Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 64




“Đang làm gì đấy?” Alan mỉm cười, “Không phải còn làm việc chứ?”

Bùi Nghiêu ở đầu bên kia thiết bị truyền tin vội hỏi: “Không, vừa mới ăn cơm trưa xong, còn ngài? Đã… thẩm vấn bọn họ chưa? Có thấy mệt lắm không?”

Alan mỉm cười: “Thẩm vấn rồi, cũng không tệ…” Alan quay đầu liếc nhìn thi thể bị bỏ vào trong túi dọn đi, thuận miệng nói, “Phạm nhân thẩm vấn đầu tiên đã bị áp tải đi, hả? Yên tâm, em không mệt.”

Alan liếm khóe miệng, thỏa mãn nói: “Nói thật thì, rất đã nghiện, chẳng cảm thấy mệt nữa.”

Bùi Nghiêu thoáng yên lòng, lại thấp giọng dặn dò: “Xin nhất định phải cẩn thận, đừng làm người ta nhận ra cái gì.”

“Ừ yên tâm.” Alan thuận miệng cho có lệ, nói, “Giữa trưa về khu nhà ở ngủ một lát, nếu thật sự không ngủ được cũng không sao, nghỉ ngơi một lúc là được.”

“Không đâu.” Bùi Nghiêu thành thật nói, “Hôm nay tôi đến sân diễn tập giám sát bọn họ bảo trì thiết bị, cả người rất bẩn, đến trưa tôi về ký xúc xá của mình là được, tôi đi tắm rửa thay quần áo, tối mới về khu nhà ở.”

Khu nhà phía bắc Học viện Alice vốn là phòng vẽ tranh trước kia của phu nhân Jenny, sau đó trong quá trình sửa chữa đã thành nơi ở của Alan, lúc mới đầu quan hệ của hai người vẫn chưa công khai, học viện cũng chuẩn bị ký túc xá cho Bùi Nghiêu, ở ngay trong khu ký túc xá của các giáo viên, chẳng qua rộng hơn của người khác một chút, nội thất cũng không tệ, đương nhiên không thể nào so với khu nhà chuẩn bị riêng cho Alan, từ khi Bùi Nghiêu đến đây chưa từng ở bên đó, chỉ trong tình huống thế này mới qua một hai lần.

Alan nhíu mày nói: “Không được, bên kia ngay cả bồn tắm cũng không có, làm sao tắm? Hơn nữa anh cũng không thường đến, hệ thống điều hòa nhiệt độ trong phòng vẫn tắt suốt, khởi động lên cũng phải mất một khoảng thời gian, lỡ lúc tắm cảm lạnh thì sao?”

Bùi Nghiêu dở khóc dở cười: “Điện hạ, tôi không yếu ớt như ngài tưởng tượng đâu, tôi chỉ muốn qua đó xối một cái…”

“Về khu nhà ở tùy anh xối thế nào thì xối.” Alan ngắt lời anh, không cho phép phản bác, “Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho Đội trưởng Đội bảo an của trường, nói anh ta tạm thời phong tỏa ký túc xá của anh.”

Bùi Nghiêu lúng túng nói: “Ngài không biết tình hình của tôi hiện giờ, tôi vừa mới cùng các kỹ sư đi vào khoang thiết bị động lực của sân diễn tập, cả người đều là dầu máy, mùi cực kỳ nồng, rất gay mũi, sẽ làm bẩn phòng tắm của ngài…”

Alan bất đắc dĩ, Thiếu tướng của hắn có thể trung khuyển hơn nữa không?

“Cho dù anh đổ một thùng dầu máy lên giường của em em cũng không trách anh, phòng tắm… anh cứ tùy ý sử dụng là được.” Alan nhắm mắt lại, bây giờ hắn thật sự muốn bay về hôn Bùi Nghiêu điên cuồng, giọng của hắn thấp xuống, mỉm cười nói, “Hay là anh có thể đợi đến tối em về tự mình tắm rửa cho anh, sao hả Thiếu tướng?”

Bùi Nghiêu nghe vậy vội vàng nói: “Tôi lập tức quay trở về khu nhà ở, tôi sẽ tẩy rửa phòng tắm sạch sẽ.”

“Gấp gáp tắm rửa sạch sẽ chờ em về vậy sao?” Alan cười chọc ghẹo, cuối hành lang, người của Bark lại đem một tội phạm vào phòng tra khảo, Alan ở đằng xa liếc nhìn một cái, nói với Bùi Nghiêu, “Không trêu anh nữa, em phải tiếp tục làm việc, sau khi tắm xong anh nhớ nghỉ ngơi, công việc nhiều thì cứ để đấy tối em về xử lý… Đúng rồi.”

“Sao vậy?” Phía bên kia thiết bị truyền tin Bùi Nghiêu nói, “Xảy ra chuyện gì à?”

“Đừng căng thẳng.” Alan cười, “Lúc sắp đến ngục Bradman có nhận được tin từ Alston, ông ta bảo anh và em phối hợp với một kỳ báo về chủ đề Hoàng thất, đến lúc đó chắc sẽ có phóng viên nhà nhiếp ảnh đến… sẽ hỏi chúng ta mấy vấn đề, sau đó chụp vài tấm ảnh, em đã đồng ý với ông ta, anh thấy không sao chứ?”

Bùi Nghiêu “ừ” một tiếng: “Không có vấn đề.”

“Nếu không thích xin nhất định phải nói với em, Alston đang cố gắng vắt hết giá trị do sự kết hợp của chúng ta có thể mang lại cho ông ta, thật ra chúng ta không có nghĩa vụ phải phối hợp.” Alan cười, “Chẳng qua… bên truyền thông này lúc trước đã từng phỏng vấn không ít vợ chồng minh tinh, em cảm thấy câu hỏi của bọn họ rất thú vị, muốn chơi cùng anh.”

Bùi Nghiêu thấp giọng cười, trả lời: “Vâng.”

Alan hôn thiết bị truyền tin một cái, thúc giục: “Mau đi nghỉ ngơi đi, tối gặp.”

Alan ngắt thiết bị truyền tin, đi về đưa thiết bị cho quan lễ nghi, Bark nhìn Alan cười đùa, “Có một lát như thế, không nghỉ ngơi cứ phải liên lạc với nó.”

Alan nhướng mày cười: “Như vậy càng làm con thoải mái hơn nghỉ ngơi, với lại, thật ra ngài không cần phải trông giữ ở đây, con biết dạo này ngài rất bận.”

Bark lắc đầu: “Lần sau sẽ không trông coi con nữa, lần này ta tự giám sát vẫn tốt hơn, đi đi.”

Alan cười áy náy, đi vào phòng tra hỏi, không lâu sau bên trong đã truyền ra tiếng tru tréo chói tai.



“Nói đi, còn gì nữa.” Alan ngồi trước mặt tinh đạo, chậm rãi nói, “Nếu không chúng ta tiếp tục.”

Trên trán tinh đạo nổi đầy gân xanh, cả người run rẩy không ngừng, run giọng nói: “Tôi… tôi không biết ngài muốn hỏi cái gì…”

Alan cười khẽ, đương nhiên, thân là quan thẩm vấn mình còn không biết đang hỏi cái gì, đừng nói chi đến người bị thẩm vấn, Alan lười nhiều lời với gã, quay đầu nhìn rắn Taipan, rắn Taipan vung vẫy đuôi, bắt đầu đi tìm thú lượng tử tắc kè hoa của tinh đạo vừa mới trốn đi.

Rắn Taipan chậm rãi di chuyển trong phòng tra khảo, tận lực cảm thụ sự thay đổi của sóng năng lượng rất nhỏ trong không gian năm chiều, thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, rắn Taipan đột nhiên dựng thẳng thân trên, thoắt cái lủi về phía một góc tường, ngoạm một phát vào tắc kè hoa đang trốn trên tường.

“A a a…”

Vì thú lượng tử của mình trúng độc bị thương nên tinh đạo đau khổ vô cùng, thân thể của hắn bất giác bắt đầu co rút, tay chân không ngừng ma sát vào xiềng xích, cọ ra mấy vết máu.

Rắn Taipan hứng thú nhìn tắc kè hoa bị mình ném sang một bên đang thoi thóp, giống như mèo vờn chuột, dùng đuôi quất nó vào hết góc này đến góc khác, cả thân tắc kè hoa tê liệt, không hề làm được gì rắn Taipan, chỉ có thể để bản thân mình bị coi như món đồ chơi vứt đến vứt đi.

“Rốt cuộc ngài muốn hỏi cái gì…” Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán tinh đạo rơi xuống không ngừng, khuôn mặt của gã vặn vẹo nên trông có vẻ vô cùng dữ tợn, nói đứt quãng, “Tôi… tôi không biết gì hết, tôi chỉ… nghe người khác, tôi…”

“Nghe người khác chuyện gì?” Alan thờ ơ nói, “Nói tiếp.”

Ánh mắt của tinh đạo tan rã, đột nhiên nhíu mày, lại cúi đầu xuống.

Thật ra Alan chẳng hề hiếu kỳ về mánh lới của bọn tinh đạo này, chẳng qua xem xét đến việc Bark tận lực vì mình như vậy, Alan tự thấy vẫn phải đổ ra một phần công sức, rắn Taipan và Alan tâm ý tương thông, mở miệng cắn phập vào cổ của tắc kè hoa, tinh đạo đau đớn rống lên một tiếng, cả người gần như sắp giật bắn lên, xích tay xích chân trên ghế phạt vang leng keng, hằn lên người tinh đạo một lớp thương mới.

“Còn không biết tao muốn hỏi gì à?” Alan lẳng lặng nhìn tinh đạo, cố gắng cảm nhận sự thay đổi năng lực của rắn Taipan, “Hay là cần lại lần nữa?”

Tinh đạo ngẩng đầu, mồ hôi theo hai má của gã chảy xuống, môi gã tái xanh, một lúc sau nói: “Ngài nói… là chuyện tập kích tàu Ngọc Trai năm đó sao?”

Trong lòng Alan thoắt cái trầm xuống.

“Điện hạ Alan đi đến ngục Bradman?” Bettina nhíu mày, cúi đầu ậm ừ nói, “Đang tốt lành đến đó làm gì…”

Alston chồng văn kiện ký xong lên nhau, nói: “Thượng tướng Bark mới bắt vài tên tinh đạo, nghe nói mấy người này có liên quan đến vụ án của Darren lúc trước, cần Alan đến xác nhận… Hình như là vậy.”

“Cũng không phải là chuyện lớn, cần Điện hạ tự mình đi một chuyến sao?” Bettina có chút đăm chiêu, một lúc sau giả vờ như thờ ơ nói, “Bệ hạ, có lúc ngài có phần tin tưởng Thượng tướng Bark quá mức rồi, nói ra thì Điện hạ Alan mới là người thân chân chính của ông ấy, anh chẳng qua chỉ là con trên pháp luật của ông ấy, trong lòng ông ấy thiên vị ai hơn, tận hiến vì ai hơn… không cần nói cũng rõ mà phải không?”

Alston ngẩng đầu nhìn Bettina, thản nhiên nói: “Lời này của em là có ý gì?”

“Chẳng phải ngài rõ ràng hơn em sao?” Bettina uốn vòng eo mảnh khảnh, phong tình vạn chủng tựa vào bàn làm việc trước mặt Alston, thấp giọng thở dài, “Bởi vì những chuyện chúng ta đều rất bất đắc dĩ trước đây, Thượng tướng Bark đại khái có chút hiểu lầm với ngài, em lo rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến lòng trung thành của ông ấy dành cho ngài, mà Điện hạ Alan lại đang ở trong cái tuổi tinh lực tràn đầy, dễ xúc động nhất, lỡ đâu bọn họ…”

Bettina úp úp mở mở, lo lắng nói: “Em luôn sợ có người uy hiếp đến ngài… Thượng tướng Bark đã hơn 200 tuổi, theo thông lệ trước ngài có thể cắt giảm binh lực của ông ấy, nhất định không cần vì mềm lòng nhất thời mà ủ ra quả đắng cho tương lai, Bệ hạ.”

Alston híp mắt lại, trầm giọng nói: “Ý của em là, Bark đón Alan qua, là đang bí mật lên kế soán vị?”

“Em không nói vậy.” Bettina bất đắc dĩ lắc đầu, “Em chỉ đang nhắc nhở ngài là có loại khả năng này.”

Alston cười lạnh một tiếng hoàn toàn xụ mặt xuống, Bettina không rõ tại sao Alston đột nhiên biến sắc, hoảng hốt lui lại một bước rũ mắt nói: “Em đã nói gì sai sao…”

“Bark, tuy rằng từ khi ta còn là Hoàng tử đến bây giờ… ông ấy chưa từng thân thiết với ta, nhưng nói về lòng trung thành, ông ấy chưa bao giờ làm ra một chuyện bất lợi đối với ta, hay đối với Đế quốc.” Alston đứng dậy, lạnh lùng nhìn Bettina, gằn từng chữ, “À… em cũng biết ông ấy đã hơn 200 tuổi, hơn 200 năm không phản, bây giờ phản? Âm mưu chuyện gì?”

“Xem ra gần đây ta quá khoan dung với em, thế cho nên em lại bắt đầu nhúng tay vào chuyện em không nên quan tâm.”

Alston thất vọng nhìn Bettina một cái, xoay người ra khỏi cửa thư phòng.

Bettina kinh hồn táng đảm nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của Alston, một lúc sau mặt mày trắng bệch khuỵu xuống thảm.



Toi mà là đàn ông toi cũng không thích thể loại người yêu cứ chen mồm vào chuyện công việc của mình vào lúc không cần thiết =)))