Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 37




Vô số xúc tu tinh thần màu xanh lam mảnh đến mức gần như vô hình phân bố đầy trong bầu trời đêm, dệt nên một tấm lưới dày, bảo vệ hai người kín đáo chặt chẽ.

Thi thể thu hút ngày càng nhiều thú trùng đến, đầu ngón tay của Alan hơi run rẩy, điều khiển xúc tu tinh thần nhanh như bay, xúc tu tinh thần đâm chính xác vào não của thú trùng, trong nháy mắt khiến não chúng vận động với tốc độ cao, và kết thúc sinh mạng của chúng trước khi chúng có thể phản ứng lại.

Bùi Nghiêu không ngừng điều chỉnh súng quang tử trong tay, thú trùng vây đến càng lúc càng nhiều, số lượng xúc tu tinh thần của Alan có hạn, theo lý thuyết sau khi vượt quá số lượng nhất định sẽ có cá lọt lưới, Bùi Nghiêu sợ Alan bị thương, canh giữ ở bên cạnh Alan một tấc không rời, còn căng thẳng hơn cả Alan.

Thú trùng càng lúc càng nhiều, Bùi Nghiêu bất ngờ phát hiện Alan không hề trở nên vội vàng, mà bắt đầu thử dùng một nhánh xúc tu tinh thần trực tiếp xâu não của mấy con thú trùng lại, kỳ tích thay, Alan thành công.

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn thời gian, đợt tấn công đầu tiên của thú trùng đã qua được khoảng nửa tiếng, nhưng rắn Taipan của Alan vẫn không khác gì lúc trước, từ đầu đến cuối bám chặt bên chân Alan phối hợp cuộc tấn công sức mạnh tinh thần của Alan, không có bất cứ biến hóa nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chỗ sườn núi hai người đứng xác thú trùng đã chất thành đống, con ngươi của Alan cũng dần dần đỏ lên… Đây là phản ứng tiêu cực khi dẫn đường thực hiện tấn công tinh thần liên tục, tuy rất không muốn quấy rầy Alan luyện tập thử nghiệm, Bùi Nghiêu vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Điện hạ, có lẽ cơ thể của ngài vẫn chưa chịu được tấn công cường độ cao thế này, ngài…”

Alan như không nghe thấy, lại qua 15 phút nữa, trước khi Bùi Nghiêu nhịn không được muốn cưỡng chế cắt ngang Alan, Alan thu hồi xúc tu tinh thần về, cười khổ nói: “Không được… từ lúc bắt đầu đến giờ sức mạnh tinh thần không có bất kỳ thay đổi nào.”

Bùi Nghiêu nhanh chóng thao tác thiết bị điều khiển từ xa tắt lồng thú trùng trong sân diễn tập, cũng dùng súng quang tử giải quyết hết mấy con còn lại, sau đó lo lắng nhìn Alan, Alan lại không cảm thấy uể oải lắm, nở nụ cười nói: “Là do em đã nghĩ quá đơn giản, được rồi, mệt chưa?”

Bùi Nghiêu chau mày: “Ngài cần quan tâm đến mình trước, hiện giờ sức mạnh tinh thần của ngài có chút không ổn định.”

“Có chút…” Alan xoa xoa ấn đường, “Quả nhiên vẫn không thích ứng lắm với tấn công tinh thần cường độ cao trong thời gian dài.”

Bùi Nghiêu không kiềm được sốt ruột, đề nghị: “Ngài có thể làm khơi thông tinh thần cho mình không? Chính là… cái mà làm rồi sẽ rất thoải mái ấy.”

Alan cười phì một tiếng: “Thiếu tướng, em không phải lính gác, khơi thông tinh thần không có hiệu quả với em, chỉ làm em thêm mệt mỏi, được rồi đừng lo lắng, em nghỉ ngơi một lát là ổn, tối nay ở lại đây?”

“Không.” Bùi Nghiêu không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Lập tức quay về khu nhà ở của ngài, tôi đi gọi bác sĩ của trường học…” Quan tâm sẽ loạn, Bùi Nghiêu hận không thể cho mình một tát, bình thường Alan còn không thể tùy tiện tiếp nhận chữa trị của người ngoài, đừng nói chi đến hiện giờ, người có chút thường thức đều nhìn ra Alan bị làm sao.

“Bùi Nghiêu.” Con ngươi đỏ lên của Alan phản chiếu ánh sao, nhiều thêm một phần mị hoặc so với bình thường, nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Bùi Nghiêu Alan nhịn không được muốn cười, “So với bác sĩ trường học, sự xoa dịu của anh bây giờ càng hữu dụng hơn nhiều… Thiếu tướng, em là dẫn đường của ngài, chưa thấy mấy lính gác khác trấn an dẫn đường của mình thế nào à?”

Nhất thời Bùi Nghiêu ngây ra, anh trở tay không kịp nhìn trái ngó phải, do dự nói: “Ngài…”

“Với em mà nói, pheromone của ngài hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì.” Alan nhìn sâu vào mắt Bùi Nghiêu, liếm môi nói, “Chỉ cần một chút, có lẽ em có thể không trị mà khỏi.” Rắn Taipan của Alan giống như nghe hiểu lời của chủ nhân, ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu đầy mong chờ, rồng của Bùi Nghiêu đã sớm sẵn sàng, chỉ đợi chủ nhân tiến thêm một bước là nó có thể xông đến trước mặt rắn Taipan.

Đôi mắt phiếm hồng của Alan thật sự quá chói mắt, Bùi Nghiêu rối rắm trong lòng mấy bận, cuối cùng vẫn ngập ngừng tiến lên phía trước, vụng về kéo lấy tay của Alan.

Bùi Nghiêu cúi đầu hôn lên tay Alan, lại cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Alan, giọng của Alan khản đi: “Thiếu tướng… ngài có thể cho em sảng khoái một lần không?”

Trấn an dẫn đường thế nào Bùi Nghiêu cũng chỉ xem trên phim, đi sâu hơn nữa anh lại không dám làm, chẳng qua mức độ này rõ ràng không làm cho Alan thỏa mãn, Bùi Nghiêu cắn răng, do dự ôm lấy Alan, từ từ nhích đến gần hơn chút, từ đầu đến cuối Alan chỉ thầm cười, dung túng nhìn lính gác bé nhỏ của hắn, Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, khe khẽ ngẩng đầu hôn lấy môi của Alan…

Chủ tinh, hành cung của Hoàng Thái tử.

“Phu nhân, hiện giờ Hoàng Thái tử Điện hạ từ chối gặp bất cứ người nào.” Quan theo hầu nhìn Bettina đầy khó xử, “Hơn nữa lúc trước Hoàng đế Bệ hạ đã căn dặn, không có tình huống gì đặc biệt, không để người ngoài gặp Điện hạ…”

Bettina lạnh lùng nhìn quan theo hầu, nói: “Tôi là mẹ ruột của Hoàng Thái tử Điện hạ, không phải là “người ngoài” gì, tôi chỉ muốn thăm đứa con trai đáng thương của tôi, xin tránh ra.”

Quan theo hầu hết cách, đành phải nghiêng người né qua, Bettina nhận lấy bao tay từ thị nữ của mình, đi lên lầu hai của hành cung.

Trong phòng ngủ trên lầu hai hành cung, Anthony nghiêng người tựa lên ghế sofa, vẻ mặt suy sụp, Bettina nhíu mày: “Anthony… con có thêm thói quen xấu thích rượu chè này khi nào?”

Anthony cố hết sức quay đầu nhìn Bettina, sau một lúc lâu ợ một tiếng, đỏ mắt: “Mẹ…”

Trên gương mặt đẹp đẽ của Bettina lóe qua chút khổ sở, ả nghiêng đầu qua lấy khăn tay lau khóe mắt, đến gần ngồi xuống bên cạnh Anthony, thấp giọng an ủi: “Được rồi, để mẹ nhìn mặt của con nào… Bệ hạ đánh quá nặng tay, có dùng thuốc chưa?”

Anthony dụi mắt lắc lắc đầu: “Chưa dùng… mẹ, con thật sự biết sai rồi, tại sao Bệ hạ không đồng ý tha thứ cho con? Con không hề muốn đến cái chỗ xa xôi đó giải quyết tranh chấp chó má gì, có trời mới biết khi nào con mới về được, Alan nó…” Trong mắt Anthony lóe lên chút sợ hãi, “Nó có để con sống quay về không? Có khi nào nó sẽ giống như con đối với nó, làm con chết luôn ở bên ngoài? Con sợ lắm…”

Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của con trai Bettina vừa tức giận vừa đau lòng, đành phải dỗ dành nói: “Yên tâm, Bệ hạ nói với mẹ rồi, nhiều nhất cũng chỉ để con ở bên ngoài 8 tháng, không cần lo lắng, con là người thừa kế thứ nhất của Bệ hạ, ông ấy sao có thể không để tâm đến an nguy của con chứ? Bệ hạ đã quyết định phái đội hộ vệ của con đưa con đi rồi, con yên tâm, còn nữa… Anthony, Anthony! Nhìn mẹ!”

Anthony mơ màng nhìn Bettina, Bettina thở dài, lời nặng ý sâu: “Mới có chút thất bại như vậy, con đã chịu không được sao? Con ngoan… nhớ lại xem lúc trước chúng ta trải qua những ngày tháng thế nào, trốn đông trốn tây, sợ bị người ta phát hiện, cuộc sống như vậy chúng ta còn vượt qua được, bây giờ còn sợ chút sóng gió này sao?”

Bettina bình thản cười: “Marian đã chết, con trai của cô ta cũng không phải Hoàng Thái tử, rốt cuộc con đang sợ cái gì?”

“Con…” Anthony mím môi, lẩm bẩm, “Con… con sợ Alan sẽ giành lại mấy thứ này, đây… vốn dĩ là của nó.”

“Nói bậy!” Bettina lạnh giọng ngắt lời Anthony, “Con sinh ra sớm hơn nó! Những thứ này vốn dĩ là của con! Là nó giành vị trí của con! Mọi chuyện 10 năm trước chẳng qua là vật về chủ cũ mà thôi!”

Anthony hơi tỉnh táo chút, chớp chớp mắt nói: “Vâng, con sinh ra sớm hơn nó… nhưng con là con riêng mà, con…”

Trong mắt Bettina hiện lên nét xấu hổ, những tình cảnh lúc trước hiện lên trước mắt, Bettina lắc đầu, sau một lúc lâu nói: “Con riêng cái gì, Bệ hạ đã thừa nhận con, Anthony… vì để có ngày hôm nay những năm qua mẹ đã tốn hết tâm tư, đừng bày ra bộ dạng này để làm mẹ đau lòng, được không?”

“Đi vào tắm rửa, mẹ muốn nói chuyện nghiêm túc với con.” Bettina nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, “Đừng để mẹ nhìn thấy con nát rượu lần nữa, đây là lần cuối cùng.”

Đối với người mẹ vừa hiền hòa vừa nghiêm khắc này của mình trong thâm tâm Anthony vẫn có chút sợ hãi, hắn nghe lời gật gật đầu, không lâu sau hắn mặc áo ngủ đi ra, đã tỉnh táo hơn nhiều.

“Đừng nói mấy câu nhờ mẹ xin xỏ thay con.” Bettina một lời nói toạc tâm sự của Anthony, nói thẳng, “Từ lúc xảy ra chuyện mẹ đã sớm nói với Bệ hạ, mẹ nhận mọi trừng phạt ông ấy đưa ra cho con, đừng để mẹ tự tát miệng mình, con trai.”

Anthony ấp úng, Bettina mệt lòng liếc hắn một cái, thở dài nói: “Cho dù mẹ đi xin xỏ thì thế nào? Cái thóp của con ở chỗ Alan, nếu Bệ hạ đổi ý, rất có thể nó sẽ công khai âm mưu giữa con và Darren, việc này không có bất cứ lợi ích gì cho con… cho nên đừng tự tìm phiền não nữa, cho con đi ra ngoài một chuyến cũng không hẳn là chuyện xấu, Bệ hạ có câu này rất đúng, so với Hoàng tử chính thống là Alan, thử thách con phải chịu lại ít hơn nhiều, ngọc không mài không thành khí, đi ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.”

Anthony triệt để chết tâm, vô lực gật đầu, Bettina im lặng một lát lại nói: “Mẹ không thể rời khỏi Bệ hạ quá lâu, một năm sau số lần chúng ta gặp mặt có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên bây giờ mẹ phải nói chuyện tử tế với con… bắt đầu từ 10 năm trước.”

Anthony khó hiểu nhìn Bettina: “10 năm trước?”

“Phải, bắt đầu từ 10 năm trước khi tàu Ngọc Trai bị tập kích.” Bettina nhẹ nhàng chơi đùa với thú lượng tử mèo Ba Tư của mình, “Chuyện lần đó rốt cuộc là ai làm?”

Anthony lập tức lắc đầu nói: “Lần đó không phải con! Lúc đó con mới thụ phong, trong tay một chút thực quyền cũng không có, con căn bản không thể…”

“Mẹ biết lần đó không phải con.” Bettina vỗ vỗ tay Anthony trấn an, xuất thần nói. “Lúc trước là do mẹ sơ suất, lễ thụ phong của con làm tê liệt thần kinh của mẹ, làm cho mẹ đần độn đến bây giờ… Thật ra từ lúc ấy đã không khớp, mẹ chắc chắn không phải là Bệ hạ làm, vậy còn có thể là ai? Anthony…. kẻ địch của kẻ địch là bạn, chúng ta nhất thiết phải tìm ra thủ phạm của sự cố năm đó, có thể sau này hắn sẽ trở thành đồng minh của chúng ta.”

Trong lòng Anthony khẽ dao động, Bettina tiếp tục nói, “Còn nữa, tại sao lúc ấy Bùi Nghiêu diệt khẩu toàn bộ thành viên chưa rõ thân phận của phía địch? Nguyên nhân cụ thể tại sao nó làm thế mẹ không biết, nhưng mục đích rất rõ ràng, có chuyện gì, những người đó biết, mà Bùi Nghiêu không muốn chúng ta biết.”

Bettina nhìn Anthony, mang thâm ý khác nói: “Mà sau đó Bệ hạ từng dùng mọi cách che chở cho Bùi Nghiêu…”

“Bệ hạ cũng biết chuyện!” Anthony thốt ra, “Căn bản không phải vì Bệ hạ tín nhiệm Bùi Nghiêu bao nhiêu, cũng không phải vì trong lòng Bệ hạ hổ thẹn với cha mẹ mất sớm của Bùi Nghiêu, là bởi vì bản thân Bệ hạ rất rõ nội tình, cho nên ông ấy có thể kết luận Bùi Nghiêu vô tội!”

Nhìn bộ dạng xốc nổi của con trai Bettina thầm thở dài, nhưng vẫn gật đầu nói: “Phải, vốn dĩ phương hướng của con lúc trước đã sai, vậy rốt cuộc là chuyện gì? Mà người quan trọng nhất trong sự cố lần đó… Alan, nó có biết chuyện hay không?”

Anthony siết nắm tay: “Chắc chắn biết! Nếu không nó sẽ chẳng đối tốt với Bùi Nghiêu như vậy… là Bùi Nghiêu chống đỡ chuyện năm đó thay nó!” Nhớ đến tình hình hiện tại của hai người Anthony lại tức đến ngứa răng, “Lúc ấy con nên khiến Bùi Nghiêu chết trên đảo Tiên Nữ!”

“Đừng nói mấy lời tức giận vô dụng.” Bettina trách mắng liếc con trai một cái, chậm rãi nói, “Thật ra lúc trước mẹ đã từng nghi ngờ, tình huống mẹ nghĩ lúc đó là… Alan không cam tâm bị lưu đày, vậy những kẻ được gọi là “phần tử phía địch” thật ra là người của nó, giả vờ bị bắt cóc, sau đó rời khỏi sự khống chế của Bệ hạ, tự mình xưng vương.”

Bettina như có điều suy nghĩ, lắc đầu nói: “Mấy năm sau mẹ gần như có thể khẳng định suy đoán này, nhưng mọi hành động của Alan sau khi quay về Chủ tinh làm cho giả thiết này tự sụp đổ… Nó không hề có chút hận ý với người phá hoại chuyện tốt của nó là Bùi Nghiêu, mà ngược lại còn yêu cậu ta.”

Anthony vốn cảm thấy mạch suy nghĩ rất rõ ràng, đến đây đột nhiên lại mơ hồ, cơn say rượu làm hắn đau đầu không thôi, hắn hơi bực dọc nói: “Ngài nói thẳng ý tưởng của ngài đi.”

Bettina bất đắc dĩ cười: “Hiện giờ mẹ chẳng có ý tưởng gì cả, chỉ có thể nói… rất kỳ lạ, nhưng trực giác nói cho mẹ biết, chỉ cần mẹ hiểu rõ nội tình trong chuyện này, nhất định có thể tìm được cơ hội cho con lật bài.”

Lòng dạ vốn chán chường của Anthony được một câu này cổ vũ phấn khởi lên, Bettina dịu dàng vuốt tóc Anthony, nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, an tâm mà đi đi, mẹ sẽ thay con xử lý hết thảy mọi chuyện ở đây.”