Trang Đông Quân từng luyện võ, anh ta nhấc một chân lên đá về phía chỗ hiểm của Lãnh Cao Tuấn.
Anh còn chưa kịp né thì đã có hai người chắn trước mặt, đó là vệ sĩ của Mộ Cẩn Y – Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh.
Bọn họ tới bảo vệ Lãnh Cao Tuấn theo chỉ thị của cô.
Anh thấy Mộ Cẩn Y cho vệ sĩ tới bảo vệ mình thì vui vẻ tiến tới bên cạnh cô, cười hì hì nói: “Em yêu, em đối xử với anh tốt thật đấy!”
Lãnh Cao Tuấn nói dứt lời còn hôn chụt một cái vào mặt Mộ Cẩn Y.
Trang Đông Quân thấy anh hôn cô thì bị phân tâm nên bị vệ sĩ đấm một cái, một bên mặt bị bầm tím.
Mộ Cẩn Y bị gọi là ‘em yêu’ thì kinh hãi, toàn thân nổi da gà.
Nhưng cô là người không biểu hiện hỉ nộ trên mặt, nên dù bị gọi là ‘em yêu’, cộng với bị hôn một cái cũng vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Trang Đông Quân lấy một chọi hai đã rất vất vả rồi, hơn nữa còn phân tâm nên nhanh chóng bị Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh đánh ngã.
Anh ta quỳ rạp trên mặt đất, trừng mắt với Lãnh Cao Tuấn rồi nói: “Lãnh Cao Tuấn, mày đúng là thằng hèn.
Có bản lĩnh thì đánh tay đôi với tao đây này, trốn ở phía sau người khác thì có đáng mặt đàn ông không?”
Anh còn lâu mới bị mắc lừa.
Lãnh Cao Tuấn tiến tới trước mặt Trang Đông Quân rồi nói với biểu cảm gợi đòn: “Tôi có phải đàn ông hay không thì người phụ nữ của tôi biết, không cần giống đực như anh nghiệm chứng.”
Mặt Trang Đông Quân đã bị đánh bầm dập, lúc này vì quá tức giận mà trở nên dữ tợn.
Nhìn anh ta hiện tại thật sự rất ảnh hưởng tới bộ mặt của thành phố.
Mộ Cẩn Y chẳng thèm liếc anh ta tới một cái mà đi về phía xe của Lãnh Cao Tuấn, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Anh thấy cô chủ động lên xe mình thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lãnh Cao Tuấn huýt sáo một cái, chẳng thèm nhìn Trang Đông Quân nữa mà nhảy lên xe.
Sau khi lên xe, anh liếc nhìn Mộ Cẩn Y một chút rồi cười nói: “Em yêu, hôm nay em mặc đồ đẹp thật.
Lát nữa, anh đưa em đi dạo trên đường, chắc chắn em sẽ là người đẹp nhất trên con đường đó.”
Mộ Cẩn Y thực sự không thích ứng nổi khi Lãnh Cao Tuấn mở miệng ngậm miệng đều gọi mình là ‘em yêu’.
Hơn nữa, anh khen như vậy khiến cô hơi đỏ mặt.
Mộ Cẩn Y quay đầu sang một bên, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Lãnh Cao Tuấn thấy dáng vẻ lạnh như băng này của cô cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại cảm thấy rất thú vị.
Anh đột nhiên nghiêng người về phía Mộ Cẩn Y khiến cô hoảng sợ, nhìn Lãnh Cao Tuấn với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Anh thấy cô không phản kháng khi mình tới gần, chỉ nhìn chằm chằm bản thân với vẻ mặt ngỡ ngàng thì vô cùng vui mừng, trêu ghẹo: “Em yêu, bây giờ chúng ta là vợ chồng chưa cưới rồi đúng không?”
Mộ Cẩn Y gật đầu một cái.
“Chúng ta gặp mặt rồi, có phải nên làm gì đó không?”
“Cái gì?” Cô ngây ngốc hỏi.
Lãnh Cao Tuấn không trả lời mà dùng hành động để chứng minh.
Anh giữ chặt phần gáy của Mộ Cẩn Y rồi hôn lên môi cô.
Mộ Cẩn Y bị hoảng vì hành động bất thình lình của Lãnh Cao Tuấn nên há to miệng.
Hành động này tạo điều kiện cho anh thừa cơ tiến tới.
Đây không phải lần đầu hai người hôn môi.
Nhưng lúc này, tim cô lại đập rộn ràng, đầu thì trống rỗng, mờ mịt không biết phải làm thế nào.
Trang Đông Quân thấy Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y hôn nhau ở trong xe thì tức giận tới mức hai mắt như sắp phun ra lửa.
Trang Đông Quân rất muốn tiến tới tách hai người kia ra nhưng đáng tiếc là bản thân anh ta lại chẳng có tư cách, cũng lực bất tòng tâm.
Một lúc sau, Lãnh Cao Tuấn mới hài lòng buông Mộ Cẩn Y ra.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, không dám nói câu nào, chỉ cố gắng thở để bổ sung không khí vừa bị đoạt mất.
Thấy dáng vẻ đáng yêu này của Mộ Cẩn Y, Lãnh Cao Tuấn không nhịn được đưa tay ra chạm vào môi cô: “Sẽ bị nghiện mất, phải làm thế nào bây giờ?”
“Cái gì?” Mộ Cẩn Y lại ngây ngốc hỏi một câu.
“Hôn em sẽ bị nghiện!”
Lần này, mặt của cô hoàn toàn đỏ bừng.
Kiếp trước, tuy Mộ Cẩn Y và Trang Đông Quân đính hôn nhưng hai người chưa từng hôn nhau.
Vì cô có vấn đề về tâm lý nên không thể nào tiếp xúc thân mật với người khác.
Không ngờ vừa sống lại được mấy ngày thì ngày nào cũng hôn môi với Lãnh Cao Tuấn.
Hơn nữa, Mộ Cẩn Y còn phát hiện bản thân không hề chống cự mà còn thinh thích, quá thực rất thần kỳ.
Lãnh Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô thì cảm thấy suýt nữa lại không kìm được cái miệng của mình.
Anh sợ tiến triển quá nhanh khiến cô phản cảm nên mới bất đắc dĩ khởi động xe.
Trang Đông Quân định lê cái thân đầy thương tích đứng dậy nhưng một cái chân của anh ta đã bị đánh gãy, không thể nào đứng dậy được.
Một người tới dìu anh ta dậy rồi nói: “Anh Trang, anh bị thương rồi, để em đưa anh tới bệnh viện.”
Trang Đông Quân thấy người kia là Phan Thảo Mai thì chán ghét đẩy ra, cả giận quát: “Cút đi!”
Cô ta không để ý tới sự phẫn nộ của Trang Đông Quân, tiếp tục tới dìu anh ta đi: “Anh Trang, anh hãy nghe em nói.
Vết thương của anh không nhẹ đâu, phải tới bệnh viện.
Nếu không chân của anh sẽ không giữ được nữa đâu.”
Trang Đông Quân định đẩy Phan Thảo Mai ra một lần nữa nhưng vết thương của anh ta quá nặng, đau tới không thể chịu nổi.
Hai mắt Trang Đông Quân tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Cô ta gọi xe cứu thương tới rồi đi cùng anh ta tới bệnh viện đúng như lời dặn dò của Mộ Cẩn Y.
Bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho Trang Đông Quân, sau đó tiến hành phẫu thuật.
Phan Thảo Mai ở lại chăm sóc anh ta theo lời gợi ý của Mộ Cẩn Y.
Lúc đầu, Trang Đông Quân tỏ ra rất ghét Phan Thảo Mai.
Nhưng cô ta rất kiên trì, dù anh ta có mắng thế nào vẫn ở lại chăm sóc.
Trang Đông Quân không tiện di chuyển, lại không thắng được sự lì lợm của Phan Thảo Mai.
Hơn nữa, cô ta còn rất biết cách chăm sóc người khác, săn sóc anh ta một cách chu đáo.
Dần dần Trang Đông Quân đã thỏa hiệp, thậm chí còn có chút ỷ lại vào Phan Thảo Mai.
Thôi Uyên Uyên mãi vẫn không liên lạc được với Trang Đông Quân, gọi điện không ai nghe máy, gửi tin nhắn cũng chẳng ai trả lời.
Cô ta sắp phát điên đến nơi rồi.
Thôi Uyên Uyên tìm từ nơi ở tới nơi làm việc của Trang Đông Quân nhưng vẫn chẳng tìm được người.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cô ta cũng gọi điện thoại được cho anh ta, nhưng người nghe máy lại là một cô gái: “Xin chào, xin hỏi ai vậy? Anh Quân đang ngủ, không tiện nghe điện thoại.”
“Cô nói cái gì? Cô là ai? Tại sao cô lại ở cùng Anh Quân?” Thôi Uyên Uyên tức giận hỏi ba câu liền.
“Tôi là người chăm sóc Anh Quân.
Cô có chuyện gì không? Nếu cô không có việc gì thì tôi tắt máy nhé.” Bây giờ, Phan Thảo Mai tuyệt đối không sợ Thôi Uyên Uyên.
Bởi vì Mộ Cẩn Y đã nói sẽ làm chỗ dựa cho cô ta, chỉ cần có thể khiến Thôi Uyên Uyên không vui thì thế nào cũng được.
“Đợi một chút, bây giờ các người đang ở đâu?” Tuy cô ta tức giận tới mức gần mất lý trí nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề chính.
“Chúng tôi đang ở phòng bệnh của khoa ngoại, bệnh viện trung tâm thành phố.” Phan Thảo Mai thành thật trả lời.
“Cô cứ đợi đấy.”
Phan Thảo Mai nhận xong điện thoại thì cẩn thận từng li từng tí bỏ di động xuống đầu giường của Trang Đông Quân.
Cô ta nhìn thời gian, sau đó đứng dậy vào phòng tắm lấy nước nóng và bắt đầu lau người cho anh ta.
Trang Đông Quân bị gãy xương nên tạm thời không thể xuống giường được, mọi chuyện đều phải lệ thuộc vào Phan Thảo Mai.
Phan Thảo Mai chậm rãi lau người cho Trang Đông Quân.
Lúc Thôi Uyên Uyên tiến vào phòng bệnh thì đập vào mắt là hình ảnh Phan Thảo Mai đang lau người cho Trang Đông Quân.
Cô ta không ngờ người mà mình khổ sở tìm kiếm mấy ngày nay lại ở cùng với Phan Thảo Mai.
Thôi Uyên Uyên gần như mất hết lý trí, sải bước tới cố gắng ngăn Phan Thảo Mai lại.
Sau đó, Thôi Uyên Uyên tát Phan Thảo Mai một cái: “Con khốn, không ngờ cô lại còn dám dây dưa với Anh Quân.
Tôi phải đánh chết cô.”