Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 75




Alston tiêm cho mình một liều thuốc an thần, bình tĩnh một lát sau đó dùng thiết bị truyền tin ở thư phòng gọi lại cho Alan.

Alan giống như dự đoán được Alston sẽ tìm mình lần nữa, nghiêm chỉnh ung dung cười nói: “Bệ hạ.”

“Con…” Alston đè nén cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói, “Sắp xếp công việc trong tay, nhanh chóng về Chủ tinh.”

Vừa mới bị đánh vào mặt, Alston căn bản không muốn nhiều lời với Alan, nhắn xong câu này liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Khu nhà tại Alice, Alan cười đặt thiết bị truyền tin sang một bên, lên lầu tìm Bùi Nghiêu.

Alice đang vào mùa rét đậm, bên ngoài gió giật tuyết rơi không ngừng, may mà công việc hôm nay cũng không nhiều, buổi chiều hai người đến trường học xử lý những việc quan trọng rồi cùng nhau quay về khu nhà, trong phòng ngủ Bùi Nghiêu đang ngồi bên lò sưởi âm tường đọc sách, nhìn thấy Alan đến thì đứng dậy nói: “Điện hạ.”

Đối với lễ nghĩa cẩn thận tỉ mỉ của Bùi Nghiêu Alan cảm thấy khá bất đắc dĩ: “Vương phi, chồng của anh vào phòng anh, cho dù anh không làm được việc mỉm cười chờ cậu ta đi đến hôn anh, cũng đừng mỗi lần đều ngồi dậy đứng nghiêm chứ, cần em nói nghỉ không, Vương phi Điện hạ?”

Bùi Nghiêu vẫn không thể thích ứng lắm với danh xưng Vương phi này, nhỏ giọng sửa lại: “Điện hạ, chúng ta vẫn chưa chính thức kết hôn đâu.”

“Có gì khác nhau?” Alan kéo Bùi Nghiêu ngồi lên giường, “Trước hết đừng nói cái này, có chính sự cần nói với anh.”

Bùi Nghiêu nghiêm túc nhìn Alan, Alan nở nụ cười: “Đừng căng thẳng, không phải chuyện gì lớn, càng không phải chuyện xấu, anh có nhớ lúc trước em nói với anh chuyện cô dọn đến ở hành cung Efoda một khoảng thời gian, còn gây chút mâu thuẫn với Bettina không?”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Ngài từng nói với tôi, vì Thân Vương Điện hạ Adair đi tinh hệ phía xa xử lý vấn đề, ông ấy không yên tâm về Điện hạ Jenny cho nên mới để bà ấy dọn đến ở cùng với Bệ hạ.”

“Phải.” Alan nghĩ một thoáng rồi nói, “Sau đó… em cũng không rõ lắm, cũng chỉ nghe nói, hình như cô và Bettina rất không hòa thuận, cụ thể chuyện thế nào em không biết, chẳng qua em nghĩ hẳn là không nghiêm trọng, nếu không nhất định Alston sẽ can thiệp.”

Bùi Nghiêu “ừ” một tiếng: “Sau đó xảy ra chuyện gì à?”

“Sau đó…” Alan bất đắc dĩ lắc đầu, “Việc này chắc là giọt nước làm tràn ly, Bettina cảm thấy tất cả mọi người đều đang sỉ nhục bà ta giày vò bà ta, bà ta không chịu nổi cuộc sống hiện tại, bà ta… muốn Anthony sớm ngày đăng cơ.”

Bùi Nghiêu kinh ngạc nói: “Bà ấy muốn…” Bùi Nghiêu hạ giọng xuống theo bản năng, nhỏ giọng nói: “Bà ấy muốn giết Bệ hạ à?”

Alan ba phải: “Hẳn là không, chắc chỉ ép Alston nhường ngôi, hoặc là giam lỏng ông ta, dù sao Alston là lính gác của bà ta, bà ta không xuống tay được.”

Bùi Nghiêu vẫn cảm thấy không thể tin nổi, cho dù Bettina và phu nhân Jenny không hòa thuận, cũng không đến mức tuyệt vọng về cuộc đời chứ, hơn nữa người phụ nữ thân thiện hòa nhã như phu nhân Jenny… Bùi Nghiêu không thể tưởng tượng được cô có thể hà khắc với người khác thế nào.

Alan tiếp tục nói: “Trùng hợp thay, một người em sắp xếp trong hành cung của Alston vô tình nghe được mưu đồ bí mật của Bettina và Anthony, anh ta cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, liền báo tin tức cho em.”

Bùi Nghiêu nghẹn lời: “Ngài…”

“Em làm sao?” Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, “Thời gian này, việc em nên làm chỉ có an tâm xem kịch phải không?”

Bùi Nghiêu do dự thấp giọng nói: “Nhưng… lỡ như Hoàng Thái tử Điện hạ thành công, tình cảnh của ngài sẽ càng gian nan hơn.”

Alan mỉm cười: “Em còn cho rằng anh sẽ giảng cho em một mớ đạo lý trung quân ái quốc lớn lao chứ, yên tâm, ngay lúc nãy em đã báo tin này cho Alston.”

Bùi Nghiêu không yên tâm nói: “Bệ hạ sẽ không nghi ngờ ngược lại ngài chứ? Ngài cũng không có chứng cứ.”

“Đúng vậy, cho nên em để Alston tự mình kiểm chứng.” Alan mỉm cười, “Hôm nay là ngày cô rời hành cung, Alston chấp nhận đề nghị của em, cố ý diễn trò trước mặt Bettina, làm bà ta cho rằng vấn đề về cô không còn tồn tại nữa.”

“Việc Bettina muốn ra tay với Alston trước đó vốn là xúc động nhất thời… có lẽ anh không biết, một hai tháng nay thái độ của Alston đối với Bettina vô cùng không tốt, con trai bị lưu đày, chức quan quân quyền của phụ thân và anh trai bị thu lại toàn bộ, mỗi ngày Bettina như đi trên băng mỏng, lại bị cô kích động, cho nên mới nhất thời nhẫn tâm muốn làm liều, lập trường của bà ta vốn không kiên định, sau khi nguy cơ được loại bỏ nhất định sẽ đổi ý, đáng tiếc bà ta không biết… thiết bị truyền tin của mình sớm đã bị Alston giám sát, ngay vào lúc nãy, Alston đã nghe được chuyện bà ta và Anthony thảo luận việc ngừng tay.”

“Sau đó giải quyết thế nào cứ xem Alston vậy.” Alan thoải mái tẩy trắng bản thân, mỉm cười nói, “Em đã tận tình tận nghĩa, chuyện sau này không hỏi nhiều nữa.”

Bùi Nghiêu khâm phục nói: “Ngài xử lý vô cùng thỏa đáng, Bệ hạ nhất định sẽ nhớ đến sự chính trực của ngài.”

“Cái này hẳn là anh nghĩ nhiều rồi.” Alan nhướng mày mỉm cười, “Alston đã liên lạc với em, bảo em lập tức về Chủ tinh.”

Bùi Nghiêu khó hiểu nhíu mày: “Bảo ngài về làm gì?”

“Nếu em đoán không sai, ông ta chuẩn bị ra tay với Anthony, cho dù thế nào Anthony vẫn còn là Hoàng Thái tử, trong lòng Alston không chắc chắn, cho nên nhớ đến con cờ thí là em.” Alan nhếch môi cười, “Đứa con cả không trông cậy được, lốp dự bị là em phải phát huy chút tác dụng, cho dù là lúc nào việc Hoàng Thái tử gây bất lợi cho Hoàng đế Bệ hạ đều là bê bối rất lớn, Alston cần em giúp ông ta ổn định cục diện ở Chủ tinh, cố gắng ép ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất.”

Bùi Nghiêu nghe Alan nói bản thân như vậy thì trong lòng rất khó chịu, vụng về an ủi: “Từ trước đến nay ngài không phải là cờ thí gì cả, tôi từng phục vụ ngài, cũng từng phục vụ Hoàng Thái tử Điện hạ, công bằng mà nói, ngoại trừ không phải là lính gác, ngài không hề có mặt nào kém cạnh Hoàng Thái tử Điện hạ…”

Một câu “từng phục vụ Hoàng Thái tử Điện hạ” lập tức dấy lên tà hỏa của Alan, Bùi Nghiêu cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Alan, rũ mắt nói: “Tôi đã nói gì sai phải không?”

“Không có.” Alan cố gắng khuyên bản thân quên chuyện Anthony muốn nhúng chàm Bùi Nghiêu đi, dịu giọng nói, “Nhớ đến việc anh từng trung thành cống hiến vì tên súc sinh kia 10 năm nên trong lòng không dễ chịu, tính qua tính lại… anh ở bên cạnh em còn chưa đến một năm đâu.”

Bùi Nghiêu thoải mái nói: “Không giống nhau, khi ở bên cạnh Hoàng Thái tử Điện hạ tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng khi ở bên ngài…” Bùi Nghiêu đột nhiên nói không ra lời nữa.

Tâm tình của Alan cực tốt, cười hỏi: “Ở bên cạnh em thì sao?”

“À… Bệ hạ sẽ xử lý Hoàng Thái tử Điện hạ thế nào? Tước đi vị trí Thái tử của anh ta à?” Bùi Nghiêu lảng sang chuyện khác, “Hay là trực tiếp… giết anh ta?”

Alan lắc đầu: “Em đoán đều không phải.”

“Một là không có cách nào giải thích với bên ngoài, nhìn chung không thể tuyên bố với toàn Đế quốc Hoàng Thái tử muốn giết cha giết vua phải không?” Alan cười mỉa mai, “Hơn nữa ông ta vẫn còn một kiêng kị lớn, một khi Anthony chết… Chủ tinh sẽ trở thành chiến trường giữa em và ông ta, ông ta vẫn cần Anthony để kiềm chế em.”

Alan nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng chèn ép thêm một bước nữa là chắc chắn, ít nhất sẽ giam lỏng anh ta.” Đến khi Anthony không còn quân quyền không còn tự do, mình muốn ra tay sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bùi Nghiêu gật đầu: “Vậy khi nào ngài về Chủ tinh? Tôi phải đi cùng ngài.” Khi gặp nguy hiểm bị Alan ném đi không chỉ một lần, Bùi Nghiêu có chút căng thẳng, lặp lại: “Tôi nhất định phải đi với ngài.”

“Đương nhiên.” Ngoài dự đoán của Bùi Nghiêu, Alan đồng ý vô cùng hào sảng, “Ngày mai anh cùng em về.”

Nếu là trước đây chắc Alan vẫn phải do dự, nhưng từ khi biết được chuyện của Bùi Toàn thì cho dù thế nào Alan cũng sẽ không để Bùi Nghiêu rời khỏi mình.

Nhìn thấy dáng vẻ yên lòng của Bùi Nghiêu Alan ngứa trong lòng, ghé đến hôn má anh cười nói: “Xa em một ngày đã không được? Thật dính người.”

Bùi Nghiêu ngại ngùng vô cùng, nhưng sợ Alan sẽ nhân tiện không cho anh đi theo, nén xấu hổ không giải thích, nói mình dính người thì cứ dính người đi, để mình đi theo là được.

“Được rồi, nói xong việc chung giờ bàn đến việc tư.” Alan cách Bùi Nghiêu ra một chút, nhìn anh nói, “Tiếp tục chủ đề ban nãy của chúng ta, Vương phi Điện hạ… từ khi chúng ta chính thức ở bên nhau đã qua mấy tháng, nhưng ngài vẫn đối xử với em như với cấp trên của mình vậy, bình thường thấy em là đứng dậy, đưa đồ cho em thì dùng hai tay, nói chuyện cũng vẫn dùng kính ngữ, ngài vẫn chưa thích ứng với thân phận hiện giờ của mình à? Hay là em làm gì chưa tròn bổn phận, làm cho ngài không được yên tâm?”

Bùi Nghiêu không ngờ Alan sẽ đột nhiên làm khó dễ vì chuyện này, xấu hổ nói: “Tôi… tôi rất thích ứng, ngài rất tốt với tôi, tốt vô cùng.”

“Vậy à?” Alan nhướng mày, “Thật đáng tiếc, em không nhìn ra được, ngài làm em cảm thấy hơi thất bại… Vương phi, đừng nói đến việc được sủng sinh kiêu, ngay cả quyền bình đẳng cơ bản nhất khi làm người yêu của em ngài cũng không có, em không thể không kiểm điểm lại mình, có phải vẫn chưa cưng chiều ngài đủ phải không?”

Bùi Nghiêu vội vàng giải thích: “Không có, ngài đã tốt với tôi lắm rồi, tôi… tôi chưa từng được ai đối đãi như vậy, cũng chưa bao giờ dám đòi hỏi gì, đã, đã tốt lắm rồi.”

“Vậy anh nên tự tin hơn một chút khi ở trước mặt em.” Alan nhìn dáng vẻ bất an của Bùi Nghiêu thì có chút đau lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Em cho rằng mọi hành động của em đã làm cho anh cảm nhận được em cần anh biết bao nhiêu, không có anh em gần như không có cách nào sống tiếp, anh căn bản không cần phải sợ chọc giận em, em vốn không thể tức giận với anh, từ trước đến nay anh không cần cẩn thận như vậy.”

Bùi Nghiêu nhỏ giọng giải thích: “Chẳng qua tôi đã quen, hơn nữa… không tự chủ được, vì tôi tôn kính ngài nên mới như vậy.”

Alan nhịn không được bật cười thành tiếng: “Em cần sự tôn kính của tất cả mọi người, duy chỉ không thể nào cần của anh, Bùi Nghiêu… hơi làm càn với em chút đi, em hy vọng khi ở bên cạnh em anh có thể thư thái một chút, em đã đảm bảo với anh, em vĩnh viễn sẽ không tức giận với anh, anh có thể làm nũng buông thả với em tùy thích, có được không?”

Bùi Nghiêu mím môi không biết nên nói thế nào mới tốt, làm nũng buông thả? Bùi Nghiêu không hiểu phải làm sao.

“Được rồi, ít nhất trước hết sửa những thói quen trước kia của anh.” Alan nghiêm mặt nói, “Trước tiên sửa kính ngữ, sau này trực tiếp gọi em là em là được, hoặc gọi tên em, hoặc tùy tiện gọi nickname nào anh thích.”

Bùi Nghiêu chần chừ một lúc lâu, thử nói: “Em.”

“Thả lỏng chút.” Alan dung túng hôn môi anh, dịu dàng cười nói, “Nói theo em, tôi yêu em.”

Bùi Nghiêu dần dần đỏ mặt, nhẹ giọng lặp lại: “Tôi yêu… em.”

Alan thấp giọng cười, thuận thế đè Bùi Nghiêu lên giường…