Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 82




Để lại Alston bị chọc giận thở hồng hộc, Alan xoay người ra khỏi thư phòng, bên ngoài Bùi Nghiêu mang ánh mắt tràn ngập lo âu, thấy Alan đi ra vội vàng lên đón.

“Hiện giờ chắc Alston không có thời gian gặp anh.” Alan khẽ cười với Bùi Nghiêu, “Chẳng qua em đi ra rồi, phỏng chừng anh cũng không muốn gặp ông ta nữa.”

Bùi Nghiêu lướt qua vai Alan nhìn thoáng vào trong phòng thấp giọng hỏi, “Điện hạ Anthony đã trở về?”

“Ừ.” Alan suỵt một tiếng, “Đi lên lầu nói.”

Sau khi về phòng mình Alan cho mọi người lui, kể lại đại khái chuyện Alston dặn dò hắn cho Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu gật đầu: “Nên vậy, nhìn chung không thể công bố trắng ra mấy chuyện này với bên ngoài, thế này khá ôn hòa chút, công chúng cũng dễ dàng tiếp nhận.”

“Ừ.” Alan cười, “Đúng rồi, theo truyền thống, sau lễ sắc phong Hoàng đế sẽ ban một toà hành cung của ông ta cho em để làm phủ Thái tử, nhưng trường hợp của em đặc biệt… Lúc mới sinh em đã được sắc phong, hiện giờ hành cung em ở vẫn là tòa xây riêng cho em năm xưa, cho nên em định tặng cho anh hành cung mới, làm món quà đầu tiên Hoàng Thái tử tặng Thái tử phi.”

Bùi Nghiêu vội vàng từ chối nói: “Không cần đâu, mỗi ngày tôi ở chung với ngài, cũng không cần mấy thứ này.”

“Câu này nói rất hay.” Alan nắm lấy tay Bùi Nghiêu lắc lắc, nói: “Nhưng mà vẫn phải tặng anh, em biết anh không để ý, nhưng em tặng anh bao nhiêu thứ, quý giá hay không, là tiêu chuẩn ngoại giới đánh giá cảm tình của chúng ta, anh sắp trở thành Thái tử phi… em cần tất cả mọi người đều biết Hoàng Thái tử coi trọng anh, cưng chiều anh bao nhiêu, như vậy bọn họ mới tôn trọng anh hơn.”

Alan cười: “Đừng nghĩ nhiều, nhân phẩm và công trạng của anh đã đáng để mọi người kính trọng, nhưng có những người… luôn rất nịnh bợ, vẫn để bọn họ kiêng kị anh một chút thì tốt hơn.”

Bùi Nghiêu nghe vậy lại nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Alan và Alston nghe được bên ngoài thư phòng, ấm áp cả cõi lòng, anh rũ mắt thấp giọng nói: “Xin ngài đừng quá để ý đến những việc này, tôi xuất thân bình dân, không được nhận giáo dục của quý tộc, chỉ dựa vào lòng thương yêu của ngài mà trở thành Thái tử phi, vốn đã dễ bị người ta chỉ trích, những lời Bệ hạ nói tôi đã nghe thấy… Xin ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng tránh mắc phải sai lầm, tôi… tôi không muốn làm ngài mất mặt.”

Alan bật cười: “Đừng nghe mấy lời vô nghĩa của Alston, ông ta hiểu gì chứ? Em hiểu anh hơn ổng… Một người ngay cả xưng hô với chồng còn không chịu đổi, sẽ làm ra chuyện thất lễ à?” Alan nhắc lại nợ cũ, lắc đầu thở dài, “Chỉ riêng việc bảo anh đừng dùng kính ngữ với em, em không nhớ nổi đã nhắc anh bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn không sửa được.”

Bùi Nghiêu muốn nói lại thôi, Alan cười: “Với khả năng ghi nhớ của anh, em không tin loại chuyện nhỏ này anh cần em nhắc lần thứ hai, nhưng anh mãi không sửa miệng, trong lòng em hiểu rõ… là anh không muốn.”

“Thôi, không ép anh nữa.” Alan nắn nắn tay Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói, “Một từ xưng hô mà thôi, anh thoải mái là được.”

Bùi Nghiêu do dự một thoáng rồi nhỏ giọng nói: “Trong lòng tôi ngài vĩnh viễn là Điện hạ của tôi, không liên quan đến chức trách, tôi chỉ… cảm thấy như vậy tốt nhất, ngài rất tốt với tôi, tốt vô cùng, nhưng tôi không muốn để mình quá làm càn.”

“Không dùng kính ngữ với em đã là làm càn?” Alan bất đắc dĩ cười, “Thôi, vẫn là câu em nói ban nãy, anh thoải mái là được, chẳng qua…”

Alan cúi đầu cười: “Nói thật, mỗi lần anh gọi em Điện hạ với lòng kính trọng vô vàn em đều nhịn không được muốn bắt nạt anh, đặc biệt là khi ở trên giường.”

Mặt của Bùi Nghiêu vèo một cái đỏ lên, mà Alan vẫn còn đang ảo tưởng nói: “Thật ra như vậy cũng không tồi, khi bị em bắt nạt chịu không nổi, anh nghẹn ngào dùng kính ngữ cầu xin em, tưởng tượng thôi cũng đã rất tình thú.”

Bùi Nghiêu thật sự nghe không nổi nữa, đỏ mặt nói sang chuyện khác: “Vậy… xử lý xong những chuyện này mất bao lâu? Khi nào ngài mới có thể chính thức trở thành Hoàng Thái tử?”

Alan nghĩ một lát nói: “Nhiều nhất 10 ngày.”

Alan nói rất thận trọng, chỉ qua 7 ngày sau ngày hôm ấy, mọi việc đã thành hiện thực.

“Nghe nói Hoàng Thái tử Điện hạ đã tặng một tòa hành cung vốn dưới tên ngài ấy cho Thiếu tướng Bùi Nghiêu?” Một vị cô họ của Alan tấm tắc khen, “Còn chưa chính thức thành hôn đã như vậy… Quan hệ giữa Hoàng Thái tử và Thiếu tướng Bùi Nghiêu thân mật hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”

Buổi sáng vừa cử hành đại lễ sắc phong, tối đến phu nhân Jenny tổ chức một vũ hội chúc mừng không lớn không nhỏ cho Alan, phu nhân Jenny mặc một bộ lễ phục dạ hội màu ngọc trai, chỉ trang điểm nhẹ nhàng hiếm thấy, trông có vẻ trẻ ra rất nhiều, sau khi nghe xong lời của chị họ phu nhân Jenny cười nhỏ giọng nói: “Đâu chỉ thân mật, chị chỉ biết mấy chuyện này thôi, theo như em biết, trước đó Hoàng Thái tử còn tặng hết những sản nghiệp mua lại từ Bettina cho Bùi Nghiêu.”

Không ngừng có người đi qua chào hỏi, phu nhân Jenny vừa tươi cười hỏi han mọi người vừa thủ thỉ: “Hôm qua Hoàng Thái tử còn nhờ em giới thiệu một vài kiến trúc sư giỏi, nghe ý của nó là muốn sửa chữa lại tòa hành cung mới.”

Phu nhân Jenny chớp chớp mắt đầy thần bí, “Hoàng Thái tử vẫn luôn thích lộng lẫy, nhưng lần này lại dặn đi dặn lại em tìm vài kiến trúc sư thiên về phong cách điền viên, dốc lòng như vậy là vì hùa với sở thích của ai… không cần em nói nhiều phải không?”

“Đương nhiên là vì Thiếu tướng Bùi Nghiêu.” Cô họ của Alan lắc đầu liên tục, cười nói, “Chị không thường về Chủ tinh, chỉ từng nghe nói Hoàng Thái tử và Thiếu tướng vô cùng ân ái, không ngờ sự thật lại chỉ có hơn chứ không kém lời đồn.”

Phu nhân Jenny gật đầu, nghiêng đầu nói khẽ: “Chị biết tính Hoàng Thái tử đấy, cho nên nói, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Bùi Nghiêu, nếu không…” Lời tiếp theo không cần nói cũng rõ, cô họ của Alan cười gật đầu: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, yên tâm, chị điên rồi à, phải tội với Thái tử phi Điện hạ tương lai của chúng ta.”

“Đúng rồi, vừa nói đến Bettina, cô ta… bây giờ thế nào?”

Phu nhân Jenny bình thản cười: “Còn có thể thế nào nữa, lúc trước khi Anthony là Hoàng Thái tử, cô ta là tình nhân của Bệ hạ, bây giờ Anthony không phải là Hoàng Thái tử, cô ta vẫn là tình nhân của Bệ hạ, những chuyện này có liên quan gì đến cô ta đâu.”

Cô họ của Alan hiểu ra cười, phụ họa: “Phải, một ả tình nhân mà thôi.”

“Chẳng qua cuộc sống của cô ta không thoải mái mấy là thật.” Phu nhân Jenny vén tóc chậm rãi nói, “Dù sao hy vọng duy nhất đã không còn… Nhưng mà như vậy cũng không thể trách người khác, là Anthony nhất định trả lại vị trí kế vị cho Alan, Anthony làm không sai, đúng như lời nó nói đấy, khi ở vị trí Thái tử này nó đã phạm lỗi quá nhiều, gây ra không ít tổn thất cho Đế quốc, cách cứu vãn duy nhất chính là để mọi thứ quay về quỹ đạo ban đầu, tất cả chúng ta nên nhớ đến sự chính trực và vô tư của nó, hy vọng Bettina cũng sẽ như vậy, mà không phải mang oán hận trong lòng.”

Cô họ của Alan gật đầu liên tục: “Đúng vậy.”

“Phu nhân Farmiga đến rồi, em đi qua chào hỏi cái đã.” Phu nhân Jenny cười cười xin lỗi: “Chơi vui nhé.”

“Đây chẳng phải là Hoàng Thái tử Điện hạ của chúng ta sao?” Khi đi qua đầu cầu thang phu nhân Jenny gặp được Alan, dừng bước cười nói, “Sao giờ mới đến?”

Alan chỉ lễ phục trên người mình nói: “Mới thay cái bộ quần áo rườm rà trong đại lễ ra.”

Phu nhân Jenny gật gật đầu, hạ giọng cười nói: “Cô làm theo lời con bảo, kể cho không ít người chuyện con và Bùi Nghiêu ân ái thế nào rồi.”

Alan hơi cúi người cười nói: “Ngài vất vả rồi.”

“Đương nhiên vất vả, khi xưa lúc hai chị họ của con tiến vào giới xã giao cô còn không dốc lòng trải đường cho tụi nó đến vậy đâu.” Phu nhân Jenny bĩu môi đầy tinh nghịch, “Đúng rồi, Bùi Nghiêu đâu?”

“Đang ở trên lầu thay quần áo, để con gọi ảnh xuống, gần đây đã vất vả cho ngài.” Alan cầm lấy tay phu nhân Jenny hôn xuống, vội vã cười nói: “Được rồi, con phải đi tìm Thái tử phi Điện hạ đây.”

“Đợi đã.” Phu nhân gọi Alan lại, nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói, “Để ý người nhà Camplin, đã nhiều ngày như vậy, bọn họ vẫn không kêu lấy một tiếng, không biết tại sao nhưng cô không yên tâm, Adair cũng bảo cô nhắc nhở con phải cẩn thận một chút, tuy nhà Camplin nhiều kẻ ngu xuẩn, nhưng Camplin cha vẫn khá có đầu óc, hơn nữa ông ta là một người vô cùng biết nhẫn nhịn… nhìn chung con phải để tâm.”

Alan bình thản cười: “Yên tâm, con vẫn luôn quan sát bọn chúng.”