Nghịch Tập Trọng Sinh Để Em Chủ Động!!!

Chương 9: 9: Mua Thoải Mái





Nhân viên tư vấn nhìn thoáng qua quần áo trên người Mộ Cẩn Y, đã biết mình phải chọn cho Mộ Cẩn Y phong cách nào.
Cô ta cầm một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu trắng, kết hợp với quần bút chì màu xám, sau đó đi đến trước mặt Mộ Cẩn Y, rồi cười nói: “Cô gái, cô xem thử xem bộ này thế nào?”
Mộ Cẩn Y nhìn bộ quần áo kia một cái, nghĩ tới những bộ quần áo đủ loại màu sắc hình dạng treo trong tủ quần áo của Thôi Uyên Uyên, mím môi.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện thì Lãnh Cao Tuấn đã lên tiếng trước, anh lấy quần áo từ trong tay nhân viên tư vấn tới, tiện tay ném đi, quần áo rơi hỗn độn ở trên ghế sô pha.
“Cô hờ hững với người phụ nữ của tôi như vậy à? Tôi nói, phải xinh đẹp nhất, cô lấy ra thứ gì vậy? Cô ấy mới hai mươi hai tuổi, cô lại lấy đồ già dặn như bác gái cho cô ấy?”
Nhân viên phục vụ sợ ngây người, cô ta cho rằng cô ta lấy loại phong cách Mộ Cẩn Y thích, ai mà biết lại chọc giận cậu ấm này? Hơn nữa, cô ta cảm thấy rất oan ức, ở chỗ này của bọn họ không bán đồ như bác gái.
“Cậu… Cậu Lãnh, không biết anh thích kiểu dáng gì? Để tôi lấy cho anh.” Nhân viên tư vấn nơm nớp lo sợ nói.
“Cô là heo sao? Ở đây cô bán quần áo nữ, cô hỏi tôi thích kiểu dáng gì?”
Lúc này nhân viên tư vấn mới nhận ra lỗi sai của mình, cô ta nhìn sang Mộ Cẩn Y, lúc này cũng không dám chậm trễ nữa: “Cô gái, xin hỏi cô muốn kiểu phong cách nào? Hay là cô xem thử một chút, thích thì mặc thử, được không?”
Trước kia, những người này đều rất khinh thường những người phụ nữ Lãnh Cao Tuấn đưa đến, dù sao người tiếp theo ở bên cạnh Lãnh Cao Tuấn cũng sẽ thay đổi.
Cho nên, khi cô ta tiếp đón Mộ Cẩn Y cũng không nhiệt tình lắm.

Nhưng mà thái độ vừa rồi của Lãnh Cao Tuấn đã thể hiện rất rõ, người phụ nữ này khác với bọn họ.
Lúc này, nhân viên tư vấn không dám thiếu cảnh giác nữa, ai biết được đắc tội với những cậu ấm ăn chơi trác táng này thì anh sẽ làm ra chuyện gì chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn chiều chuộng thôi.
Mộ Cẩn Y nghe nhân viên tư vấn nói xong cũng không lên tiếng.


Ánh mắt cô đảo qua cửa hàng quần áo, cuối cùng dừng lại ở trên một hàng quần áo có màu sắc tương đối sáng.
Hàng quần áo đó đều là váy liền áo, có đủ các loại màu sắc, trông rất trẻ trung xinh đẹp.
Lãnh Cao Tuấn chú ý tới ánh mắt Mộ Cẩn Y, cảm thấy cuối cùng Mộ Cẩn Y cũng thông suốt, cũng biết mua váy.
Vì thế, tâm trạng anh rất tốt, vung tay lên, hào phóng nói: “Hàng váy này, tôi mua toàn bộ, lấy size của cô ấy.”
Nhân viên tư vấn kích động đến đỏ cả mặt, một hàng, tổng cộng không dưới hai mươi bộ, mua lại hết là khái niệm gì?
Mộ Cẩn Y không đồng ý nhìn Lãnh Cao Tuấn một cái: “Dù sao cũng phải thử trước đã.

Với cả còn đi xem thêm cửa hàng khác nữa.”
“Thử cái gì? Với dáng người của em, gương mặt của em, mặc gì không đẹp? Còn phải thử sao? Thử quần áo không mệt sao?” Lãnh Cao Tuấn không chút nghĩ ngợi trả lời.
Mộ Cẩn Y: …
Đám nhân viên tư vấn: …
Lãnh Cao Tuấn quẹt thẻ, để lại địa chỉ nhà họ Mộ rồi kéo Mộ Cẩn Y đi sang cửa hàng khác.
Mộ Cẩn Y cảm thấy mua nhiều như vậy không ổn lắm nên cô giữ chặt Lãnh Cao Tuấn, nhỏ giọng nói: “Tối nay không mua nữa, vừa rồi đã mua đủ rồi.”
“Đủ cái gì mà đủ? Người phụ nữ nào không thích mua quần áo? Lần trước em mặc cái váy kia không vừa người lắm, không phải của em đúng không? Người phụ nữ của Lãnh Cao Tuấn anh muốn mặc gì mà không có? Cần phải mặc đồ của người khác sao? Mua, mua mạnh tay cho anh, mua một loạt mặc trước, rồi thiết kế riêng, anh muốn mỗi ngày em đều mặc đồ không giống nhau.”

Mộ Cẩn Y: …
Mộ Cẩn Y không ngờ tới hôm đó anh còn để ý váy cô mặc không vừa, thật là...!
Chiếc váy đó cũng chỉ hơi rộng một chút, vậy mà anh cũng nhìn ra, sợ là ánh mắt này đã duyệt qua vô số người rồi? Nghĩ đến đây, Mộ Cẩn Y lại có chút ghen.
Lãnh Cao Tuấn đâu biết Mộ Cẩn Y đã hiểu sai, anh thấy Mộ Cẩn Y cúi đầu không nói lời nào thì tưởng cô không đồng ý với thói quen tiêu xài phung phí của anh.
Anh kéo người cô lại, kiên nhẫn giải thích: “Haizz, anh nói với em, không phải với ai anh cũng hào phóng như vậy đâu.

Bởi vì em là vợ sắp cưới của anh nên anh mới muốn để em mặc đồ tốt nhất, hiểu không?”
Lãnh Cao Tuấn lại quan sát cô một chút, phát hiện cô vẫn không nói gì thì tiếp tục nói: “Mộ Cẩn Y, em mới hai mươi hai tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của con gái, anh không muốn mỗi ngày em đều ăn mặc như một bác gái, được không? Tuy rằng gương mặt và dáng người em cũng rất đẹp, mặc gì cũng đẹp, nhưng có đồ tốt hơn thì sao lại không mặc chứ?”
Mộ Cẩn Y yên lặng lắng nghe, cũng không nói lời nào, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời thế này, trước kia, cô chỉ lo kiếm tiền, không có sức quan tâm mình mặc gì, có người chuẩn bị cho cô thì cô cứ nghe theo thôi.
Không phải cô không thích đẹp, chỉ là cô không có thời gian và sức lực cho việc đó, càng không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến.

Tập đoàn Mộ Thị lớn như vậy, mỗi ngày đều phải bận rộn, làm không hết việc.

Sao cô có thể giống những cô gái nhà giàu khác, cả ngày đi mua mua mua?

Nếu không phải Lãnh Cao Tuấn nói như vậy thì dường như cô cũng quên mất, cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi thôi.

Các cô gái khác và thời điểm này vẫn đang sống cuộc sống tự tại ở trong ngôi trường đại học.
Lãnh Cao Tuấn thấy cô vẫn luôn cúi đầu thì cho rằng cô tức giận, anh lập tức có chút hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Ôi, em không muốn mua thì thôi.

Hôm khác chúng ta lại đến sau nhé?”
“Không, chúng ta đi mua tiếp.” Mộ Cẩn Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Lãnh Cao Tuấn sáng lên, lập tức vui vẻ.

Anh cầm tay Mộ Cẩn Y, vui mừng nói: “Được rồi, anh biết một cửa hàng có quần áo cực kỳ đẹp.

Chúng ta qua đó xem rồi mua thêm mấy bộ.”
“Được.”
Sau đó Lãnh Cao Tuấn đưa Mộ Cẩn Y đi qua mấy cửa hàng thương hiệu lớn, nhưng chỉ cần là thứ Mộ Cẩn Y nhìn nhiều hơn mấy lần thì gần như là cô đều mua hết.
Quần áo, giày, túi xách, đồ trang sức, cái gì cần có đều có.

Mua xong, Mộ Cẩn Y cũng không nhớ rốt cuộc mình đã mua gì.
Mãi cho đến mười giờ ba mươi phút, Lãnh Cao Tuấn mới cảm thấy hơi muộn, đang muốn kéo Mộ Cẩn Y rời đi thì cô lại giữ lấy tay anh, thấp giọng nói: “Lên tầng mười hai xem một chút.”

Tầng mười hai là khu đồ nam, cô muốn tặng Lãnh Cao Tuấn mấy bộ quần áo.
Lãnh Cao Tuấn nghe cô nói muốn tới khu đồ nam thì cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức kéo cô đi.
Hai người đi vào tầng mười hai, Mộ Cẩn Y đi vào một thương hiệu thời trang nam, cô cẩn thận xem quần áo bên trong một lần, sau đó chọn cho Lãnh Cao Tuấn hai bộ quần áo, một bộ là áo sơ mi màu hồng nhạt phối với quần màu vàng nhạt, một bộ là áo sơ mi màu xanh lam nhạt và thêm hai chiếc quần tây đen.
Hai bộ quần áo, một bộ thoải mái, một bộ trang trọng, cô nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn, thấp giọng hỏi: “Anh mặc size gì?”
“Mua cho anh sao?” Đôi mắt phẳng lặng hiện lên vẻ vui sướng.
Trước kia, vì để tống cổ những người phụ nữ phiền phức đó, anh trực tiếp đưa bọn họ đến mua một lúc là xong việc.

Làm gì có người phụ nữ nào dẫn anh tới khu thời trang nam mua quần áo cho anh chứ? Nhưng sau khi người phụ nữ này mua đồ cho mình xong thì muốn mua cho anh.

Ừm… quả nhiên là người phụ nữ của mình khác với những người, biết thương mình.
“Ừm, tặng cho anh, anh mặc vào chắc chắn đẹp.” Mộ Cẩn Y nói, rồi nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Anh mặc gì cũng đẹp.”
Mộ Cẩn Y nói thật, Lãnh Cao Tuấn cao 1m85, dáng người thuộc kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo lại có da có thịt, là một cái mắc áo, hơn nữa khuôn mặt anh lại còn hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, cho dù là khoác bao tải ở trên người cũng không che giấu được vẻ đẹp của anh.
Lãnh Cao Tuấn thấy sau khi Mộ Cẩn Y khen anh hình như còn có chút ngại ngùng.

Cô cúi đầu, anh đứng ở trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, có thể nhìn thấy cái bóng ở dưới hàng lông mi vểnh lên của cô.
Lãnh Cao Tuấn không nhịn được cúi đầu, hôn một cái ở trên mặt cô: “Nhóc con, em thật đáng yêu.”