Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 108




Vừa mới sai người bắt nhốt Bettina xong, Alston đã phái Cecil đến thông báo với Alan, cũng dặn dò mọi người liên lạc với bộ phận tin tức, chuẩn bị bài phát biểu Tân đế kế vị.

“Có phải là… hơi vội vàng không?” Phu nhân Jenny không nói nên lời, “Hiện giờ mọi chỗ đều loạn, chương trình kế vị vẫn chưa vạch ra, theo như trước đây, nửa năm trước khi Hoàng trữ kế vị sẽ bắt đầu chuẩn bị mấy thứ này, tuy bây giờ không có nhiều thời gian đến thế, nhưng cũng không thể quá vội vã, ít nhất…”

Phu nhân Jenny ngượng ngập: “Ít nhất cũng phải bảo bọn họ may gấp một bộ lễ phục, cũng bảo bộ phận tin tức soạn ra một bản thảo phát biểu câu từ thỏa đáng cho Thái tử Điện hạ.”

Cecil ngưng một lát rồi cúi đầu nói: “Điện hạ, ý của Bệ hạ là càng nhanh càng tốt, ngài biết đấy, hiện giờ không ít người đều đang thúc giục Bệ hạ, yêu cầu Bệ hạ giải thích chuyện lần này, Bệ hạ ngài ấy… hiện giờ cảm xúc không tốt lắm, hy vọng Thái tử Điện hạ có thể giải quyết tốt những chuyện này.”

Phu nhân Jenny nghe vậy trong lòng vừa giận vừa sốt ruột, Thân vương Adair đỡ lấy vai vợ từ phía sau, hòa nhã nói: “Tình hình hiện giờ đặc thù, đương nhiên không thể chú trọng việc phô trương như lúc trước, lòng người mọi nơi hoảng sợ, đang cần có người ra mặt làm sáng tỏ mọi việc, làm cho mọi người yên tâm, về phần bản thảo phát biểu…”

Thân vương Adair nhìn Alan, Alan bình thản nói: “Con đến nơi phát huy.”

Cecil thở phào một hơi, cúi đầu nói: “Vậy tôi sẽ đi dặn dò bộ phận tin tức sắp xếp.”

Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, không đợi hắn mở miệng Bùi Nghiêu đã cúi đầu nói trước: “Tôi phải tham dự cùng ngài, xin ngài yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ yên lòng dưỡng thương, sẽ không làm ngài lo lắng nữa.”

Alan nhíu chặt mày, trong lòng đau đớn từng trận, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Được.”

Từ khi video của Bùi Toàn phát ra đến khi Alan xuất hiện trước mặt công chúng lần nữa, đã qua hai ngày hai đêm.

“Chúng tôi tạm thời ngừng phát tất cả chương trình, toàn bộ kênh đều dùng để phát sóng trực tiếp phát ngôn tiếp theo đây của ngài.” Cecil lo liệu mọi việc xong thì đi đến phòng nghỉ ngơi tìm Alan, ông cúi người nói: “Điện hạ, vừa nhận được tin tức, về việc ngài đã bị Thái tử phi Điện hạ dấu hiệu, dị nghị ở Nghị viện vô cùng lớn, ngài xem…”

Trong lòng Alan đang đè nén lửa giận ngập trời, nghe vậy lạnh giọng nói: “Nói với bọn họ, tự giải quyết cho ổn thỏa, việc tôi kế vị đã không thay đổi được nữa, không muốn tự gây thêm quá nhiều phiền phức cho bản thân thì hiện giờ tốt nhất nên câm mồm, còn nữa, Hoàng thất vẫn luôn hiểu rõ bọn họ rốt cuộc muốn cái gì, cũng biết rõ lý do bọn họ vẫn cắn chặt tôi không buông dù đã biết rõ chuyện Anthony qua đời, muốn Hoàng thất nhượng bộ cho Nghị viện nhiều quyền lợi hơn, nói với bọn họ, không thể nào.”

Sát ý trong mắt Alan chợt lóe rồi mất, hắn nhếch môi cười lạnh nói: “Thêm một câu nữa, tôi đã là Trữ quân nhận nhiều chỉ trích nhất trong lịch sử của Đế quốc, người duy nhất quan tâm cũng sắp bị đưa đi, tôi thật sự không có gì để bận tâm nữa, không sợ chết cứ tiếp tục làm. Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương*, lúc trước Thái tử phi từng nói với tôi câu này, rất thích hợp hình dung tình hình hiện giờ.”

*Sở dĩ vách đá có thể đứng sừng sững, bởi vì nó không có dục vọng thế tục, ví von khi con người không có dục vọng, mới có thể đạt đến cảnh giới hiên ngang lẫm liệt.

Thường ngày tính tình của Alan đã không tốt, hiện giờ vì sắp phải tách biệt với Bùi Nghiêu nên lệ khí trên người càng nặng, Cecil là người thường còn có thể cảm nhận rõ ràng áp lực tinh thần lớn mạnh từ trên người của Alan, ông thầm hít sâu một hơi, cúi người nói: “Vâng.”

“Đợi đã…” Alan nhắm mắt lại, “Thái tử phi đâu?”

Cecil do dự nói: “Vốn là sắp xếp cho Điện hạ ở trong phòng nghỉ nhỏ phía sau sảnh hội nghị, nhưng Thái tử phi Điện hạ kiên quyết đến phía trước, ngài ấy… Điện hạ nói ngài ấy không để ý đến mấy phóng viên, ngài ấy muốn nhìn ngài nhiều hơn một lát.”

Nói đến câu cuối giọng của Cecil hơi thay đổi, thân là thân tín nhiều năm của Alston, Cecil tuyệt đối trung thành với Alston, nhưng đến ngày hôm nay ông cũng không khỏi cảm thấy chua xót cho đôi phu phu Hoàng thất từng được tôn kính nhất này, ông điều chỉnh cảm xúc, cúi đầu nói: “Xin ngài yên tâm, Thái tử phi Điện hạ sẽ ngồi cùng với Công chúa Điện hạ Jenny, thị vệ của chúng ta cũng cảnh giác mọi lúc, tuyệt đối sẽ không có người nào có thể làm phiền đến Thái tử phi Điện hạ.”

Mãi một lúc lâu Alan không nói gì, qua một lát sau mới thấp giọng nói: “Trông nom anh ấy cho tốt, anh ấy mang thương đến.”

Cecil cúi đầu: “Vâng.”

Alan cố gắng không nghĩ đến Bùi Nghiêu, đứng dậy bảo: “Nói với bọn họ, có thể bắt đầu rồi.”

Tuy rằng sự việc xảy ra đột ngột, nhưng trong sảnh hội nghị vẫn có không ít phóng viên chen chúc, Alan vừa bước vào trong sảnh hội nghị thì ánh đèn flash chưa từng ngừng lại, không ít phóng viên nhịn không được muốn tiến đến phía trước, đều bị thị vệ hành cung lâm thời điều động đến chặn lại.

Alan không để tâm đi đến trước sảnh hội nghị, điều chỉnh micro bình thản nói: “Đầu tiên, đối với các sự cố xảy ra liên tiếp hai ngày nay, tôi xin thay mặt Hoàng thất tạ lỗi với mọi người.”

Alan hơi lui ra sau một bước, khẽ khom người, sau một lát lại đi về trước micro.

“Thái tử Điện hạ không mang vẻ mặt tràn đầy xấu hổ, cũng không nức nở khóc lóc.”

Hành cung Efoda, Thân vương Adair được phu nhân Jenny nhờ bầu bạn bên cạnh Alston quay đầu nhìn sắc mặt của Alston, anh cẩn thận nói: “Thật ra tình hình sức khỏe hiện giờ của Thái tử Điện hạ vô cùng không tốt, nhưng vừa nãy cậu ấy đã sửa sang dáng vẻ của mình kỹ càng, không chịu để cho người khác nhìn thấy bộ dạng chán chường yếu ớt của mình, như vậy… tuy không thể giành được đồng cảm vô nghĩa, nhưng thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt càng có thể có được hảo cảm của mọi người hơn.”

Alston nhìn Alan trên màn hình ảo trong thư phòng lớn mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, qua một lúc lâu mới mở miệng chậm rãi nói: “Rốt cuộc đã trải qua không ít chuyện, bây giờ còn không đến mức thất thố.”

Thân vương Adair gật đầu: “Vâng, Điện hạ là Hoàng thất chính thống, sự tự tôn và thận trọng này không phải ai cũng có thể có.”

Trong màn hình sau khi xin lỗi Alan điều chỉnh micro lần nữa, nhìn thẳng xuống dưới khán đài nói: “Tiếp theo tôi sẽ cho ra câu trả lời về các vấn đề mọi người vô cùng quan tâm mấy ngày nay.”

“Thứ nhất là đoạn video hai ngày trước, hiện giờ có lẽ vẫn còn không ít nơi đang phát đi phát lại phải không? Tôi tin rằng hẳn mọi người đều không chỉ xem qua một lần, nên sẽ không nói nhiều về mặt nội dung nữa, chỉ đưa ra câu trả lời… Theo tình hình xác minh trước mắt, toàn bộ nội dung trong video đều là sự thật.” Lời vừa nói ra dưới khán đàn tràn ngập tiếng hít không khí, ánh mắt của Alan bình tĩnh, “Đây quả thật là chuyện xảy ra trong chiến dịch giữa Đế quốc và Restine 30 năm trước, về việc này Chỉ huy tối cao lúc đó là Hoàng đế Bệ hạ đã thừa nhận, đây là quyết định ngài ấy đưa ra năm xưa vì để bảo vệ lực lượng trung tâm.”

Alan ngưng lại trong giây lát, tiếp tục nói: “Bệ hạ hiểu rõ sâu sắc sự ngu xuẩn và tàn nhẫn của quyết định khi xưa, cũng bằng lòng trả giá cho việc này, sau khi thảo luận với Hoàng thất và Nghị viện, chúng tôi mang lòng tiếc nuối quyết định tôn trọng ý nguyện của Bệ hạ — Bệ hạ nhận trách nhiệm thoái vị, vĩnh viễn không can dự vào chính sự, để an ủi linh hồn Quân Viễn chinh bị chôn vùi nơi đất khách quê người.”

Lời của Alan giống như một quả bom quang tử nổ tung trong sảnh hội nghị, quan thị vệ không thể không cảnh cáo nhiều lần mới miễn cường duy trì được trật tự, Alan bình tĩnh nhìn mọi người, sau khi sảnh hội nghị im lặng trở lại hắn nói: “Bệ hạ hy vọng các binh sĩ còn lại của Quân Viễn chinh có thể nhìn thấy nỗi lòng xấu hổ của ngài ấy, ngừng hành động trả thù Đế quốc, mà bản thân tôi…”

“Tuy rằng không trải qua chiến loạn khi ấy, nhưng là Hoàng trữ của Đế quốc, tôi hy vọng có thể thay mặt Đế quốc nói lời xin lỗi với Quân Viễn chinh.” Alan khom lưng lần nữa, trầm giọng nói, “Đồng thời tôi cũng hy vọng quân nhân còn tồn tại hiện giờ của Quân Viễn chinh có thể cho chúng tôi một cơ hội bù đắp, có thể tạm thời buông bỏ thù hận, quay lại Chủ tinh đoàn tụ cùng thân nhân, Đế quốc sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của các vị trong hành động lần này, đến lúc này Đế quốc cũng không còn họng súng nào nhắm đến các vị nữa.”

Phu nhân Jenny dưới khán đài âm thầm gật đầu, ngoài sáng Alan đang không ngừng nhận lỗi thay cho Alston, nhưng trong tối đã nói rất rõ ràng — Sự tình xảy ra vào 30 năm trước, lúc đó hắn căn bản còn chưa sinh ra, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến hắn.

“Sau khi Hoàng đế Bệ hạ thoái vị, người thừa kế thứ nhất là tôi sẽ tiếp nhận vương miện và quyền trượng của Bệ hạ.” Alan không màng đến tiếng bàn tán kích động mãi không lắng xuống trong sảnh hội nghị, nói, “Tiếp theo đây là vấn đề thứ hai phải trả lời trong ngày hôm nay — Vấn đề liên quan đến việc tôi có phải là dẫn đường hay không.”

Mọi người trong sảnh im lặng đi không ít, các ánh mắt sáng quắc như hận không thể nhìn xuyên qua Alan nhìn về phía hắn, Alan nhìn xuống dưới khán đài, quan lễ nghi vội vàng chạy đến hội trường đứng dậy đi lên phía trước, khom người trình một tập văn kiện cho Alan, tảng đá lớn trong lòng Alan rơi xuống, đặt tập văn kiện sang một bên, tiếp tục nói: “Tin đồn là chính xác, tôi quả thật là dẫn đường.”

Lời còn chưa dứt, tần suất của ánh đèn flash trong sảnh hội nghị lại tăng lên không ít, sắc mặt Alan không đổi, hắn nói: “Về việc tại sao phải che giấu sự thật này, không phải là cố ý lường gạt dân chúng, Hoàng thất cố ý giấu diếm dẫn đường… như lời đồn đãi, thẳng thắn mà nói, che giấu một dẫn đường không hề có tác dụng gì, trước nay Hoàng thất của Đế quốc cường thế, chưa đến nỗi phải dùng một dẫn đường đi lấy lòng ai.”

Không ít người không nhịn được gật đầu, Alan cầm tập tài liệu vừa nãy lên: “Năm xưa không công khai chuyện này, là vì một hạng mục thí nghiệm bí mật.”

“Tin rằng không ít người vẫn nhớ chuyện 10 năm trước tôi từng được đưa đến Apollo dưỡng bệnh, lúc đó Hoàng thất tuyên bố với bên ngoài rằng thân thể của tôi suy yếu, mà trên thực tế, tôi đã tiến hành thực nghiệm 10 năm tại Apollo dưới tư cách là thể thực nghiệm dẫn đường.”

Lần này ngay cả phu nhân Jenny cũng ngồi không yên, cô không thể tin nhìn trái ngó phải, Alan đang nói cái gì?

“Từ vài thập niên trước Hoàng hậu Marian đã từng nêu ra, chế độ dẫn đường hiện tại là nguyên nhân trực tiếp gây nên việc số lượng dẫn đường giảm dần theo từng năm, Đế quốc vẫn luôn tiến hành nghiên cứu vấn đề này, mà trong quá trình nghiên cứu cũng lần lượt chứng minh quan điểm của Hoàng hậu Marian, và bất ngờ phát hiện ra, dẫn đường cũng có thể bị kích phát năng lực đặc biệt.”

“Giới hạn nghiên cứu chỉ trên lý thuyết, cơ quan nghiên cứu cũng đã đưa ra yêu cầu với Bệ hạ không chỉ một lần, xin Bệ hạ đồng ý chiêu mộ người tình nguyện trong Học viện Tháp Ngà, nhưng thỉnh cầu lần lượt bị bác bỏ, tin rằng mọi người đều hiểu được lý do — Thực nghiệm là có mạo hiểm, mà tài nguyên dẫn đường quá quý giá, Bệ hạ không thể gánh vác tổn thất này.”

“Tình huống này là khi tôi vẫn còn là Hoàng Thái tử… cũng chính là vào lúc tôi vẫn chưa thức tỉnh trở thành dẫn đường đã hiểu rõ, cho nên sau khi thức tỉnh trở thành dẫn đường, tôi ngay lập tức khẩn cầu Bệ hạ tước bỏ thân phận Hoàng trữ cửa tôi, cũng gửi tôi đến Viện Nghiên cứu mật với tư cách là thể thực nghiệm.”

Cả khán đài ồ lên.

Alan hít sâu một hơi, nói: “Lúc ấy quả thật tôi đã cho rằng mình không còn tư cách kế thừa Đế vị nữa, xem như là vì hoàn thành tâm nguyện của Hoàng hậu Marian cũng được, xem như là cống hiến một phần sức lực cuối cùng cho Đế quốc cũng được, tôi bằng lòng chấp nhận thực nghiệm.”

“Có lẽ sẽ có người hoài nghi việc này, cho rằng tôi đang xử lý khủng hoảng, đây là lý do để giải quyết cục diện hiện nay.” Alan đưa văn kiện trong tay cho một người hầu bên cạnh, “Đây là hồ sơ từ khi tôi đến Apollo tiếp nhận thực nghiệm, thời gian, quy trình, là không làm giả được.”

Alan có vẻ như thờ ơ nói: “Vì trong thời gian này có mấy lần suýt mất mạng, trong hồ sơ cũng có nêu rõ, tôi không muốn lấy cái này để giành được đồng tình, nhưng hiện giờ vì để làm sáng tỏ sự thật, bất đắc dĩ phải tỏ ra yếu thế trước mặt mọi người.”

Sau khi scan xong người hầu phát văn kiện cho mỗi người, Alan nói: “Có lẽ vẫn có người nghi ngờ về việc này, vậy bản thân tôi, với tư cách là thể thực nghiệm thành công đầu tiên, chính là chứng cứ tốt nhất.”

Đất bằng nổi sấm dậy, mọi người đã không có tâm tư đọc văn kiện nữa, nhao nhao quay đầu nhìn Alan đầy kinh ngạc, Alan hơi gật đầu: “Đúng vậy, may mắn thay, thực nghiệm thành công.”

“Đương nhiên, việc này cũng có chứng cứ… Về năng lực đặc biệt của rắn Taipan của tôi, những vết thương mà thú lượng tử của các lính gác bị nhà Camplin xui khiến mưu đồ gây bất lợi với tôi, hiện giờ đang bị nhốt tại Alice chịu phải chính là chứng cứ tốt nhất.”

“Mà thành lập Alice, thành lập trật tự mới của dẫn đường, cũng là ý tưởng đã hình thành trong tâm trí tôi sau khi thực nghiệm thành công, cho nên một năm trước khi biết được Chủ tinh đang rơi vào nguy cơ về dẫn đường, tôi quyết định quay về Chủ tinh, thử tạo ra Học viện dẫn đường lý tưởng trong lòng Hoàng hậu Marian.”

“Thật may mắn, nỗ lực trong một năm nay không hề uổng phí, căn cứ vào kinh nghiệm 10 năm ở Apollo của tôi, Alice đã thành công bồi dưỡng không ít dẫn đường có năng lực đặc thù, hiện giờ đã biết là có các học sinh như Ryan, danh sách và thành quả cụ thể sẽ công bố chi tiết sau.”

Ngón tay của Bùi Nghiêu dưới khán đài run rẩy, từ thức tỉnh, đến việc nghỉ ngơi dưỡng sức ở Apollo, đến thành lập Alice, lại đến hôm nay… ngay vào lúc nãy, Alan đã xâu chuỗi mọi thứ có liên quan một cách kín kẽ, không lộ chút dấu vết!

Tình thế lập tức xoay chuyển.



Gõ mà da gà da vịt nổi lên ầm ầm…

Đây là một trong những phân đoạn toi thích nhất T^T