Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 90




Alan thầm thở dài, hắn thông cảm quay lưng đi không nói chuyện, sau một hồi lâu Bùi Toàn bình ổn lại tâm tình, lạnh giọng nói: “Cảm ơn ngài đã để tôi có thể nói vài câu với nó.”

Alan thấp giọng cười: “Tôi cũng cảm kích ngài không xúc động, nói ra vài lời không nên nói với anh ấy.”

“Sớm muộn gì tôi và Bùi Nghiêu cũng gặp mặt.” Mắt Bùi Toàn vẫn còn đỏ, nhưng trong mắt đã không còn vẻ xúc động ban nãy, y trầm giọng nói: “Nó là đứa con duy nhất của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không từ bỏ việc gặp mặt nó.”

Đứa con duy nhất…

Từ khi Bùi Toàn biến mất đã qua 30 năm, tuy Bùi Toàn có vẻ già dặn nhưng vẫn còn trẻ, muốn có thêm một đứa con nữa cũng không khó, bao nhiêu năm qua lại không thể có thêm một đứa con nữa… Alan chần chừ nói: “Tôn phu nhân…”

Bùi Toàn ngẩn ra một lát mới hiểu được, nói: “Vẫn còn sống, chẳng qua…. thân thể không tốt lắm, không thích hợp để sinh con.”

Alan không hỏi tiếp, năm xưa có thể trốn thoát khỏi trận bao vây tiêu diệt của quân chủ lực của Restine thì có nghĩ cũng biết được khó khăn thế nào, sau đó lại lưu vong 30 năm, có thể hiểu được những vất vả trong thời gian này, Bùi Toàn lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chưa bao giờ muốn có thêm đứa con nào khác, con trai của chúng tôi rất khỏe mạnh, nó vẫn sống tốt, không cần người khác thay thế nó an ủi chúng tôi.”

Alan gật đầu: “Sau này khi có cơ hội thích hợp… tôi sẽ nói rõ với Bùi Nghiêu.”

“Không cần.” Bùi Toàn lãnh đạm ngắt lời Alan, “Cha con thiên tính, tôi sẽ tự mình giải thích mọi chuyện trong những năm qua với nó, Điện hạ, bây giờ ngài nên giải thích với tôi, bình thường ngài cũng lừa gạt con trai tôi như vậy sao?”

Alan chậm rãi ngồi về ghế sofa, bình thản cười nói: “Ngài nói vừa nãy à? Phải… tôi không phủ nhận.”

“Bùi Nghiêu thừa hưởng rất nhiều phẩm chất ưu tú của ngài, một trong số đó chính là vô cùng quan tâm đến người anh ấy yêu, gần như có thể nói là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người đó.” Alan cẩn thận tìm từ, cố gắng tránh làm cho Bùi Toàn cảm thấy mình đang khoe khoang, “Tôi nghĩ lúc anh ấy còn bé ngài cũng đã cảm nhận được, anh ấy quan tâm ngài và phu nhân bao nhiêu.”

Bùi Toàn vẫn nhìn Alan đầy lạnh lùng, Alan tiếp tục nói: “Ngài cũng biết tình cảnh của tôi, hai mặt thụ địch, có lúc khó tránh khỏi sẽ gặp chút chuyện ngoài ý muốn, vì để không làm anh ấy lo lắng, thi thoảng tôi sẽ gạt anh ấy vài chuyện.”

Alan nhìn Bùi Toàn, nói: “Có lẽ rất không công bằng với Bùi Nghiêu, nhưng tôi kiên quyết.”

Bùi Toàn quan sát kỹ Alan, giống như đang đánh giá độ thật giả trong lời nói của Alan, Bùi Toàn hơi híp mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi biết ngài đang cố ý làm tôi cảm thấy ngài rất coi trọng nó.”

Alan cúi đầu cười: “Sự thật cũng là vậy.”

Alan nhẹ nhàng gác tay lên tay vịn sofa, chân thành nói: “Tôi cố gắng thể hiện cho ngài thấy tôi yêu thích anh ấy nhiều bao nhiêu, cũng là vì tôi yêu anh ấy, cho nên muốn người thân của anh ấy chấp nhận tôi, Thượng tướng, tôi tự nhận thấy tôi có thể đem lại hạnh phúc cho Bùi Nghiêu.”

“Hạnh phúc?” Bùi Toàn cười mỉa mai, “Vốn Bùi Nghiêu có thể có được một dẫn đường, nhưng nó vì ngài nên từ bỏ kết hợp với dẫn đường, lựa chọn một người bình thường, điều này thể hiện cả đời nó phải làm bạn với thuốc an thần, vì thế nó cũng sẽ bị hạn chế, vĩnh viễn không có cách nào phát huy năng lực của mình đến mức cao nhất!”

Alan nhìn Bùi Toàn hít sâu một hơi, Bùi Toàn cười lạnh: “Về việc này ngài định bù đắp cho con tôi thế nào đây, Điện hạ?”

Trong khoảnh khắc Alan gần như muốn ngả bài với Bùi Toàn.

Thuốc an thần? Đã gần một năm Bùi Nghiêu không dùng thứ này, Alan và Bùi Nghiêu luôn thân thiết, quan hệ kết hợp ở màng nông của hai người chưa từng đứt đoạn, bình thường chỉ cần Bùi Nghiêu hơi không khỏe, có lẽ chính Bùi Nghiêu còn chưa phát hiện ra là xúc tu tinh thần của Alan đã trấn an anh rồi, sức mạnh tinh thần của Alan khác với những dẫn đường khác, có sự chăm sóc của hắn, cảm xúc và trạng thái của Bùi Nghiêu vẫn luôn duy trì ở tình trạng tốt nhất.

Cho dù lần này rời Chủ tinh, trước khi đi Alan cũng thành lập lại dấu hiệu ngắn trên người Bùi Nghiêu, nếu không có gì bất ngờ, trước khi hắn về Chủ tinh trạng thái của Bùi Nghiêu vẫn sẽ vô cùng ổn định, tuyệt đối không cần thuốc an thần.

Alan nhắm mắt đè nén ý nghĩ trong đầu, nói: “Hẳn ngài biết Công chúa Jenny và Thân vương Adair phải không.”

“Hẳn ngài cũng nghe sơ qua quan hệ vợ chồng của họ thân thiết thế nào.” Alan mỉm cười, “Bọn họ cũng là kết hợp giữa lính gác và người bình thường, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa vợ chồng họ.”

Alan nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, về mặt này quả thật tôi mắc nợ Bùi Nghiêu, tôi cũng đang cố gắng bù đắp cho anh ấy ở những mặt khác, hy vọng ngài có thể nhìn thấy thành ý của tôi.”

Bùi Toàn không nói gì về việc này, chuyển sang nói: “Lần này ngài tới là muốn giải quyết vấn đề khoáng sản của Tara?”

Alan lắc đầu: “Tôi đến tìm ngài, thuận tiện tìm hiểu tình hình ở đây.”

“Nói thẳng, không thể giải quyết trong hòa bình, ngài thấy rồi đấy, người dân Tara sinh sống dưới lòng đất, căn bản không thể tiếp nhận loại hoạt động khai thác quy mô lớn mang tính hủy diệt này, không ai muốn vừa mới tỉnh giấc đã phát hiện mình bị chôn sống.” Bùi Toàn nhìn cửa sổ ảo bên cạnh, nói, “Hơn nữa khoáng sản ở đây là nguồn kinh tế chủ yếu của dân Tara, trăm ngàn năm qua người dân Tara sống nhờ vào nó, bây giờ Alston muốn nuốt riêng những khoáng sản này, ha…”

Bùi Toàn là dân lưu vong, có thể có lực lượng bí mật của mình, nắm giữ dưới trướng vô số thiết bị quân dụng tiên tiến, tính ra cũng có liên quan đến khoáng sản được thiên nhiên ưu đãi ở đây, Alan ngưng một lát rồi nói: “Tôi sẽ tận lực sắp xếp, cố gắng… ngăn cản kế hoạch của Alston.”

Bùi Toàn cười khẽ: “Đột nhiên điều Bark đi, lòng nhẫn nại của anh ta hẳn đã cạn rồi phải không? Muốn trực tiếp khai chiến hay là giở trò gì đó? Phỏng chừng là cái sau… Muốn lây lan dịch bệnh, cưỡng ép dân Tara rút đi, hay là muốn thải chất độc hại, tiến hành cứu trợ nhân đạo cho dân Tara?”

Alan lại thở dài trong lòng lần nữa, Bùi Nghiêu của hắn mà có được ba phần khí thế hung hãn của phụ thân ảnh thì cũng tốt rồi.

“Thải chất độc.” Alan chỉ xuống dưới chân, “Đồ ở ngay trên tinh hạm này, nói thật, Alston chỉ cho tôi một tháng, một tháng không thuyết phục được người dân Tara di dời khỏi khu khoáng sản, tôi sẽ phải gây ra sự cố ngoài ý muốn.”

Không đợi Bùi Toàn nói chuyện Alan lại nói: “Yên tâm, phía Alston tôi sẽ ứng phó… bên này sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.”

Bùi Toàn nhìn Alan, dường như không mấy tin tưởng, sau một lúc lâu trầm giọng nói: “Tôi tạm thời tin ngài.”

Bùi Toàn đeo mắt điện tử lên lần nữa, thành thục thu súng quang tử về bên hông, Alan nhíu mày: “Ngài…”

“Sao?” Đôi môi mỏng của Bùi Toàn mím lại thành một đường, ông hỏi, “Còn muốn nói gì với tôi?”

Alan nghĩ một lát rồi cười thản nhiên: “Không có gì, mong ngài và Bùi Nghiêu có thể sớm ngày gặp mặt.”

Bùi Toàn không nói gì, quay người biến mất trong khoang thuyền.

Không lâu sau quan lễ nghi của Alan vội vã chạy đến, sau khi xác định Alan không sao cậu mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên thái dương nói: “Xin ngài đừng lấy thân mạo hiểm nữa… lỡ như Thượng tướng Bùi Toàn nhất thời xúc động, ngài…”

Ngón tay thon dài của Alan gõ nhẹ lên tay vịn sofa, hắn bình thản cười: “Yên tâm, van ngầm giấu trong này chẳng phải là cậu lắp cho tôi à? Tôi sẽ không sao.”

Quan lễ nghi quét mắt nhìn sofa trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Đó cũng không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn cho ngài… ngài và Thượng tướng Bùi Toàn trao đổi thế nào?”

Alan kể sơ tình hình ban nãy, quan lễ nghi khó hiểu hỏi: “Nếu Thượng tướng Bùi Toàn đã không hài lòng chuyện ngài không phải là dẫn đường, sao ngài không…”

“Ai biết được sau khi ông ta biết có dùng việc này như cái thóp để uy hiếp Alston hay không?” Alan cười tự giễu, “Vì báo thù, vì Bùi Nghiêu, năm đó Bùi Toàn đã muốn giết tôi, tôi không thể giao bí mật liên quan đến tính mạng của tôi cho ông ta.” Vừa nãy Alan và Bùi Toàn đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện trên tàu Ngọc Trai năm xưa, nhưng điều này không có nghĩa là Alan đã quên mối nguy hiểm khi đó.

“Hơn nữa một khi Alston bị uy hiếp, điều nghĩ đến đầu tiên chắc chắn là bán đứng tôi để bảo toàn bản thân ông ta, vậy lúc đó tôi mới thật sự là hai mặt thụ địch.”

Nhớ đến những việc Alston gây ra cho Alan những năm qua quan lễ nghi rầu rĩ trong lòng, rũ mắt nói: “Là tôi lỗ mãng, xin ngài tha thứ.”

Alan lắc đầu, than nhẹ một hơi nói: “May mà có một điểm tôi đã xác định được, Bùi Toàn giống tôi, sợ ném chuột vỡ đồ, đều vì Bùi Nghiêu nên không thể không chịu đựng lẫn nhau.”

Quan lễ nghi gật đầu: “Vâng… hơn nữa tôi nghĩ Thượng tướng Bùi Toàn nhìn thấy ngài thương yêu Thái tử phi Điện hạ đến thế, chắc đã mềm lòng rồi.”

“Không đến mức mềm lòng, chẳng qua sau này khi ra tay chắc sẽ phải kiêng kị thêm vài phần.”

Quan lễ nghi cười an ủi: “Không hẳn, cho dù Thượng tướng Bùi Toàn không nghĩ đến cảm tình của ngài dành cho Thái tử phi Điện hạ, cũng phải suy xét đến sự coi trọng của Thái tử phi Điện hạ đối với ngài, Thượng tướng và Thái tử phi không gặp nhau nhiều năm, quan hệ đã không thân thiết bằng ngài và Thái tử phi, chẳng qua… Đáng tiếc là Thượng tướng kiêng dè ngài khá nặng, nếu không thì liên thủ với ngài, ngài có thể có thêm một trợ lực lớn mạnh.”

Alan bật cười: “Trước mắt chỉ cần ông ta không cản trở tôi và Bùi Nghiêu tôi đã hài lòng rồi, mấy thứ khác để nói sau đi… Dặn dò quan nội thị của Bùi Nghiêu, có thể chuẩn bị rồi.”

Quan lễ nghi khom người: “Vâng.”

Alice, vào buổi tối đầu bếp bất ngờ chuẩn bị đồ ăn Bùi Nghiêu không thích, vốn dĩ Bùi Nghiêu ăn trưa hơi trễ, thêm vào đó buổi tối không quá hợp khẩu vị, chỉ động vào một chút, quan nội thị hỏi Bùi Nghiêu có phải thân thể không khỏe không năm lần bảy lượt, Bùi Nghiêu đều cười cười nói không sao, mà ghi chép ăn uống của anh không lừa được ai, tối đó quan nội thị cẩn thận mời bác sĩ thường khám cho Alan đến kiểm tra cho Bùi Nghiêu.

Bác sĩ luôn luôn lão luyện lần này lại xé to chuyện một cách bất ngờ, mấy ngày nay vì nhớ Alan nên buổi tối Bùi Nghiêu không nghỉ ngơi tốt, cũng thành bằng chứng anh sinh bệnh, bác sĩ không dám sơ suất, sau khi kiểm tra nhiều lần mới kết luận Bùi Nghiêu có thể bị nhiễm chứng phong nhiệt, bản thân Bùi Nghiêu lại không để ý lắm, chỉ muốn bác sĩ kê đơn cho mình, cũng dặn dò tất cả mọi người đừng làm ầm lên, quan nội thị của Bùi Nghiêu trước mặt thì nghe lời vâng dạ, sau đó vì sợ bị Alan trách móc, nên bí mật thông báo cho quan lễ nghi của Alan tin tức Bùi Nghiêu bị bệnh.

Ngày hôm sau, Alan lo lắng vô cùng đưa ra thỉnh cầu với Hoàng đế Bệ hạ, mong muốn quay về Alice để tự mình trông nom Thái tử phi Điện hạ đang bệnh, Alston bất đắc dĩ phê duyệt, cùng ngày tinh hạm của Alan khởi hành quay về.