ấm, lấy lau mặt cho Ngô Sở Úy.
Qua một lúc sau, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng mắt vẫn vô hồn không thần sắc gì.. cứ như không có điểm tập trung của võng mạc vậy.
"Cậu bị bệnh mù màu?" Trì Sính cuối cùng cũng hỏi ra lời.
Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính với ánh mắt sáng hơn đôi chút nhưng lại có chút lành lạnh, nói: "Anh mà không biết chuyện này, có đúng là anh vẫn không đến tìm tôi phải không?"
"Lúc nào tôi đến tìm cậu còn phụ thuộc xem cuộc đời này tôi có thể chia tay với cậu hay không." (2)
Ngô Sở Úy im lặng không nói, gắng gượng điều chỉnh tâm trạng của mình, muốn đến lúc mẹ cậu tỉnh dậy thấy cậu vui vẻ nhất. Vào thời điểm này thì cho mẹ khuôn mặt vui vẻ của cậu vẫn là phương pháp chữa trị, hiếu thảo nhất.
"Tôi muốn đổi bác sĩ giỏi nhất cho mẹ tôi, đổi phòng bệnh tốt nhất loại VIP,không kể bao nhiêu tiền." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính nói: "Đúng rồi." Ngô Sở Úy hít hai hơi sâu, lòng cũng dễ chịu hơn.
Không thể không nói, Trì Sính nói thì luôn có trọng lượng trong lòng cậu, trước khi anh đến, ở đây bao nhiêu người đã từng khuyên nhủ Ngô Sở Úy, đến cả bác sĩ trưởng khoa, nhưng cậu không lọt tai câu nào. Trì Sính dỗ dành an ủi một câu bằng người khác nói trăm câu, dù đều là lời nói để trấn an cậu tạm thời, nếu nói ra từ miệng Trì Sính vẫn có uy lực trấn an cho cậu cảm giác an toàn hơn người khác nói, nó như một loại thuốc thần kinh đặc biệt hữu hiệu đối với Ngô Sở Úy.
Trì Sính nắm lấy tay Ngô Sở Úy, nói,"Chờ cho mẹ cậu tình hình tốt lên một chút, về nhà với tôi nhé."
"Tôi không cùng anh trở về." Ngô Sở Úy trầm mặt.
Trì Sính nhéo một cái mạnh lên gáy cậu, hỏi: "Vì sao không nói cho tôi biết cậu bệnh mù màu?"
"Vì sao phải nói cho anh biết?" Ngô Sở Úy tức giận nói, "Với loại xấu xa như anh, tôi nói cho anh biết rồi, chắc chắn anh sẽ cố tình chỉnh tôi, không chừng còn bắt tôi mặc mấy cái đồ màu sắc biến thái nào đó."
Trì Sính vốn không nghĩ theo hướng này, Ngô Sở Úy lại tự nhiên nhắc đến, Trì Sính cũng không thể không nhớ mà tạc vào trong lòng.
Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính một cái, thấy anh lộ ra nụ cười tối tăm, liền đấm vào bụng anh một cái, "Anh lại suy nghĩ xấu xa gì đấy hả.?"
Trì Sính nắm chặt tay của Ngô Sở Úy, cười nói: "Trong lòng cậu không có ý đồ xấu, làm sao biết được ý đồ xấu trong lòng tôi?"
Ngô Sở Úy bực mình nói không ra lời. Rất nhanh, y tá chuyên biệt coi sóc ra nói với Trì Sính: "Bác gái tỉnh rồi."
Ngô Sở Úy đứng bật dậy, luống cuống đi vào.
Trì Sính kéo cậu lại, cảnh cáo nói, "Nếu cậu dám khóc, tôi ngay lập tức đem chuyện hai chúng ta nói cho mẹ cậu biết."
Ngô Sở Úy thực sự bị câu này bắt được, sau khi đi vào, nhìn gương mặt tiều tụy gầy đến xanh xao vàng vọt, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.
Nhưng Trì đại thiếu gia đang uy chấn phía sau, Ngô Sở Úy không dám tùy tiện hành động, gắng gượng hết sức nuốt nước mắt vào trong, "Mẹ, mẹ đã tỉnh? Thấy đỡ hơn tý nào không?"
Bà Ngô cười với Ngô Sở Úy: "Mẹ không có việc gì."
Ngô Sở Úy gật đầu; "Mẹ con là khỏe mạnh nhất! Có thể có chuyện gì được chứ?"
Bà Ngô vốn lo lắng nhưng nghe thấy Ngô Sở Úy nói vậy cũng an tâm phần nào.
Trước khi đi, bà Ngô kéo tay Trì Sính nói: "Cảm ơn con giúp dì giấu thằng út, nếu nó biết chuyện này, dì không cách nào an tâm nữa."
Trì Sính nắm lấy tay bà Ngô chỉ im lặng không nói gì.
. . .
"Cuối cùng tôi cũng bắt được cậu." Quách Thành Vũ nói với Uông Thạc.
Uông Thạc hừ lạnh một tiếng "Cái gì mà túm với bắt, cứ như là tôi chạy nợ cậu không bằng...."
"Có chạy hay không thì tự cậu hiểu." Quách Thành Vũ quăng chồng tài liệu bệnh án lên trước mặt Uông Thạc, "Cậu giải thích cho tôi, chuyện gì xảy ra đây?"
Uông Thạc vẫn thanh cao như không có chuyện gì, "Bệnh tâm lý ai chả có hả?, cậu chưa từng đi khám bác sĩ tâm lý, cho nên cậu cảm thấy cậu không có bệnh. Tôi nhiều năm nay vẫn luôn uống thuốc điều tiết thần kinh, hôm nay ra ngoài quên uống thuốc, cậu mà làm tôi điên lên là tôi cắn chết cậu, nói năng cẩn thận chút."
"Đừng vờ vịt trước mặt tôi." Quách Thành Vũ nghịch nghịch ấm trà nói, "Tôi cũng nể mặt cậu đủ rồi, cậu cố tình hại tôi tôi cũng không chấp với cậu đã bảy năm rồi, nhưng đừng có không biết điều."
"Này, sao anh không có trách nhiệm như vậy hả?" Uông Thạc lắm mồm trêu chọc, "Định bắt nạt tôi không phải đàn bà phụ nữ, có bị súng anh nã đạn vào cũng không thể có thai để chứng minh đúng không?"
Quách Thành Vũ ném ánh mắt giễu cợt qua, "Nhà cậu không có tiền mua thuốc phải dùng thuốc giả hàng kém chất lượng sao?, Tôi nói này, thần kinh thì không nên dùng thuốc giả, càng uống càng thần kinh.."
Uông Thạc sầu lão, "Anh khẳng định bảy năm trước tôi với anh không ngủ với nhau, mà anh chịu để yên cho tôi hại anh à, với cái lão ngoặt ngoèo của anh mà lại chịu để tôi thao túng à..?"
"Anh đây chẳng phải tương kế tự kế sao?." Quách Thành Vũ cười châm biếm, "Cậu không biến đi bảy năm như thế thì sao tôi với Trì Sính có thể vướng mắc những bảy năm chứ? Không phải có một câu tục ngữ là vì yêu sinh hận sao? Tôi đang chứng minh cho cậu thấy xem có thể từ hận thành yêu không."
Sắc mặt Uông Thạc biến đổi, tốn hơi thừa lời hung dữ ném ra một câu, "Anh quả nhiên có gì đó không bình thường với Trì Sính."
Quách Thành Vũ đơn giản nhìn ra được động cơ "Gây án" của Uông Thạc, ném trả một câu, "Cậu quả nhiên vì chuyện này mà hãm hại tôi."
Một hồi lâu sau, Uông Thạc phát hiện mình bị Quách Thành vũ thòng cổ, chạy cũng không kịp nữa.
Quách Thành Vũ không nhanh không chậm nói, "Tôi hôm nay cho cậu biết tại sao bảy năm nay tôi không bóc trần cậu, vì tôi có ý vị tình người hơn cậu. Tôi thừa biết cậu lợi dụng tôi, lợi dụng chuyện của tôi và cậu để kích động Trì Sính, khiến cậu ta nhiều năm không thể buông được cậu. Tâm lý của tôi mạnh hơn cậu, đó là lý do mà tôi nhường cậu. Nhưng tôi cũng không ngờ, cậu lại thật sự muốn hãm hại tôi, hơn nữa còn vì một lý do vớ vẩn phong phanh không chính xác này."
"Lý do vớ vẩn?" Uông Thạc cười nói, "Phong phanh nhưng suýt nữa thôi cũng thành bão đến nơi rồi, năm ấy nó quật tôi tan tác. Hai anh thì tốt đến mức làm tôi phát tởm, nằm trên người tôi, giường của tôi, nhưng gọi tên lại gọi tên của anh, cả đêm đó cứ gọi Quách tử Quách tử, tôi đã muốn luộc chín anh mà ăn."
Quách Thành Vũ vung tay hất cả chén trà đi, bay thẳng đến giữa bộ trà.. không lệch một li.
"Đó là vì cậu ta uống rượu say, lúc đó ngày nào các cậu cũng cãi nhau, cậu ta đến chỗ tôi uống rượu, uống sau rồi bên cạnh chỉ có tôi không gọi tôi thì gọi ông già cậu à..?"
Uông Thạc khoanh tay, "Khi anh ta uống sau trong mắt cũng chỉ có anh thôi."
Quách Thành Vũ tặng cho cậu ta bốn chữ,"Tán hươu tán vượn."( ý là nói chuyện phiếm)
"Anh ta có thể lợi hại mà chia tay tôi những bảy năm, nhưng cũng không nhẫn tâm chân chính làm tổn thương anh, Quách Thành Vũ, anh vẫn còn chưa hiểu ra chuyện?" Uông Thạc giữ nguyên ý định của mình.
Quách Thành Vũ phất phất tay "Khỏi đi, tôi không tranh cãi với cậu về chuyện này nữa, tâm lý những kẻ thần kinh như cậu thật đặc biệt tôi đây không tiếp thu được."
Uông Thạc nhíu mày, "Rất tốt đã học được Khương Tiểu Soái của anh không ít."
"Không cần." Quách Thành Vũ nói: "Nội tâm tôi không đủ rộng, nhét vào nữa sẽ không chứa nổi, vạn nhất ngày nào đó nó nhỏ hơn cả nội tâm cậu, đem cậu hãm hại lại thì sao bây giờ?"
Uông Thạc chẳng hề để ý, "Anh lấy gì chứng minh hai chúng ta không ngủ với nhau? Trên JB của anh có dán tem bảo hành hay sao?"
"Cậu đúng là nghiện tự hãm hại chính mình?" Quách Thành Vũ hỏi.
Uông Thạc nói, "Tôi không muốn để anh giải oan cho tôi, tẩy trắng cho tôi."
Quách Thành Vũ không lời nào để nói.
"Anh hận tôi không?" Uông Thạc hỏi.
"Người bệnh thần kinh có giết người cũng không phạm pháp thì chút chuyện kia tôi tính với cậu làm gì?"