Mộ Cẩn Y mím môi nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, sau đó chậm rãi xuống xe dưới ánh nhìn bực tức của Lãnh Cao Tuấn.
Cô đứng trước xe đối mặt với Lãnh Cao Tuấn, một lúc sau cô mới khẽ nói: "Lãnh Cao Tuấn, hay là...!chúng ta hủy bỏ hôn ước đi?"
Con ngươi của Lãnh Cao Tuấn hơi co lại, rồi sau đó nổi cáu, "Em nói gì cơ? Em nói lại lần nữa xem."
Mộ Cẩn Y nhìn dáng vẻ tức giận của anh, cô gượng cười rồi nói khẽ: "Em chưa từng hỏi anh liệu rằng có tự nguyện muốn lấy em không, hay là anh lấy em vì áp lực của ba mẹ anh, thật ra anh không cần làm vậy đâu."
"Nói dối, Mộ Cẩn Y, em nói thật đi, có phải em đã động lòng với tên họ Hàn kia không?" Lúc này đây, Lãnh Cao Tuấn không khỏi hối hận, nếu biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ không làm một tên công tử bột, mà sẽ học hành thật tốt và trở thành trò giỏi ở trường.
Mộ Cẩn Y sửng sốt, hoàn toàn không theo nổi suy nghĩ của Lãnh Cao Tuấn, động lòng ư? Nhìn cô giống như bị động lòng sao? Cô chỉ muốn thăm dò thử xem rốt cuộc hiện tại anh ấy có thích mình hay không.
Đời trước anh thích cô, không có nghĩa là đời này cũng thích, vậy nên thật ra cô chẳng tự tin đến thế đâu.
Hôm nay trông thấy Tần Y Lộc cố ý ngã vào lòng của Lãnh Cao Tuấn, Mộ Cẩn Y mới nhận ra rằng dù cho Lãnh Cao Tuấn là công tử bột, nhưng không có nghĩa là không có ai thích anh ấy, cũng chẳng có nghĩa rằng đời này anh ấy sẽ không thích người khác, và không nhất thiết là anh phải cưới cô.
Bởi vậy, cô cần đảm bảo rằng trong lòng của Lãnh Cao Tuấn có cô, nếu không thì cuộc sống sau này của họ sẽ rắc rối lắm.
Sống lại một đời, cô không muốn để bản thân tủi thân, càng không muốn khiến người đã bất chấp xông vào đám cháy để cứu cô phải chịu ấm ức, nếu anh có người mình thích thì cô sẽ tác thành cho anh.
Lãnh Cao Tuấn lặng im nhìn Mộ Cẩn Y, sốt ruột không thôi: "Họ Mộ kia, tôi hỏi em một lần nữa, có phải em đã động lòng với tên họ Hàn đó không? Có phải bởi vì anh ta xuất sắc hơn tôi, cho nên em bị dao động đúng không?"
Mộ Cẩn Y nhìn anh, lắc đầu: "Không có, em không có cảm giác với anh ta."
Lãnh Cao Tuấn nghe thấy câu ấy, nỗi bực tức sắp bộc phát ra ngoài bị chặn lại hết ở trong lòng, anh ngẩn ngơ nhìn Mộ Cẩn Y: "Em nói thật à?"
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Đương nhiên rồi, sao em lại thích anh ta chứ? Lãnh Cao Tuấn, em không phải loại người tùy tiện."
"Không tùy tiện, vậy mà em còn nói muốn hủy bỏ hôn ước với tôi ư? Hủy bỏ hôn ước là chuyện có thể nói bừa vậy sao?" Lãnh Cao Tuấn lườm cô.
"Em sợ anh chịu ấm ức mà." Mộ Cẩn Y nhỏ giọng nói.
Lãnh Cao Tuấn nghe vậy thì nín bặt, anh cảm thấy như anh mới nghe truyện cổ tích.
Bất kể là ai nói câu này thì anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thế nhưng chính miệng Mộ Cẩn Y thốt ra lại khiến anh sững sờ, một người xuất sắc như cô sao có thể nói sợ anh ấm ức này kia cơ chứ? Đang chọc anh đúng không?
Đúng rồi, thông thường khi phụ nữ muốn từ chối người khác thì sẽ nói ngược lại, chẳng lẽ Mộ Cẩn Y cũng thế?
Lãnh Cao Tuấn hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nói: "Mộ Cẩn Y, chúng ta đừng vòng vo nữa, em nói thẳng đi, rốt cuộc em muốn thế nào?"
"Em nói thật mà, em rất bận, có thể không có nhiều thời gian ở cạnh anh, em cũng rất nhạt nhẽo, cũng chẳng hiểu mấy kiểu tình cảm trai gái, em sợ anh ở bên em sẽ cảm thấy nhàm chán...!A..."
Mộ Cẩn Y còn chưa nói hết câu, đã bị Lãnh Cao Tuấn hôn.
Mãi đến khi khiến môi cô sưng đỏ anh mới buông cô ra, anh sờ đôi môi của cô, khàn giọng nói: "Nhạt nhẽo đâu chứ? Rõ ràng là rất đáng yêu mà."
Mộ Cẩn Y ngẩn ngơ nhìn anh: "Anh nói thật sao? Anh thật sự sẽ không chán ghét em sao?"
Trong đầu của Mộ Cẩn Y bỗng lóe lên câu mà Trang Đông Quân đã từng nói với cô ở đời trước: Cô có điểm gì đáng để tôi thích chứ? Lạnh lùng, khuôn mặt không bao giờ có biểu cảm nào khác…
Lãnh Cao Tuấn sửng sốt nhìn cô, hóa ra nhóc con này thật sự cho rằng mình không có điểm gì tốt ư? Có gì đó sai sai nhỉ?
Lãnh Cao Tuấn không khỏi bật cười: "Ôi trời, mấy ai có thể ngờ rằng cô Mộ lại có một mặt đáng yêu đến vậy? Nhóc con, rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì vậy? Sao anh lại chán ghét em cơ chứ? Nếu đến cả em cũng bị người ta chán ghét, thì em bảo những người phụ nữ khác phải sống ra sao đây?"
Vậy ư? Ở trong lòng anh mình thật sự tốt đến thế sao? Lúc này đây, Mộ Cẩn Y cảm thấy trong tim mình dâng lên một thứ gọi là vui sướng, cảm giác đó giống như một dòng nhiệt chậm rãi chạy qua toàn thân, khiến cả người cô ấm áp như được tắm trong ánh nắng vậy.
"Em thật sự tốt đến thế sao?" Mộ Cẩn Y dè dặt hỏi.
"Còn phải hỏi à, nếu em không tốt thì anh sẽ đồng ý lấy em sao?"
"Vậy chúng ta mau chóng kết hôn đi." Mộ Cẩn Y buột miệng nói ra câu ấy.
Lãnh Cao Tuấn sững người tại chỗ, hừm, sao lại có cảm giác anh và nhóc con này ở bên nhau thì phong cách có vẻ không đúng lắm?
Hôm sau.
Người nhà họ Lãnh đã đến từ sáng sớm, vẫn là cả nhà Lãnh Bác Văn giống như lần trước.
Khi Mộ Cẩn Y xuống lầu đúng lúc trông thấy họ đi vào, cô ngạc nhiên chào hỏi họ: "Bác trai, bác gái, sao mọi người lại đến?"
Diêu Bội Sam cười tít mắt, nói: "Cẩn Y, hai bác đến để dạm ngõ, tối qua thằng nhóc này vừa về đã kêu gào bắt hôm nay hai bác phải đến đây dạm ngõ.
Thằng nhóc này sốt ruột lắm luôn, chẳng để cho hai bác kịp chuẩn bị đàng hoàng, tối hôm qua bác và ba nó bận rộn đến hơn nửa đêm mới chuẩn bị hết đầy đủ đồ.”
Mộ Cẩn Y: …
Thực ra tối hôm qua cô cũng nói bừa vậy thôi, không ngờ anh xem là thật, ừm, tốc độ này đúng là khiến người ta trở tay không kịp mà.
Nhưng trong lòng cô lại rất vui là sao nhỉ?
Diêu Bội Sam nhìn Mộ Cẩn Y thế nào cũng thấy hài lòng, bà ấy cười tít mắt kéo Mộ Cẩn Y ngồi xuống: "Lại đây, Cẩn Y, để bác ngắm cháu nào.
Đúng rồi, tối qua bác tìm người ngay trong đêm và tính được mấy ngày lành, cháu lại chọn xem coi thích ngày nào, cháu chọn được ngày thì hai bác sẽ bắt tay chuẩn bị chuyện hôn lễ."
Mộ Cẩn Y nhận lấy tờ lịch mà Diêu Bội Sam đưa cho, ngày sớm nhất là vào một tháng sau, ngoài ra còn hai ngày nữa, một là hai tháng sau và còn lại là ba tháng sau.
Cô cảm thấy chuẩn bị hôn lễ thì một tháng đủ rồi, bởi vậy cô không hề do dự chọn cái ngày vào một tháng sau.
Diêu Bội Sam thấy cô đã chọn ngày gần nhất thì lập tức mặt mày tươi rói: "Cẩn Y, bác cũng rất thích ngày mà cháu chọn, cháu yên tâm, bác nhất định sẽ kêu người tiến hành chuyện hôn lễ một cách thỏa đáng, chắc chắn sẽ không khiến cháu tủi thân đâu."
Lãnh Cao Tuấn cũng không ngờ Mộ Cẩn Y lại thực sự vội vàng đến vậy, một tháng nữa họ sẽ tổ chức lễ cưới ư? Nhóc con này gấp rút thế nhỉ? Làm như anh được yêu mến lắm ấy, chẳng lẽ còn sợ anh bị người ta cướp mất hay sao?
Lãnh Cao Tuấn càng nghĩ càng buồn cười, đến nỗi anh không nhịn được bật cười thành tiếng, Diêu Bội Sam không khỏi vỗ đầu anh: "Thằng nhóc thối, con vui đến đần luôn rồi à?"
Lãnh Cao Tuấn thừa nhận một cách rất phóng khoáng: "Vâng, không được sao?"
"Con vui là đúng rồi, có thể lấy được Cẩn Y, chắc chắn là phúc đức tích được từ mấy kiếp trước đó có biết không?"
"Vâng, con cũng thấy vậy."
Mộ Cẩn Y nghe vậy, trên gương mặt lộ vẻ vui cười.
Trong mắt của họ, cô thật sự tốt đến vậy ư? Sao bản thân cô lại không biết?
Lúc này, hai mẹ con Mộ Giai Kỳ đi xuống lầu, bà ta trông thấy ba người nhà họ Lãnh đến thì kinh ngạc hỏi: "Ông Lãnh, bà Lãnh, sao hai người lại đến đây?"
Diêu Bội Sam nhìn sang Mộ Giai Kỳ, mỉm cười nói: "Tụi chị đến để dạm ngõ."