*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chào ngài, chúng ta khởi động chút nhé? Tiến hành một bài diễn tập nho nhỏ.” MC Lydia của chương trình là một dẫn đường xinh đẹp có thú lượng tử chim thiên đường, tiếng cười của cô ngọt ngào, tính cách hoạt bát, làm người ta có cảm giác vô cùng thân thiết, cô hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng mà tới, đưa quy trình in xong cho Bùi Nghiêu rồi cười nói, “Tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng tôi biết hôm nay cũng là ngày làm việc của ngài và Điện hạ Alan, tôi rất vui vì ngài và Điện hạ đồng ý dành thời gian nhận phỏng vấn của chúng tôi, chúng tôi biết ngài và Điện hạ bận vô cùng, cho nên cố gắng rút bớt quy trình lại, ngài có thể xem trước một chút, thuận tiện…”
Lydia ngưng một thoáng rồi cười: “Có tiện nói cho chúng tôi biết hiện giờ Điện hạ Alan đang ở đâu không? Với cả khi nào Điện hạ sẽ đến, chúng tôi cần căn thứ theo thời gian của Điện hạ để sắp xếp các khâu tiếp theo.”
Bùi Nghiêu nhận bảng quy trình, nhìn thời gian nói: “Quan lễ nghi của Điện hạ vừa mới tìm Điện hạ mời ngài ấy đi xử lý chút việc, chắc lát nữa sẽ quay lại, nếu là diễn tập thì Điện hạ nói không cần chờ ngài ấy, sau khi ngài ấy quay lại bắt đầu phỏng vấn chính thức luôn là được.”
Lydia cười gật đầu: “Vâng, khả năng ứng biến của Điện hạ Alan mạnh ai nấy đều biết, chúng tôi cũng biết đến.”
Bùi Nghiêu không muốn làm cho phía chương trình cảm thấy Alan đang chậm trễ các cô, cười bổ sung: “Thật ra Điện hạ rất hy vọng hoàn thành mỗi một khâu của phỏng vấn, chỉ đáng tiếc có chút tình huống đột ngột, rất xin lỗi.”
“Ngài quá lời rồi.” Lời xin lỗi với thái độ chân thành của Bùi Nghiêu làm Lydia thụ sủng nhược kinh, cô lắc đầu cười: “Ngài quá khách khí rồi, vậy chúng ta có thể bắt đầu được không?”
Bùi Nghiêu gật đầu.
Alan xoay nhẹ bút máy trong tay, vừa đọc tài liệu vừa thản nhiên hỏi: “Anh ta biết rõ tình hình bên này chưa?”
“Hẳn là đã biết.” Quan lễ nghi không dám nói chắc, do dự bảo, “Phu nhân Bettina đã liên lạc với Hoàng Thái tử Điện hạ không chỉ một lần, nhưng dù không có việc này, ít nhất Hoàng Thái tử Điện hạ có thể biết rõ tin tức gia tộc Camplin bị điều tra triệt để lúc trước thông qua báo chí.”
Alan im lặng, lát sau lắc đầu nói: “Không đâu, nếu tôi đoán không sai… Camplin cha và Camplin con sẽ nghĩ cách giấu Anthony, để anh ta cho rằng mọi thứ ở Chủ tinh đều tốt, trên báo không đưa tin cụ thể đến vậy, cho dù Anthony có đọc được cũng không thể nắm rõ tình hình chi tiết, có Camplin cha cố ý giấu diếm, có lẽ anh ta còn chưa biết chuyện.”
Alan thấp giọng cười nhạo lắc đầu: “Nếu không với tính tình của anh ta, hẳn phải làm ra chuyện gì rồi.”
Quan lễ nghi gật đầu: “Vâng, có lẽ giống như ngài dự đoán, là Camplin cha ở giữa thu xếp, nếu là ông ta, cũng không khó khuyên nhủ phu nhân Bettina đừng kể khổ với Hoàng Thái tử Điện hạ, Camplin cha luôn rất nhẫn nại, hiện giờ Hoàng Thái tử Điện hạ là hy vọng duy nhất của bọn họ, tất nhiên ông ta không mong Hoàng Thái tử Điện hạ sẽ làm ra chuyện gì xúc động trong cơn giận dữ… Dù sao Hoàng Thái tử vẫn còn trong thời kỳ lưu đày, chọc giận Bệ hạ lần nữa là rất không sáng suốt.”
“Anh ta mà không xúc động thì tôi mới đau đầu đấy.”
Thật ra trước đây Alan không hề có ý định đi gây phiền phức cho Anthony nữa, một là vì hắn thật sự cách Chủ tinh quá xa, cực kỳ không tiện dằn vặt hắn, hai là hiện giờ Anthony gần như không hề có chút uy hiếp gì với mình, thật sự không cần phí tinh lực dư thừa lên hắn, ba là điều quan trọng nhất… Alan không hy vọng Anthony rút lui khỏi trò chơi tranh đoạt vương quyền này sớm.
Chỉ cần Anthony còn đội cái mũ Hoàng Thái tử một ngày, ánh mắt của mọi người sẽ không đổ dồn lên người mình quá nhiều, trước nay Alan không cần người khác quá chú ý đến, bởi vì chú ý càng nhiều thì khả năng bí mật mình là dẫn đường bị bại lộ càng lớn, hiện giờ Alan đang trong thời kỳ ẩn giấu tài năng, không muốn gây nhiều phiền phức. Còn có bên Alston, nếu thật sự đến ngày Anthony rút lui, trong Chủ tinh sẽ trở thành sàn đấu giữa mình và Alston, tạm thời Alan vẫn chưa tự tin có thể đánh bại Alston.
Nhưng tình hình bây giờ lại không như thế nữa, sự xuất hiện của Bùi Toàn làm cán cân quyền lợi bắt đầu nghiêng dần.
Tuy rằng không rõ Bùi Toàn làm sao thoát ra được cuộc bao vây tiêu diệt năm đó, cũng không rõ rốt cuộc trong tay Bùi Toàn hiện giờ còn có bao nhiêu binh lực, nhưng nếu ông ta đã có thể phát động tấn công mình và Anthony nhiều lần, vậy đã nói rõ thực lực của ông ta không hề yếu, có đủ khả năng uy hiếp đến Alston.
Nếu có một ngày Bùi Toàn thật sự đắc thủ, vậy địa vị của Alan sẽ trở nên xấu hổ dị thường.
Anthony có không tốt hơn nữa, cũng là người thừa kế thứ nhất do chính Alston thừa nhận.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Alan cho rằng làm cho Anthony rút lui trước sẽ tốt hơn một chút.
“Giúp tôi liên lạc với phu nhân Jenny, cứ nói…” Alan cười khẽ, “Cứ nói, tôi hy vọng sắp tới cô có thể thường xuyên ở lại hành cung Efoda.”
Quan lễ nghi không hiểu lắm, hỏi: “Việc này có liên quan gì đến Điện hạ Jenny?”
Alan lười biếng nói: “Muốn Anthony làm ra chuyện gì không an phận, cách mau lẹ nhất chính là xuống tay từ Bettina, không có ai có thể khoan nhượng mẫu thân mình chịu khổ, mà cùng là phụ nữ, người từng trải như phu nhân Jenny có thể hiểu rõ chỗ đau của Bettina nhất, cũng có thể đạp đau khuyết điểm của bà ta nhất, nếu đã không trông cậy được vào Alston, khi Bettina không thể nhẫn nhịn được nữa, người nghĩ đến đầu tiên chính là con trai của bà ta, đến lúc đó chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, việc này giao cho phu nhân Jenny không sai đâu, cứ theo lời tôi nói mà làm là được.”
Quan lễ nghi hiểu ra cười, gật đầu nói: “Hẳn Điện hạ Jenny vô cùng bằng lòng tiếp nhận công việc này.”
“Được rồi, tôi đi qua bên Bùi Nghiêu trước đây.” Alan thấp giọng dặn dò, “Nói với cô, làm âm thầm chút, đừng quá khoa trương.”
Quan lễ nghi gật đầu: “Xin ngài yên tâm.”
“Vậy ngài và Điện hạ đã từng nghĩ đến vấn đề con cái trong tương lai chưa?” Lydia tươi cười nhìn Bùi Nghiêu, “Ngài biết đấy, dân chúng đã sớm chờ mong Hoàng tôn bé nhỏ của chúng ta.”
Bùi Nghiêu có chút ngượng ngùng, cười lắc đầu nói: “Điện hạ chưa nói với tôi, tôi không rõ ý của ngài ấy lắm.”
Lydia thông cảm gật đầu: “Ngài và Điện hạ đang trong giai đoạn tận hưởng tình yêu cuồng nhiệt, có lẽ còn chưa suy xét xa đến thế, vậy nếu bây giờ để ngài suy nghĩ thì sao? Sau khi ngài và Điện hạ kết hôn… ha ha ngài biết đấy, Điện hạ đã thể hiện không chỉ một lần ở những trường hợp công khai rằng hy vọng sớm ngày thành lập quan hệ hôn nhân với ngài, cho nên tôi nghĩ việc ấy ắt sẽ không xa, sau khi kết hôn, có muốn có một đứa con trong vòng mấy năm hoặc mười mấy năm không?”
Bùi Nghiêu nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Tôi nghe theo Điện hạ.”
Lydia bất đắc dĩ mỉm cười: “Trong nửa tiếng phỏng vấn ngắn ngủi này câu tôi nghe nhiều nhất chính là “tôi nghe theo Điện hạ”, ngài thật sự rất tôn trọng Điện hạ.”
Bùi Nghiêu thành thật nói: “Trước khi là người yêu của tôi trước hết Điện hạ là chủ nhân của tôi, tôi là kỵ sĩ của Điện hạ, tuân theo mong muốn của Điện hạ là chức trách của tôi.”
“Tình yêu lấy quan hệ cấp trên cấp dưới làm nền tảng chẳng lẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người sao?” Lydia khó hiểu lắc đầu, “Ngài và Điện hạ không tách bạch công việc và tình cảm à? Ví dụ như trong trường hợp này, đây là vấn đề tình cảm cá nhân của ngài, ngài hẳn nên đặt mong muốn của mình làm đầu, mà không phải là theo ý cấp trên của ngài, hay là chủ nhân của ngài.”
Bùi Nghiêu ngẩn ra rồi lắc đầu: “Không đâu, không có gì phải tách bạch ra cả, tôi cũng không cảm thấy việc này có gì không tốt, không… có câu hỏi này sao?”
“Ngại quá, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến thôi.” Lydia cười xin lỗi, “Yên tâm, câu hỏi này sẽ không được ghi lại.”
Lydia quay đầu làm một động tác tay với thư ký trường quay, ý bảo câu hỏi lúc nãy bị bỏ, cô quay đầu xin lỗi Bùi Nghiêu lần nữa: “Vô cùng xin lỗi, tôi vô ý mạo phạm ngài.”
Bùi Nghiêu tất nhiên sẽ không để trong lòng, nói: “Không sao.”
“Vậy có thể tiếp tục câu hỏi vừa nãy không?” Lydia cười cười, “Chúng ta không phải đang lên kế hoạch, chỉ xin ngài thả lỏng chia sẻ về cách nghĩ của mình, có muốn có em bé chưa? Thích bé trai hay bé gái?”
Bùi Nghiêu mím môi, nở nụ cười nói: “Muốn, bé đầu tiên tốt nhất là bé trai, bé thứ hai tốt nhất là bé gái… đương nhiên chỉ là suy nghĩ của bản thân tôi thôi, tùy duyên là được.”
“Ý tưởng không tệ mà, để em gái có một anh trai bảo vệ, giống như Bệ hạ và phu nhân Jenny, chúc ngài như ý.” Lydia cười tiếp tục hỏi, “Cảm giác là ngài đã nghiêm túc nghĩ đến, vậy có từng suy xét sâu hơn chưa? Ví dụ như đặt tên cho tụi nhỏ là gì?”
Lydia cười dí dỏm: “Nói chút đi mà, mọi người đều biết Điện hạ Alan dung túng ngài biết bao nhiêu, ngài ấy nhất định sẽ dựa theo mong muốn của ngài mà đặt tên cho Hoàng tôn Điện hạ của chúng ta đó.”
Bùi Nghiêu không giấu được niềm hạnh phúc trong mắt, anh cười, thấp giọng nói: “Nếu là bé trai thì tên là Cyrill, hy vọng bé lạc quan, kiên cường, nếu là bé gái…”
“Bé gái tên là gì?” Lydia nhìn Bùi Nghiêu đầy tha thiết, “Chưa nghĩ đến sao?”
Bùi Nghiêu nói: “Không phải… nếu là bé gái, tôi hy vọng bé tên Marian.”
“Trời ơi…” Lydia cười lắc đầu, “Thiếu tướng, cuối cùng tôi đã hiểu được tại sao Điện hạ Alan lại yêu thích ngài như vậy, ngài… ngài thật sự là thiên thần.”
Bùi Nghiêu ngượng ngùng nói: “Không đâu.”
“Là thật đó.” Lydia cảm thán không ngừng, “Có lẽ bản thân ngài không cảm nhận được, chính là loại… tôi không biết nên hình dung thế nào, chính là loại cảm giác hận không thể lo toan mọi việc cho người mình yêu, thật sự… tôi không biết phải nói sao nữa, toàn Đế quốc đều cho rằng ngài rất may mắn, lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng từ hôm nay trở đi tôi phải thay đổi cách nhìn, Điện hạ Alan mới thật sự là may mắn, mọi người chỉ cần hiểu ngài một chút là có thể biết Điện hạ Alan có cưng chiều ngài thế nào cũng không hề quá đáng…”
“Điện hạ, tôi đã báo cho…”
“Suỵt…” Alan xuyên qua cửa sổ sát đất ở hành lang nhìn Bùi Nghiêu đang nhận phỏng vấn trong trà đình không chuyển mắt, nhẹ giọng nói, “Lát nữa hẵng nói.”
—
Trà đình: